Thiên Tài Tiên Đạo

chương 2094: một đời người một nhân sinh (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tòa thư viện này thành lập hơn một trăm năm mươi năm ngắn ngủi, nhưng nó cũng đã là học phủ võ đạo nôi danh khắp Thiên Diễn tinh.

Tọa Hóa lão nhân, còn có "Thủ hộ thánh thú" Ma Quang đảm nhiệm chức viện trưởng danh dự, trong học viện còn có cường giả Thần Hải tự mình giảng bài.

Thậm chí "Thủ hộ thánh thú" Ma Quang ngẫu nhiên có vài lần giảng bài, tục truyền Ma Quang giảng bài có thể ngộ mà không thể cầu.

Đối với chuyện này Lâm Minh chỉ có thể im lặng, hắn rất khó tưởng tượng một con chó giảng bài cho một đám người sẽ có tình cảnh thế nào...

Bởi vì uy tín của Lâm gia, không riêng gì đại nhân vật ở Thiên Diễn đại lục nguyện ý tụ tập ở nơi này. Đồng thời cũng có rất nhiều thiên tài tuấn kiệt tới từ các nơi tụ tập tới đây, dùng việc mình được gia nhập vào thư viện mà vẻ vang.

Tiến vào Lâm thị thư viện có một ngưỡng rất cao, rất nhiều thiên kiêu tuyệt thế ở cuộc thi nhập học đã trượt ở ngoài cửa.

Đương nhiên Lâm Minh được cử đi vào trong học viện, cũng không có trải qua thi cử gì, đó là bởi vì hắn có thân phận địa vị đặc thù trong Lâm thị thư viện.

Nhưng mà thân phận của hắn kỳ thật cũng không vẻ vang gì.

Nếu như hắn thật sự là đệ tử Lâm gia đi học, được hưởng đặc quyền thì không ai cảm thấy cái gì cả, cả Thiên Diễn đại lục đều là Lâm Minh chân nhân cứu được, không biết bao nhiêu cường giả Thần Hải được cứu giúp. Bởi vì Lâm Minh mới không bị Dương Vân tiêu diệt.

Con cháu Lâm gia có đặc quyền đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nhưng mẫu chốt ở chỗ Lâm Minh (Lâm An) căn bản không phải con cháu Lâm gia chân chính, hắn là con nuôi.

Mọi người cũng không cảm thấy hắn và Lâm gia có nửa điểm quan hệ gì, càng không cho rằng hắn là Lâm Minh chuyển thế, hắn chỉ là đứa trẻ bị vứt bỏ, may mắn được người Lâm gia thu dưỡng.

Tất cả mọi người đều như nhau, vậy dựa vào cái gì mà ngươi được hưởng đặc quyền, không ai là đệ tử bình dân, cho dù là đệ tử hoàng thất của thần quốc muốn đi vào trong thư viện cũng phải thông qua khảo hạch, chỉ có Lâm An được phu phụ Lâm thị ưu ái, tùy ý dùng các loại tài nguyên, người khác đương nhiên nhìn không quen rồi.

- Lâm An, Lâm An à, tại sao ngươi trốn học, ngươi đang làm cái gì vậy? Tiết này chính là tiết học mấu chốt giảng giải về cách vận chuyển năng lượng trong đan điền, vì sao ngươi trốn học, về sao phải bổ túc như thế nào đây?

Một thiếu nữ áo xanh thở phì phì nhìn qua Lâm Minh, thiếu nữ này vừa rồi chạy thật xa, thật vất vả mới tìm được Lâm Minh.

Nàng tết tóc đuôi ngựa, mặc viện phục của đệ tử Lâm thị thư viện, ống quần bó chặt, tay áo kéo dài, dáng người đầy đặn, tràn ngập sức sống thanh xuân.

Lâm Minh lúc này đang thích ý nằm trên cánh đồng cỏ, trong miệng ngậm một cọng cỏ xanh, đang nhấm nuốt cọng cỏ, hắn đang hưởng thụ thời gian thơ ấu của mình.

Mà ở bên cạnh hắn, hắc lang đang lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, hắc lang này thập phần yên tĩnh, trừng đôi mắt đen như mực nhìn qua thiếu nữ tóc đuôi ngựa này.

Một năm này Lâm Minh mười lăm tuổi.

Năm đó Lâm Minh cáo biệt Thanh Tang thành, cáo biệt phụ mẫu đi tới kinh thành cũng là lúc mười lăm tuổi.

Vẫn trong năm này Lâm Minh chia tay với Lan Vân Nguyệt, bắt đầu đi vào con đường võ đạo gian khổ.

Nhìn thấy thiếu nữ này, Lâm Minh tươi cười, không tránh được nhớ lại thời gian tươi đẹp năm đó, khi đó cũng là như thế ah...

Hắn không có đáp lời, tiếp tục nhắm nuốt cọng cỏ xanh trong miệng.

Đầu xuân cây cỏ tươi tốt, cắn trong miệng mang theo vị đắng và một chút vị ngọt nhàn nhjat, đúng là lúc thanh xuân trẻ trung của đời người.

Thiếu nữ khó chịu cong môi lên, bím tóc đuôi ngựa vung vẩy.

- Ngươi cứ hoàn khố như thế, bất học vô thuật như vậy, cho dù ngươi học vấn không xong, võ đạo không được cũng không liên quan gì, bản thân không cố gắng thì không ai giúp ngươi được.

Thiếu nữ chỉ mươi lăm tuổi đã bắt đầu giảng đạo lý lớn của nhân sinh.

Lâm Minh cảm thấy buồn cười, kỳ thậ hắn ở Lâm thị thư viện cũng không phải ai cũng ghét hắn cả, vẫn có người thích hắn, ví dụ như nữ hài tử này.

Dù sao Lâm Minh sau khi chuyển sinh có dung mạo rất anh tuấn, trên người mang theo khí chất khó có thể hình dung, đôi mắt của hắn sáng ngời thâm thúy, nhưng lại mang theo hương vị tang thương khiến người ta mê muội.

Không ít nữ hài tử nói lời tốt cho Lâm Minh, dù sao Lâm Minh cũng rất đẹp trai mà. (đúng là đẹp trai khoai to không lo chết đói ^^)

- Ngươi thật dong dài!

Lâm Minh phun cọng cỏ ra, đôi mắt nhíu lại, hắn trẻ tuổi nên tìm được một chút phản nghịch của tuổi trẻ, hoàn toàn nhập vai vào nhân vật của mình.

Chỉ có thích ứng với hiện tại mới có thể càng thâm nhập vào lần chuyển sinh này, nhìn thấy nhân sinh khác với kiếp trước/

- Ngươi...

Thiếu nữ tức đỏ mặt.

Mà thời điểm này Lâm Minh đã mỉm cười rời đi.

- Ngươi đi đâu thế?

- Đi học!

Lâm Minh đi trước, thiếu nữ dậm châm một cái, cắn răng theo sau.

Lâm Minh quả thật là đi học, nhưng mà không phải chương trình võ đạo trọng yếu gì đó, mà là Lâm thị thư viện mở ra cũng cung cấp cho đệ tử học tập tùy ý, tăng trưởng kiến thức phụ khóa.

Mỗi lão sư có thời gian đi dạy cố định, cũng có không có thời gian cố định.

Tiết khóa này chính là lịch sử Thiên Diễn đại lục, từ mê hoặc của kỳ tích chi hải mười vạn năm trước tới khi Ma Đế xuất hiện, tứ đại thần quốc quật khởi, còn có chuyện Dương Vân muốn giết cường giả của đại lục.

Lâm Minh đi vào khóa này là vì lão sư giảng bài rất đặc biệt, nàng tên là... Lan Vân Nguyệt.

Nàng mặc trường bào màu sáng bạc, tuổi chừng ba mươi, phong tư trác tuyệt, chậm rãi đứng trên đài cao nhìn qua đệ tử ngồi bên dưới.

Năm đó Lâm Minh đánh chết Dương Vân, Lan Vân Nguyệt nhanh chóng đi tới Chu Tước thần quốc, cùng sinh hoạt chung với Lâm thị gia tộc, về sau Lâm thị thư viện thành lập, nàng cũng đi tới chỗ này đảm nhiệm chức giảng viên.

Tu vị của nàng là Tiên Thiên kỳ, đương nhiên là dựa vào đan dược nâng lên, nàng không có khả năng giảng dạy võ đạo, cho nên lựa chọn dạy về lịch sử.

Ánh mắt Lan Vân Nguyệt dò xét toàn trường, cuối cùng nhìn qua thiếu iên ngồi dưới gốc đại thụ.

Nhìn thấy thiếu niên này, trong nội tâm Lan Vân Nguyệt cảm thấy cảm xúc khó nói nên lời.

Mỗi lần nàng đi dạy học, vô ý thức tìm kiếm thiếu niên này, mà thiếu niên này chưa bao giờ vắng mặt trong khóa của nàng.

Thật rất giống... Thực tế ánh mắt của hắn có vị đạo nói không rõ ràng, giống như khí tức của hắn sâu từ tận trong xương máu.

Tại sao trong thiên hạ có chuyện trùng hợp như thế?

Lan Vân Nguyệt lắc đầu, lấy một cuốn sách sử trong tu di giới ra...

...

Vào hè, mỗi lần tới sinh tồn dã ngoại, đệ tử Lâm thị thư viện đều phải đi vào rừng rậm nguyên thủy lịch lãm rèn luyện, ở trong đó một tháng.

Thời điểm rèn luyện trong cánh rừng này, lão sư phụ trách chăm sóc đệ tử không để ý là Lâm Minh sẽ trốn.

Hơn nữa lúc này hắn trốn đi rất xa.

Hắn đúng là rời khỏi Thiên Diễn đại lục, tiến tới Thánh Ma đại lục.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio