"Hóa ra thi đấu cũng chỉ có thế! Thôi thì ta về nghỉ cho khỏe." Dứt lời, không để ai nói thêm câu nào, Trấn Thiên đã rời đi với một tốc độ kinh khủn làm bọn người ở lại cũng toát cả mồ hôi.
"Sau này chắc nên tránh xa hắn ta ra bằng không thì cũng không được yên ổn!"
"Đúng đúng, ta cũng phải báo cho gia chủ chuyện này mới được. Phải điều tra tại sao một người như hắn lại mạnh như vậy mới được!"
"Đúng vậy, ta cũng thế!"
.......
Thoáng chốc, tin tức Trấn Thiên đánh bại chiến linh cấp truyền đi khắp nơi. Bây giờ trên đầu đường ngõ phố ai cũng bàn luận về việc này (khụ, hình như ta hơi quá tay).
Trong hoàng cung....
"Cái gì, nó đánh bại chiến linh cấp chỉ bằng một chiêu? Sao lại thế? Cho dù nó có tu luỵôn được cũng làm gì mà đến nỗi mạnh thế được?"
Trong các dòng tộc....
"Cái gì cơ, chiến linh cấp Trần Hạo Thiên bị đánh bại bằng một chiêu bởi phế vật tam hoàng tử!!"
"Nhanh, chúng ta phải thiết lập mối quan hệ thật tốt với hoàng thất mới được!"
Trong khi đó, nhân vật chính của chúng ta đang ung dung xem các tài liệu về các nơi có nguyên liệu tốt nhất để luyện binh khí. Đến bây giờ thì luyện đan đã nhiều rồi mà luyện khí thì lại chưa từng thử bao giờ nên Trấn Thiên muốn thử luyện.
Trên thế giới này, luyện đan thì khó khăn bởi nó yêu cầu phải có ma pháp sư hỏa hệ nhưng luyện khí sư (là luyện vũ khí đó. Cái này không nói chắc ối đứa biết!) thì khác. Luyện khí sư không nhất thiết phải là ma pháp sư bởi vì luyện khí chỉ yêu cầu năng lượng để luyện kóa vũ khí, tuy nhiên chiến sĩ phải lên tới cấp bậc quân chủ mới có thể luyện còn ma pháp sư thì tới ma pháp sư cấp bậc đã có thể luyện. Tất nhiên, chất lượng do ma pháp sư luyện ra thì tốt hơn nhiều bởi bọ khống chế lửa tốt hơn so với chiến sĩ khống chế vũ năng ( là năng lượng của bọn chiến sĩ đó mn. Mình không nghĩ ra đc ccái tên nào hay nên lấy đại.).
Đang đọc thì bỗng Trấn Thiên chú ý tới một nơi: Di Tích Viễn Cổ!
Di Tích Viễn Cổ từng là nơi ở của thần nên có nhiều đồ vật trân quý. Tại đó có nhiều đồ trân quý như những nguyên liệu ngàn năm, vũ khí siêu tốt hay những viên đan dược.... Tóm lại là có rất nhiều đồ quý. Tuy nhiên, ở đó cũng có nhiều thứ nguy hiểm như bẫy để tránh cho người ngoài xâm nhập, bọn ma thú dùng để bảo vệ đồ vật trong đó. Thế nhưng, Trấn Thiên là ai chứ, nhất định là sẽ...
Hừm, ma thú à, ta có tận bốn con sủng vật cấp cao mà sợ à? Hồi trước ta đi làm nhiệm vụ gặp bẫy thường xuyên, phải nói ta là chuyên gia luôn ấy chứ! Quả này phải rời trường xin phụ hoàng cho đi một chuyến mới được! Trước tiên ngủ đã, mai tính tiếp giờ tối rồi!
Hôm sau, trong hoàng cung....
"Thần nhi tham kiến phụ hoàng."
"Được rồi, Thiên nhi, ở đây không có người ngoài con không cần phải câu nệ tiểu tiết!"
"Dạ!"
"Hôm nay sao con không ở học viện mà lại chạy về đây vậy?" Giong ông Long Trấn Nam đầy nghi hoặc. Nó vào học viện gần ba tháng mà chưa về nhà, sao bây giờ lại về vậy nhỉ?
"Dạ, con về đây là muốn xin phụ hoàng một chuyện ạ!"
"Ồ, nói xem, nói xem, chưa bao giờ con lại mở miệng xin ta điều gì cả. Lần này rốt cuộc là gì vậy?"
"Không có gì to tát cả, chỉ là nhi thần muốn xin lần tới sẽ đi Viễn Cổ Di Tích mà thôi!"
"Hả? KHÔNG!" Âm thanh hét to đến nỗi cả hoàng cung đều nghe thấy. Quả không hổ là sức của thống lĩnh cấp !
________________________________
Cám ơn mọi người đã qua tâm chăm sóc, à nhầm đón đọc. Thời gian qua mk bận ôn thi không viết được truyện mong các bạn thông cảm. Mình sẽ cố gắng viết nhiều hơn.