Thiên Tài Tiên Đạo

chương 1457: đế khắc thạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Độc Vũ Yêu Vương nói ra lời này khiến cho người ta tức giận.

Đám thế gia bị Độc Vũ Yêu Vương khinh bỉ thì không cần nói, cho dù là võ giả bình thường nghe được cũng cảm thấy không thoải mái.

Có thể cầm được huy chương nhiệm vụ cũng xem như có thực lực khá khá, bọn họ có rất nhiều người chính là nhất tinh Tu La, kết quả đi tới nơi này đại phóng dị sắc, bọn họ lại là người của thế gia, bọn họ tự than không bằng.

Mà hết lần này tới lần khác những thiên tài của thế lực lớn này bị Độc Vũ Yêu Vương đánh giá một câu "Không gì hơn cái này ", chuyện này không khác gì quá kém hay sao?

Nghe được lời này nội tâm của bọn họ cảm thấy thoải mái không?

- Ngươi tính toán chưa?

- Giả trang cái gì đấy?

Có võ giả trợn mắt nhìn qua Độc Vũ Yêu Vương.

Độc Vũ Yêu Vương cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, hắn nắm đám xiết chặc nghe âm thanh "Ken két".

- Như thế nào? Thực lực của chính mình chênh lệch còn không để cho người khác nói?

- Có ý tứ! Có ý tứ!

Bên phía Bạch gia tộc, một trung niên nhân có lẽ là đầu lĩnh nhìn qua Độc Vũ Yêu Vương,

- Tự tin như thế chắc là muốn nổi tiếng mà? Thật sự là nghé con không sợ hổ, lời gì cũng dám nói!

- Bách Vinh trưởng lão, hắn không biết gì mà thôi! Nếu hắn dám lên thì ta sẽ hành hạ hắn!

Bên cạnh trung niên nhân có đệ tử gia tộc không phục nói ra, tuổi trẻ tuấn kiệt đều tâm cao khí ngạo, không ai phục ai.

Độc Vũ Yêu Vương vẫn tươi cười như trước, nhiệm vụ lưu danh trên Tuyệt Bích Nhai này hắn đã sớm tính trước cả rồi.

Vừa rồi Bạch gia tộc cùng thanh Kiếm Tông thí luyện thì hắn đã xem qua độ khó của nhiệm vụ, Tuyệt Bích Nhai nhìn thì chỉ là vách đá bóng loáng như gương, nhưng mà trong đó ẩn chứa khí tức của nhân vật kiệt xuất từ trước tới nay.

Những nhân kiệt này cho dù là ấn ký của bọn họ đã biến mất, khí tức của bọn họ vẫn còn bảo lưu lại trong Tuyệt Bích Nhai, dần dà vô số khí tức ngưng kết thành lực trường, không phải nhân kiệt thì đừng mong được Tuyệt Bích Nhai tán thành.

Tuyệt Bích Nhai này càng lên cao thì khí tức của chúng càng mãnh liệt. Áp lực cũng càng lớn, muốn bay lên cũng phải kháng cự áp lực này mới được.

Cùng lúc đó lưu chữ trên Tuyệt Bích Nhai và khắc chữ, bút họa càng ít, bút tích càng sâu độ khó càng lớn.

Phải đối kháng với khí tức áp bách của Tuyệt Bích Nhai, dùng lực lượng càng mạnh hơn lưu lại ấn ký của mình, tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản được.

Võ giả của Bạch gia tộc cùng Thanh Kiếm Tông ra tay lúc trước bay lên độ cao ngàn trượng, chỉ lưu lại vài chữ rải rác, độ sâu chữ viết cũng không đáng nhắc tới, với Độc Vũ Yêu Vương mà nói thật sự quá yếu.

Võ giả Yêu tộc từ trước đến nay làm việc đường hoàng, lời nói không chỗ cố kỵ, nhìn thấy những người này kém như vậy Độc Vũ Yêu Vương đã nói thẳng ra.

Kết quả khiến cho nhiều người tức giận.

Đương nhiên với những người này phẫn nộ thì hắn chẳng xem ra gì. Độc Vũ Yêu Vương căn bản không quan tâm, hắn xem ra những kẻ này chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, thành tựu tương lai nhiều nhất chỉ đạt tới Thánh Chủ, mà hắn chính là nhân vật sẽ trở thành Thiên Tôn.

Hắn đi tới dưới Tuyệt Bích Nhai, ngẩng đầu nhìn vách đá cao cao. Lười biếng nói ra:

- Đương nhiên ta sẽ ra tay, ta tới Tuyệt Bích Nhai này chính là vì hoàn thành nhiệm vụ. Trong các ngươi có người nào mạnh hơn không? Không bằng cùng đi lưu dấu vết trên Tuyệt Bích Nhai này đi?

Độc Vũ Yêu Vương tươi cười, quét nhìn qua mọi người.

- Hắc, không biết sống chết.

Có hai người đi tới, một nam tử cao gầy. Có một nữ tử dung mạo bình thường và làn da hơi đen.

Hai người này phân biệt là Bạch gia tộc và Thanh Kiếm Tông. Hai người đều có khí tức nội liễm, căn cơ vững chắc. Xem xét chính là người nổi bật trong cùng thế hệ.

- Là thiên tài đỉnh cấp của thánh địa nha!

Cách đó không xa Lâm Minh đưa ra đánh giá, từ lời của Độc Vũ Yêu Vương thì đột nhiên sinh ra sung đột, hai phe giương cung bạt kiếm, Lâm Minh không nói thêm cái gì nữa, chỉ đứng ngoài quan sát mà thôi.

- Bắt đầu đi!

Độc Vũ Yêu Vương hưng phấn li3m li3m bờ môi, một bộ dáng kích động, không thể chờ đợi được mà muốn xông lên trước tiên.

Mà hai người khác đều có ánh mắt ngưng trọng, âm thầm phân cao thấp, bọn họ có thể cảm giác được gia hỏa hung hăng càn quấy trước mặt này không phải đang khoác lác, hắn có bản lĩnh chân thật.

Đây là một tràng đọ sức không thoải mái, bọn họ không thể thua, thua sẽ ném thể diện tông môn của mình.

- Ta đi trước một bước, các ngươi theo kịp không?

Độc Vũ Yêu Vương nói xong, thân thể bay thẳng lên, tốc độ cực nhanh giống như một mũi tên bắn thẳng lên trời.

Hai người khác không cam lòng yếu thế, nhao nhao nhảy theo, đất đá dưới chân của bọn họ nổ tung lên, xung lực to lớn làm đất đã nổ tung, ba người kia như rồng như hổ, thế không thể đỡ.

- Thật là lợi hại.

Nhìn thấy Độc Vũ Yêu Vương sinh mãnh như vậy, những võ giả bình dân cũng câm miệng lại, bọn họ biết mình chẳng phải đối thủ của người ta.

Độ cao ngàn mét lóe lên rồi biến mất. Độ cao bực này với Độc Vũ Yêu Vương mà nói chẳng là gì, lúc này lao nhanh hơn, sau khi vọt lên tới hai ngàn mét thì hai người kia đã không thở nổi.

Ba ngàn trượng! Bốn ngàn trượng!

Bay lên thêm một trăm năm mươi trượng tiếp thep, Độc Vũ Yêu Vương đã dừng lại.

Ở độ cao này Độc Vũ Yêu Vương vẫn khí định thần nhàn, đi lại thong dong, mà hai người kia hiển nhiên là đạt tới cực hạn.

Độ cao này với hai người này quá không chịu nổi.

Uy áp của Tuyệt Bích Nhai thập phần đáng sợ, đặc biệt là càng lên cao càng tới gần Đế Khắc Thạch, áp lực lại càng lớn, bọn họ căn bản không theo nổi.

Thiên phú không đủ, không chiếm được Đế Khắc Thạch tán thành!

Nếu như tiếp tục xông lên thì bọn họ có thể lên thêm được trăm trượng, nhưng mà tiêu hao càng lớn thì khó lưu dấu vết trên Tuyệt Bích Nhai được.

Tại sao chênh lệch lớn như vậy?

Hai người cảm giác không thể tiếp nhận được, bọn họ vốn cảm giác Độc Vũ Yêu Vương là một nhân vật, nhưng cũng không nghĩ tới đối phương mạnh hơn mình như vậy.

Thời điểm này bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ có thể dừng lại, lưu ấn ký lên trên Tuyệt Bích Nhai.

Đao kiếm tương giao, nam tử Bạch gia tộc nam tử còn có thể miễn cưỡng lưu ký hiệu gia tộc của mình lên vách dá.

Mà nữ tử Thanh Kiếm Tông chỉ vội vàng khắc một vết kiếm mà thôi, cũng vô lực chém ra một kiếm thứ hai.

Hai người bị uy áp khổng lồ ép phải hạ xuống, mà Độc Vũ Yêu Vương càng xông thẳng lên cao.

- Cái gì!

- Tại sao có thể như vậy?

Đám võ giả vây xem toàn bộ sủng sốt, chênh lệch này không khỏi quá lớn nha.

Các trưởng lão củ Bạch gia tộc cùng Thanh Kiếm Tông cảm thấy sắc mặt khó coi.

Lúc này đứng cách Tuyệt Bích Nhai vài dặm, Lâm Minh khẽ lắc đầu.

- Thiên tài đỉnh cấp của thánh địa đối với người nổi bật trong truyền nhân Thiên Tôn căn bản không thể so sánh được, loại tỷ thí này có tính nghiền áp.

Hắn đã nghĩ tới kết quả này, truyền nhân đỉnh cấp của Thiên Tôn không phải củ cải trắng. Cả Thần Vực Tam Thập Tam Thiên không cao hơn mười người như vậy.

Hiện tại Độc Vũ Yêu Vương tùy tiện đi vào tới một góc của Tu La Lộ, đối với thiên tài bình dân mà nói hắn đã là tồn tại không người nào có thể tranh phong được.

Lúc bay lên cao ba mươi dặm. Mọi người rõ ràng nhìn thấy ý vị nào đó, cho dù không lưu lại dấu vết nào trên Tuyệt Bích Nhai, chỉ việc bay lên cao như thế còn khó hơn lên trời, mà nhìn thấy Độc Vũ Yêu Vương, hiển nhiên còn có thừa lực, đây chính là muốn lưu danh trên Đế Khắc Thạch sao?

Rất nhiều võ giả đoán không sai, mục tiêu của Độc Vũ Yêu Vương đúng là Đế Khắc Thạch!

Hắn với tư cách thiên tài đỉnh cấp của Yêu tộc tại Thần Vực, cũng có kiêu ngạo của mình, đại thế tiến đến. Hắn phải xuát sắc hơn thiên tài lúc trước, như thế mới có thể hiện giá trị của hắn.

Hắn cần mình tán thành! Cũng cần chứng minh thiên phú với đám tuấn kiệt của Yêu tộc!

Đương nhiên hắn cũng thuận tiện ở trước mặt Tiểu Ma Tiên thể hiện thực lực của mình.

Trong độ cao ba mươi ba dặm, Độc Vũ Yêu Vương cảm nhạn được áp lực mạnh mẽ. Càng đến gần Đế Khắc Thạch, áp lực gia tăng càng kh ủng bố.

- So với suy nghĩ của ta còn khó hơn nhiều lắm.

Độc Vũ Yêu Vương vận chuyển chân nguyên, hắn tiếp tục bay lên thêm một dặm.

Tuyệt Bích Nhai cao tới ba mươi sáu dặm, nhưng mà trong đó Đế Khắc Thạch lại có đường kính một dặm, cũng nói đúng là chỉ cần bay lên độ cao bá mươi lăm dặm là có thể khắc chữ lên Đế Khắc Thạch rồi.

Độc Vũ Yêu Vương lúc này tiêu hao không nhỏ. Hắn đoán chừng dựa theo trạng thái này, cho dù hắn thành công bay lên cao ba mươi lăm dặm hơn phân nửa không có khí lực khắc chữ.

- Khó như vậy! Nhất định phải toàn lực ứng phó.

Độc Vũ Yêu Vương rống to một tiếng,xương cốt thân thể của hắn nổ vang lốp bốp, thân thể của hắn càng thêm cường tráng, gương mặt của hắn có lân phiến bao trùm.

Đây rõ ràng là biến thân yêu tộc. Độc Vũ Yêu Vương kích hoạt huyết mạch yêu tộc trong người của mình, hắn lao thêm một dặm tới đội cao ba mươi lăm dặm.

Hắn lúc này chính thức đối mặt với Đế Khắc Thạch.

- Rốt cục đến!

Khí huyết toàn thân Độc Vũ Yêu Vương sôi trào, năng lượng trong người tàn sát bừa bãi, đã đến cực hạn. Tiếp tục như vậy hắn phải chịu song trọng áp chế, hắn vô cùng có khả năng bị tổn hại nội tạng, kinh mạch bị thương, nhưng mà hắn không ngừng vận chuyển chân nguyên, một khi nhụt chí thì hắn không có khả năng lưu danh trên Đế Khắc Thạch rồi.

- Yêu vương hàng lâm!

Độc Vũ Yêu Vương không có chút giữ lại, đột nhiên một trảo chụp thẳng vào Đế Khắc Thạch.

Hai tay của hắn hoàn thành biến thành long trảo, hơn nữa trên tay còn mang theo thiết thủ vô cùng lợi hại, thiết thủ này chính là vũ khí của Độc Vũ Yêu Vương, luận lợi hại cũng không kém gì đao kiếm cả.

Một kích này Độc Vũ Yêu Vương quán chú toàn bộ chân nguyên trong người vào trảo, một trảo đánh ra yêu huyết sôi trào.

Răng rắc!

Đế Khắc Thạch phát ra tiếng nổ, một mảnh đá bị Độc Vũ Yêu Vương trảo xuống.

Tuy chỉ có một chút như vậy, nhưng mà Độc Vũ Yêu Vương quả thật lưu danh trên Đế Khắc Thạch một vết cào, hắn thành công!

Một kích này hao hết toàn bộ khí lực của Độc Vũ Yêu Vương, dưới trọng áp này thân thể của hắn nhanh chóng hạ xuống, ở giữa không trung hắn cưỡng chế khí huyết sôi trào trong người, gượng chống lấy một viên đan dược ra, lúc này hắn mới khôi phục chân nguyên hạ xuống đất.

Bên cạnh Độc Vũ Yêu Vương, rất nhiều võ giả đều cả kinh không nói nên lời.

Không ngờ hắn lưu dấu vết trên Đế Khắc Thạch, tuy nhiên hơi miễn cưỡng một chút, nhưng dù sao đó là Đế Khắc Thạch! So với Tuyệt Bích Nhai căn bản không cùng cấp bậc.

Thời điểm này Độc Vũ Yêu Vương ngẩng đầu nhìn lên trời, nhìn qua vết cào mà mình lưu lại, năm đàu ngón tay chỉ có ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa cùng ngón út lưu lại vết cào, nhưng mà ngón út không đủ khí lực nên hơi mờ, hơn nữa mỗi dấu vết rất cạn.

- Đế Khắc Thạch thật đúng là danh bất hư truyền, độ khó không nhỏ...

Độc Vũ Yêu Vương lầm bầm lầu bầu, quay đầu nhìn qua Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh, khóe miệng có chút nhếch lên, hắn chờ xem Lâm Minh hoàn thành nhiệm vụ lần này như thế nào!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio