Thiên Tài Tiên Đạo

chương 172: mối thù của na y

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nam nhân mặt khỉ đã hoàn toàn hỏng mất, miệng hắn run run, hai tay cào lung tung trên mặt đất lùi về phía sau, chẳng những hắn mất đi hai chân, mà chân nguyên trong thân thể cũng đang không ngừng trôi đi. Cái gọi là tuyệt mạch tự sát, chính là thúc giục chân nguyên trong cơ thể phá hủy chính mình. Hiện tại không vận dụng được chân nguyên, tự sát đã thành một loại hy vọng xa vời.

Lâm Minh lấy ra từ trong Tu Di giới một khóm dược thảo cầm máu trị giá mấy trăm lượng vàng, sau khi vò nát hắn rưới chất lỏng vào chỗ cụt hai chân nam nhân mặt khỉ, máu lập tức ngừng chảy.

Hắn cũng không muốn nam nhân mặt khỉ bởi vì mất máu quá nhiều chết đi.

- Ngươi... Ngươi muốn gì?

Giọng nói của nam nhân mặt khỉ đều run rẩy. Hiện tại hắn chính là con cá trên thớt để mặc cho người chặt khúc.

Lâm Minh quay nhìn Na Y, nói:

- Cô là người thi cổ, hẳn là có biện pháp giải cổ chứ?

Na Y sửng sốt một chút, hít sâu một hơi nói:

- Có biện pháp!

- Vậy lại đây giải đi! Ta nghĩ cô cũng không muốn về sau phải nuôi dưỡng một con khỉ đứt chân như vậy!

Na Y lặng lẽ đi tới hướng nam nhân mặt khỉ, vừa đi vừa rút ra thanh chủy thủ.

Khoảnh khắc này, trong lòng nam nhân mặt khỉ tuyệt vọng như tro tàn, hắn chưa từng chịu đựng khoảnh khắc thống khổ như vậy, không hề có sức phản kháng và chờ đợi cái chết.

- Na Thủy! Quay mặt đi!

Na Y đột nhiên nói.

- À... À...

Na Thủy ứng tiếng, lập tức ngoan ngoãn xoay người đi! Một loạt hình ảnh vừa rồi đã làm cho tiểu cô nương này rung động tận đáy lòng.

Lâm Minh mơ hồ ý thức được điều gì, dùng chân nguyên truyền âm nói:

- Hình ảnh rất tanh máu hay sao, mà không muốn cho muội muội nhìn thấy? Ta nghĩ loại hình ảnh này về sau nàng ta cũng sẽ trải qua chứ?

Na Y trầm mặc một hồi lâu, nói:

- Ta hy vọng vĩnh viễn nàng không phải trải qua!

- Được rồi, giải cổ như thế nào?

Na Y nói:

- Biện pháp cũng không có gì đặc biệt, chỉ phải lấy ra trước khi hắn chết!

Na Y nói xong, đâm mạnh một đao vào ngực nam nhân mặt khỉ. Tuy rằng thanh chủy thủ nho nhỏ kia không phải bảo khí, nhưng vô cùng sắc bén, đâm vào ngực nam nhân mặt khỉ giống như cắt đậu hủ, chỉ nghe “phập” một tiếng, liền đâm sâu vào.

Nam nhân mặt khỉ giãy giụa kịch liệt kêu gào thảm thiết, nhưng đã mất đi võ công, hắn như kẻ trọng thương sắp chết làm thế nào phản kháng được Na Y tu vi Luyện Thể tầng ba.

Na Y nắm chặt chủy thủ, dùng sức kéo một cái, trực tiếp xé toạc ngực của nam nhân mặt khỉ, tiếp theo lại đâm vào một đao, mở rộng ra phía trên trái tim đang nhảy đập. Máu tươi phun vọt ra như suối, dính đầy mặt Na Y.

Nhưng nàng chỉ là chớp mắt một cái, không quản tới lau máu tươi, một bàn tay với vào vách trái tim trong cơ thể hắn, lấy ra Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ kia.

Mặc dù đang ở trong Vạn Sát trận, Lâm Minh từng trải qua nhiều hình ảnh tanh máu, nhưng nhìn thấy một màn như vậy cũng là líu lưỡi không thôi: “Tiểu cô nương này thật độc”.

Một con bọ cánh cứng nhỏ màu vàng, tắm mình ở trong máu tươi lại không hề nhỏ máu. Rất nhanh Na Y đặt nó lên trên cánh tay mình, mà lúc này, nam nhân mặt khỉ còn đang nằm trên mặt đất, vẫn còn đang co giật.

Trên thân người ta tuy rằng có rất nhiều chỗ yếu hại, nhưng chỉ có một yếu hại làm chết người trong nháy mắt chính là bộ phận não chỗ mi tâm, nếu bị phá hủy sẽ chết ngay trong nháy mắt. Còn các chỗ khác đều phải có một quá trình chết dần đi, tỷ như trái tim bị phá hủy, người ta vẫn còn có thể sống chừng mười giây.

Na Y chính là sử dụng thời gian mười giây này để lấy ra Toái Tâm cổ, ký sinh lên trên thân mình. Sau khi đổi mới ký chủ, ký chủ cũ có sống hay chết đều không quan trọng.

Sau khi làm xong hết thảy, Na Y đứng lên, sắc mặt có hơi tái nhợt, Lâm Minh lấy ra từ trong Tu Di giới một cái khăn mặt đưa cho nàng.

- Cảm tạ!

Na Y thấp giọng nói, rồi quay lưng lau sạch máu tươi trên tóc và trên mặt của mình.

Lâm Minh nhìn thấy Na Y rúc vào trong góc tối, cũng cảm thấy lúc này nàng giống như một con mèo nhỏ bị thương đang liếm miệng vết thương của mình.

Chỉ sợ không có ai biết chuyện xưa sau lưng cô gái này.

Lâm Minh nói:

- Ta còn nhớ cô nói đã từng phát ra hai lời thề độc, một là bảo hộ muội muội sống sót bình an, như vậy điều kia là để báo thù cho phụ mẫu hay sao?

Na Y không có đáp lời, như trước đang lau máu, cái khăn mặt vốn trắng như tuyết đã trở nên màu đỏ tươi chói mắt.

- Thật có lỗi!

Lâm Minh nói.

- Không có, cảm ơn huynh! Nếu không nhờ có huynh, chỉ sợ hôm nay ta khó thoát khỏi kiếp nạn này!

- Ta quả thật có lỗi, Vu Thần thánh địa này là cấm địa của bộ lạc các người đúng không, dù sao ta dùng thủ đoạn đi vào nơi này là không quang vinh gì lắm, chỉ là sử dụng cô!

Na Y nói:

- Huynh chưa từng gặp mặt ta, huynh cũng không có nghĩa vụ giúp ta! Về phần Vu Thần thánh địa này, dòng họ chúng ta đã bị diệt vong, chỉ lưu giữ thánh địa thì có ích lợi gì chứ?

A Y nói tới đây thở dài một hơi.

Nhắc tới Vu Thần thánh địa, trong lòng Lâm Minh trước nay luôn có một nghi vấn, hắn hỏi:

- Mỗi một bộ lạc đều có một tòa Vu Thần tháp hay sao?

Na Y nói:

- Không phải! Nghe nói Nam Cương tổng cộng có bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp, là trước khi Vu Thần phi thăng Vu Thần giới lưu lại, bảy mươi hai tòa Vu Thần tháp này, bởi vì đủ loại nguyên nhân, tỷ như chiến hỏa, thú triều, động đất, núi lửa v. V... Làm cho đoạn tuyệt kế thừa. Hiện tại đã có bảy tòa hoàn toàn mất tích, chỉ còn có sáu mươi lăm tòa!

- Thì ra là như vậy...

Lâm Minh phỏng đoán, cái gọi là Vu Thần này hẳn là đại năng thực lực cường đại nào đó, về phần cái gọi là phi thăng, rất có khả năng là tiến vào địa phương như Thần Vực!

- Có thể nói cho ta biết Vu Thần lực rốt cuộc là cái gì không?

Na Y nói:

- Vu Thần lực, có thể trợ giúp võ giả đột phá cảnh giới, tăng lên tu vi. Mỗi người, cả đời chỉ có thể đi vào Vu Thần tháp một lần, tuy nhiên, bởi vì Vu Thần lực có hạn, cho nên võ giả cảnh giới càng thấp, nhận được tăng lên lại càng lớn, mà võ giả cảnh giới càng cao, thì thu được tăng lên sẽ tương đối nhỏ lại!

- Nhưng ngược lại, võ giả cảnh giới quá thấp lại không dễ dàng thông qua khảo nghiệm của Vu Thần, cho nên tuổi tiến vào tốt nhất là mười sáu tuổi. Mỗi một Vu nữ, ở thời điểm mười sáu tuổi, đều sẽ đi vào Vu Thần tháp để nhận kế thừa!

Na Y giải thích thực dễ hiểu, điều này làm cho Lâm Minh có chút kinh ngạc, dường như nàng nói kỹ càng tỉ mỉ như thế, không mảy may e ngại mình tiến vào Vu Thần tháp.

Trầm mặc một hồi lâu, Lâm Minh nói:

- Nói thẳng ra, ta muốn nhận được Vu Thần lực!

Na Y nói:

- Ta biết, nếu không huynh cũng sẽ không diễn tuồng lâu như vậy. Nhưng huynh lại sợ bên trong có huyền cơ gì đó ta cố ý không nói cho huynh biết, để huynh chạm vào cơ quan nào đó!

- Đúng vậy!

Lâm Minh bình thản xác nhận.

Na Y vạch áo ra, từ trên cổ lấy xuống một điếu trụy (dây đeo cổ loại bùa bình an). Điếu trụy này không biết là tài liệu gì tạo ra, thoạt nhìn như là kim loại, nhưng ở trong lối đi u tối lại phát ra ánh sáng ôn hòa mông lung giống như ngọc thạch.

Đồ án trên điếu trụy là một con mắt, đồ án giống nhau như đúc với con mắt trên cửa chính của Vu Thần tháp.

Na Y nói:

- Đây là chìa khóa của Vu Thần, cũng là thánh vật của tộc ta, dùng nó có thể mở ra khảo nghiệm của Vu Thần, nếu không, huynh chỉ có thể vào được ba tầng tháp ngoài mà thôi!

Lâm Minh hơi sửng sốt, có vẻ kinh ngạc nhìn Na Y. Tuy rằng mật thất vô cùng u ám, nhưng ánh mắt của Na Y lại giống như ánh sao trong trời đêm, tỏa hào quang thuần khiết sáng ngời. Nàng cứ như vậy vươn ra tay phải, trên cánh tay trắng mịn còn dính vết máu loang lổ, ở trên đầu ngón tay nhón chiếc chìa khóa của Vu Thần, tỏa ánh sáng ngọc thạch mông lung mờ nhạt.

Ngay khoảnh khắc đó, trong lòng Lâm Minh dâng lên một cảm giác tín nhiệm không sao nói rõ được, hắn nói:

- Nếu cô không nói cho ta biết về chìa khóa Vu Thần này, ta cũng không biết! Vừa rồi cô nói không sai, cô chưa từng gặp mặt ta, không có nghĩa vụ giúp ta! Huống chi, Vu Thần tháp này là cấm địa của tộc cô, vì sao phải nói cho ta biết chuyện về chìa khóa Vu Thần?

Na Y nói:

- Ta muốn huynh giúp ta giết một người!

- Là kẻ thù sát hại cha mẹ cô à?

- Đúng!

Nhắc tới kẻ thù của cha mẹ, trong ánh mắt Na Y hiện lên sát khí và cừu hận nồng đậm, nồng đậm đến ngay cả Lâm Minh nhìn đều hơi run

- Người này là đại tướng quân của Hỏa Xi bộ lạc, tên là Xi Cốt Đả, Hỏa Xi bộ lạc tiêu diệt bộ tộc chúng ta! Phụ mẫu ta, đều là Vu sư của Vu Thần giáo bộ lạc họ Na. Sau khi thần điện Vu Thần bị hủy diệt, cha ta bị Xi Cốt Đả giết chết, mà mẫu thân ta...

Na Y nói tới đây hít sâu một hơi, trong ánh mắt tối đen chớp động sát ý sáng quắc, khóe miệng nàng cũng hơi co rúm lại.

Lâm Minh nghe tới đây, đã suy đoán có thể chính là lăng nhục cưỡng gian linh tinh đủ các loại, nhưng không nghĩ tới trong lời nói kế tiếp của Na Y, khiến hắn vô cùng kinh ngạc.

Nàng cắn răng, giọng căm hận nói:

- Mẫu thân của ta sau khi bị Xi Cốt Đả cùng bộ hạ hắn cưỡng gian... Đã ăn luôn!

- Ăn... Ăn luôn?

Lâm Minh nuốt một ngụm nước miếng, xác định mình không có nghe lầm.

Na Y nói:

- Hỏa Xi bộ lạc là một bộ lạc ăn thịt người. Ở Nam Cương này, có một số bộ lạc dùng người làm thức ăn, bọn họ sẽ ăn luôn tù binh, nhất là ăn luôn dị giáo đồ. Vu Thần giáo chúng ta là tử địch với Tát Mãn giáo, bị bọn họ coi là dị giáo đồ!

- Cái này...

Lâm Minh cảm thấy khó có thể chấp nhận! Trước kia thời điểm hắn nghe nói triều đình hoang dâm vô đạo, dân chúng không đành lòng giết chết con mình, nên đổi cho nhau giết ăn... Những chuyện đó đều xảy ra ở thời cổ đại, cách nay rất xa xôi, không nghĩ tới hiện giờ chính mình lại trải qua chuyện này.

Na Y nói:

- Sau đó thị vệ của mẫu thân liều chết thu liệm thi thể hài cốt mẫu thân ta, khi ta nhìn thấy mẫu thân, thân thể của bà đã không còn nguyên vẹn: Tóc bởi vì bị nước sôi đun nấu mà hoàn toàn bóc ra, trên thân, trên mặt còn đầy dấu răng gặm cắn, một chân và một cánh tay chỉ còn một khúc xương!

Na Y nói đến đoạn sau, ngược lại bình tĩnh lại, dường như thu liễm toàn bộ mối cừu hận của nàng, chôn sâu ở trong lòng.

Lâm Minh nghe trong dạ dày bốc lên một trận, chỉ nghe Na Y miêu tả, hắn đã cảm thấy có chút không chịu nổi, huống chi Na Y là chính mắt nhìn thấy, hơn nữa người kia còn là mẫu thân của nàng!

Chẳng trách Na Y tuổi còn nhỏ, tính cách lại lạnh lùng kiên nghị như vậy.

Hắn không kìm được xoay người nhìn thoáng qua Na Thủy đang ngồi trong góc phòng xa xa, nói vậy tiểu cô nương này còn không biết tao ngộ của mẫu thân mình, có lẽ sau này Na Y cũng sẽ không nói cho nàng ta biết...

Lâm Minh hít sâu một hơi, hỏi:

- Xi Cốt Đả là tu vi gì?

- Nửa bước Hậu Thiên!

- Như vậy...

Lâm Minh khẽ nhíu mày, lại là nửa bước Hậu Thiên! Tuy rằng hắn mới vừa xử lý một võ giả nửa bước Hậu Thiên, nhưng đó là đủ loại nhân tố hợp lại có lợi cho chính mình, mới miễn cưỡng đắc thủ. Hiện tại Phích Lịch Tà Hỏa châu đều dùng hết sạch, nếu mặt đối mặt với một võ giả nửa bước Hậu Thiên, hắn không có chút nắm chắc.

Hơn nữa nếu là tướng quân, như vậy chỉ sợ bên cạnh người này có không ít cao thủ hộ vệ, ở trong đám người nếu muốn giết chết đối phương, lại khó càng thêm khó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio