Kẻ vào người ra, từ y tá đến bác sĩ không thiếu một ai. Yukimura dù lo lắng vẫn không được phép rời khỏi giường bệnh, anh chỉ mới tỉnh lại sau ca phẫu thuật đầy rủi ro của mình, không thể cử động mạnh rồi làm nhiễm trùng vết khâu được.
Hai cô y tá ở lại can ngăn Yukimura, đội ngũ y bác sĩ còn lại nhanh tay hối hả đưa cậu nhóc Ryoma vừa bất tỉnh lên cán y tế, rồi chuyển cậu sang giường bệnh đã chờ sẵn bên ngoài phòng, cứ thế đưa Ryoma đi mất.
Nằm trên chiếc giường bệnh đang băng băng chạy trên hành lang bệnh viện, đôi mắt mèo tinh ranh thường ngày giờ đây đã nhắm nghiền lại, cái miệng nhỏ xinh mấp máy thở dốc, khuôn mặt Ryoma lấm tấm mồ hôi, theo đó là dòng thủy ngân không ngừng dâng cao trong nhiệt kế.
Sau một loạt các khâu khám sàng lọc đã có sự cho phép của người nhà qua điện thoại, trên trán các bác sĩ khoa ngoại là dày đặc những chiếc ngã tư sắp ép chết được một con ruồi lớn.
Theo số liệu chẩn đoán được máy móc đưa ra, thể trạng cùng các chỉ số khác của Ryoma chẳng có gì khác thường cả. Về cơ bản, các triệu chứng đang xuất hiện trên cơ thể cậu nhóc cũng chỉ gói gọn trong các dấu hiệu chung chung nhất của y học, ví dụ như sốt cao hay khó thở.
Rất khó để đoán được Ryoma đang bị gì, thoạt nhìn chẳng khác mấy với các cơn sốt bình thường...
Nhưng nếu chỉ có thế thì Ryoma không thể tự nhiên mà bất tỉnh được, ngay cả khi sốt cao quá mức dẫn đến ngất xỉu thì ít nhất cũng sẽ có một số liệu nào đó cao hoặc thấp quá mức trung bình, đằng này cái gì cũng không có.
Tuy nhiên, Ryoma thì thật sự đang vật vã nằm trên giường bệnh ấy.
Lúc này, một chiếc xe taxi chạy vội vào đại sảnh bệnh viện Tokyo, chưa để nó dừng hẳn, một cặp vợ chồng đã vội vã nhảy xuống và chạy vội vào bệnh viện.
Echizen Nanjirou lúc này chẳng còn đâu cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của mọi khi, ông lặng lẽ dùng hành động an ủi vợ mình, bên khác lại chăm chú nghe bác sĩ nói.
Vì ngoại trừ cơn sốt cao không ngừng bất thường, Echizen Ryoma không có thêm bất kì dấu hiệu hay bệnh trạng nào nghiêm trọng nữa, thành ra cậu chỉ được an bài ở lại viện truyền nước và quan sát.
Echizen Rinko run rẩy ôm chặt lấy bàn tay trái của con trai, trong lòng không ngừng cầu nguyện. Chỉ mới chưa đầy nửa năm trở lại đây thôi, con trai cô đã phải nằm viện tận hai lần, nếu lần trước là một vụ tai nạn xe cộ thông thường, thì bây giờ là sốt cao không rõ nguyên nhân.
Đối với những điều mơ hồ và không rõ nguyên nhân hay nguồn gốc, con người ta đều luôn rất e sợ, bởi ta không thể nắm bắt nó... Ta không biết gì về nó cả, mờ mịt, trống vắng và hy vọng trong tuyệt vọng, đó là tất cả những gì Echizen Rinko cùng Echizen Nanjirou đang cảm thấy.
Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua, nhưng cơn sốt của Ryoma vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, cơ thể không ngừng mất nước vì nhiệt độ cao khiến cậu vô cùng khó chịu. Đôi mày thanh tú không ngừng xê dịch, cơ mặt co rút lại biểu thị không thoải mái.
Ban đầu là thế, nhưng một khi thời gian bất tỉnh lên đến con số mười hai giờ, nhiệt độ khôi phục bình thường, cơ thể thả lỏng, thở dốc, khó thở hay đau họng gì đó đều biến mất.
Nếu không phải nhờ ga giường vẫn còn ướt đẫm mồ hôi kia, tất cả mọi người đều sẽ cho rằng, mười hai tiếng qua có lẽ chỉ là tưởng tượng của riêng họ.
Ryoma thì càng mơ hồ hơn, tất cả những gì cậu biết và còn nhớ được là cơ thể đột nhiên nóng lên, ý thức mơ hồ dần rồi cứ thế mà ngất xỉu, tỉnh dậy mới biết mình đã ngủ trong suốt mười hai tiếng đồng hồ.
Đến đây thì cậu hoàn toàn có thể chắc chắn sự mệt mỏi không ngớt của mình trong những ngày qua không chỉ vì sử dụng "Cảnh giới vô ngã" trong trận chung kết với Rikkaidai.
Bác sĩ sau khi kiểm tra lại lần nữa, xác nhận tất cả đã ổn thỏa thì liền cho Ryoma xuất hiện. Một phần cũng vì Ryoma không thích bệnh viện, thành ra thay vì ở lại truyền thêm mấy bịch nước muối nữa thì cậu được thả về nhà.
Trước khi về thì tất nhiên phải đi thăm Yukimura lần nữa rồi, đột nhiên ngất xỉu ngay trước mắt người ta, ít nhất cũng phải báo tin bình an chứ.
-Cơ thể em thật sự ổn rồi?
Mặc dù Ryoma đã lấy cả giấy xác nhận của bệnh viện ra để đảm bảo nhưng Yukimura vẫn chẳng có vẻ gì là tin, nụ cười dịu dàng của anh đáng sợ đến kì lạ.
Ryoma rùng mình, thầm chột dạ trong lòng. Ngay cả cậu cũng không thể chắc chắn được liệu cơ thể mình đã ổn hay chưa, bởi chỉ cần Hệ thống còn tồn tại, sức khỏe của cậu vẫn sẽ bị đe dọa từng ngày.
Ryoma mím môi, chỉ cần hai chữ "đã ổn" được thốt ra từ miệng của cậu, thì có lẽ mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng Ryoma không những không muốn nói dối Yukimura, mà còn không nói được, đôi mắt xanh tím ấy, cậu có cảm giác chúng đã nhìn thấu tất cả.
-Em không biết.
-Đó không phải chuyện em có thể quyết định được.
Nghe thì có vẻ bình thường, thì đúng rồi, sức khỏe con người vốn do rất nhiều yếu tố quyết định thành, bản thân mỗi người khó có thể kiểm soát được.
Nhưng đôi mắt cụp xuống trong thoáng chốc của Ryoma làm Yukimura phải suy tư, dù ghét loại suy đoán này, Yukimura vẫn không nhịn được phải tin vào nó...
Liệu có ai đó, hay thứ gì đó đang đe dọa đến tính mạng của Echizen Ryoma?
Một thứ gì đó... vượt xa khỏi sự hiểu biết của những bác sĩ tài giỏi trực thuộc bệnh viện Tokyo?
Lần gặp ấy cuối cùng kết thúc trong bầu không khí không mấy vui vẻ, nhưng nụ cười thoải mái của Yukimura vẫn giữ được đến giây phút Ryoma rời đi.
Cửa phòng vừa đóng, điện thoại liền mở.
Mặc dù sóng điện thoại có thể ảnh hưởng đến sức khỏe người bệnh, nhưng vì đã được cho phép sử dụng, hành động của Yukimura vẫn vô cùng quyết tuyệt.
Điện thoại kêu vài hồi, rốt cuộc cũng có người bắt máy...
-[Xin chào?]
-Chào cậu, tôi là Yukimura Seichii, Đội trưởng của Rikkaidai.
-[Yukimura? Cậu cần gì ở tôi?]
-Fuji Shusuke, tôi nghĩ chúng ta cần thảo luận một chút, về Echizen Ryoma.
-[...]
-[Được]
Vì hai ngày trước đều ở bệnh viện, nên Ryoma đã bỏ lỡ mất trận chung kết giải ABC về tennis. Lúc đầu thì đúng là tức thật, ai bảo giải này vừa nổi tiếng, lại toàn hội tụ những tay vợt có tiếng trên khắp Nhật Bản và cả nước ngoài, nhưng ngẫm lại đời trước cũng đã từng xem một lần, lại còn là trực tiếp, cuối cùng Ryoma cũng chẳng thèm để tâm nữa.
Âm hưởng chiến thắng vẫn còn đấy, nhưng CLB tennis của Seigaku đã tiếp tục quá trình luyện tập đầy gian khổ. Giải Katou đã kết thúc, nhưng vẫn còn đấy là giải quốc gia giữa các vùng với nhau, đến lúc đó thì chuyện thua trắng là chuyện thường như cơm bữa.
Do đó, ai ai cũng phải luyện tập để tiếp tục tiến lên.
Nhưng mà hôm nay cũng ồn ào lắm, số người đến nằm vùng tăng đột biến, vượt mức hàng trăm khiến Inui cũng phải sửng sốt.
Tuy là thế, chính tuyển Seigaku vẫn vô cùng bình thản mà thực hiện những bài luyện tập đã được lên kế hoạch từ trước của mình, tất nhiên là hôm nay không có sự xuất hiện của Inuis Juice...
Nếu có nó thì đã chẳng còn nhiều người trụ lại thế này.
Quen thuộc là thế, cũng chuyên nghiệp và thản nhiên đấy, phải nói tâm lí của chính tuyển Seigaku đã đạt đến một tầm cao mới. Nhưng ngay khi nghe tin có bạn gái đến trường tìm Ryoma, ai nấy đều quăng vợt chạy đi mất.
Địa điểm hiện tại là phòng y tế, với Ryoma và bạn gái lạ kia ở trong, còn chính tuyển và một vài thành viên khác thì rình bên ngoài.
Theo góc nhìn của họ, cô gái kia nằm trên giường quay người đối mắt với Ryoma đang ngồi trên ghế cách đó không xa. Không rõ hai người họ nói cái gì, nhưng bạn gái kia cười rất tươi, tươi lắm, tươi rói luôn.
Ryoma ngồi quay lưng lại với đám người theo dõi nên không ai thấy được vẻ mặt hiện tại của cậu, nhưng cũng chính vì thế mà mọi người lại càng tò mò hơn về mối quan hệ giữa hai người họ, lấy mấu chốt là thái độ của Ryoma.
-... Cậu là hoàng tử của tôi đấy.
Rồi họ nghe thấy cô gái ấy nói thế, vô cùng rõ ràng, rõ đến từng chữ. Odasaka tức điên giậm chân cái rầm, phần lớn chính tuyển không có động thái gì lớn, nhất là Fuji, anh chỉ cười và nhìn, mở to mắt ra mà nhìn.
-C-Cái gì?! Cái con đó, nó nghĩ mình là ai mà dám nói vậy với Ryoma-sama chứ?
Không biết từ bao giờ, bản tính fangirl của Odasaka ngày càng lộ rõ, dù ban đầu cô nàng cũng ghét Ryoma dữ lắm, theo số đông thôi.
Càng tập trung thì càng nghe được nhiều, mấy câu nói quan trọng cứ như có cánh mà bay vào tai đám người.
-Tớ đã nướng cho cậu một ít bánh quy đấy, Echizen-kun.
Bạn nữ xinh đẹp kia vô cùng nhiệt tình bắt chuyện với Ryoma, cậu cũng theo phép lịch sự mà đáp lại:
-Tôi không muốn.
Một câu trả lời khiến toàn thể điêu đứng, bởi ít ai có thể từ chối con gái thẳng thừng như thế, nhất là những bạn gái xinh xắn.
Khác với dự đoán như kiểu "Cái thằng ngốc này, không hiểu phong tình gì cả!" hay "Sao lại nói thế chứ?", hiện trạng bây giờ của chính tuyển chính là:
-Nói hay lắm!
-Còn nhỏ mà biết chống lại phái nữ thế là tốt.
-Yêu sớm là không tốt, Ryoma.
-Chuẩn lắm nhóc, đúng như kỳ vọng!
Còn Odasaka thì đã sớm nhảy cẩng lên với khuôn mặt nhìn vô cùng... đểu.
Nhưng một khi đã xác nhận là tiếp cận Ryoma, thì tất nhiên bạn gái kia cũng đã chuẩn bị đầy đủ cho mọi trường hợp. Cô rất dễ dàng đã có thể tìm ra đề tài chung mà nói chuyện với Ryoma, chủ yếu là về tennis.
-Ryoma~
Giọng nói của Fuji bất ngờ truyền đến từ phía cửa phòng y tế, cả đám cũng ngạc nhiên quay lại nhìn anh. Fuji chỉ làm như không có việc gì mà tiến vào phòng, lại gần chỗ Ryoma đang ngồi, thuận tay ôm lấy cậu nhóc từ phía sau.
-Tập luyện thôi nào.
-Vâng.
Nhận ra bản thân đã nghỉ quá thời gian quy định, Ryoma vội vàng đứng dậy theo Fuji trở lại sân tập, bỏ lại bạn gái nào đó ngơ ngác ngồi trên giường bệnh nhìn theo.
Nếu cô không lầm thì Fuji Shusuke vừa nhìn mình, lại còn là cái loại liếc mắt khiêu khích?
Hỏi chấm?
Đang bị hiểu lầm là bạn gái của Ryoma thì cô nàng cũng tận dụng cho trót. Cả buổi tập sau đó của chính tuyển đều diễn ra dưới sự quan sát của cô.
Hết buổi thì cô nàng hòa theo dòng người đến thám thính để trở về, Ryoma chỉ im lặng đứng từ xa quan sát, tay cầm lon ponta nho nhâm nhi.
Cuối cùng cũng chẳng ai biết được tên cô là gì, bao gồm cả Ryoma. Khác với sự tiếc nuổi hay trêu chọc từ phía các tiền bối, Ryoma chỉ bỉu môi quay người thu dọn đồ đạc.
-Hôm nay em thể hiện không tốt lắm, vì bạn gái kia sao?
Fuji dù biết lí do vẫn giả vờ lại gần trêu chọc Ryoma.
Ryoma nhìn anh một cái, rồi nhếch mép nói:
-Mada mada dane.
Fuji như một thói quen, bắt kịp Ryoma, cùng cậu nhóc về nhà.
Anh biết chứ, biết tất cả đều là cố ý.
Vị nữ sinh kia có lẽ là quản lý của đội nào đó, chung quy mục đích vẫn là đến thu thập thông tin về át chủ bài của Seigaku-Echizen Ryoma.
Còn Ryoma tuy nhìn có vẻ thân thiết với cô nàng, nhưng thực chất cả quá trình đều là nói qua loa cho hết chuyện, có khi còn quên mất sự có mặt của cô.
Nhưng việc cậu cố tình đánh chếch đi hay bỏ lỡ bóng trong quá trình luyện tập vẫn làm anh khó chịu, bởi nó chứng tỏ Ryoma có để tâm và chú ý đến người kia...
Mà Fuji Shusuke thì không thích thế.
Ryoma không nên bận tâm đến những người qua đường như thế, phí tâm.
Còn cuộc điện thoại hôm qua với Yukimura Seichii...
Fuji híp mắt nhìn thân ảnh nhỏ nhắn bên cạnh. Bị thương lại không tìm người xin giúp đỡ, đúng là bướng bỉnh.
Nhưng sao cũng được.
Ryoma không nhờ thì anh tự giúp thôi, chẳng có chuyện gì quá to tát cả.
//.
:))