Thiên Tài Tiên Đạo

chương 2288: thủy tinh chi cốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Song khi Lâm Minh dùng cảm giác dò xét lại phát hiện cũng không phải là như thế, hài cốt này dung làm một thể với tế đàn, nó giống như là một phần của tế đàn, là trận tâm của đại trận tuyệt thế này, mà tế đàn dùng tinh thần tinh hoa chế thành cũng đã tổn hại, hài cốt này đã tồn tại từ mười tỷ năm trước tới bây giờ.

Thời gian mười tỷ năm tới cả tinh thần tinh hoa cũng trở nên rách nát.

Hài cốt này đúc thành từ mười tỷ năm trước cùng lượt với tế đàn, vì sao nó vẫn còn nguyên vẹn tới hiện tại?

Nhưng mà thời điểm này trong đầu Lâm Minh đã bài trừ hơn phân nửa thân ảnh, không hề nghi ngờ, chủ nhân hài cốt này khi còn sống cường đại tới mức khó có thể tưởng tượng, có lẽ đã tới gần siêu việt Chân Thần, nếu không xương cốt không cách nào giữ gìn nguyên vẹn như thế.

Vì sao nó tồn tại ở đây suốt mười tỷ năm mà không ai liệm nó?

Lâm Minh trầm mặc, kỳ thật không riêng hài cốt trước mặt, trên vĩnh hằng chi bích còn có nhiều xương gãy, đều là xương cốt của nhân vật tuyệt thế vào mười tỷ năm trước.

Trận đại chiến năm đó dùng Tam Thập Tam Thiên thắng lợi mà chấm dứt, tuy nhiên thái cổ chư tộc cũng trả cái giá cực kỳ thảm trọng.

Nhưng mà làm cho Lâm Minh kỳ quái chính là người thái cổ chư tộc vẫn còn sống sót, những người sống sót này vì sao không chôn cất anh linh của người chết trận? Mà lưu lại ở chiến trường thượng cổ, vi sao còn bảo lưu nguyên vẹn tới bây giờ?

Phàm nhân còn hy vọng sau khi chết xuống mồ an nghỉ, đối với cường giả mà nói, sau khi chết sẽ lưu lại mộ táng và truyền thừa, có lẽ đây đã là tập quán. Làm như vậy đã có thể để truyền thừa của mình không đứt đoạn, cũng có thể làm di hài của bọn họ được cúng bái và an bình.

Lâm Minh thở dài một tiếng, cảm thấy một loại bi ai, nhiều cường giả như thế ngã xuống trong thâm uyên, xương cốt bay theo phong bạo nhiều năm như thế...

Đứng trước tế đàn, Lâm Minh mặc niệm cho người mất đi hồi lâu, rồi sau đó hắn do dự bước vào tế đàn, trên tế đàn có vết máu, những vết máu này vẽ thành đồ đằng thần bí. Lan tràn cả tế đàn, cho dù trải qua mười tỷ năm thì khí tức của nó vẫn to lớn như cũ, loại khí tức này không phải sát phạt, mà là năng lượng khiến Lâm Minh rung động -- nó là bao dung, kính dâng, ôn hòa...

Sát lục chi khí, Lâm Minh thấy rất nhiều. Nhưng mà lực lượng kính dâng này Lâm Minh rất ít thấy.

Lâm Minh nhẹ nhàng thò tay chạm vào. Những máu huyết này cực kỳ cường đại, Lâm Minh cảm thấy hồi hợp, rất khó tưởng tượng tu vị người lưu vết máu năm đó tu vị như thế nào.

Lâm Minh do dự, bước vào trong vết máu đồ đằng, trong nháy mắt chạm vào đồ đằng, Lâm Minh cảm nhận được lực lượng kỳ dị đảo qua thân thể, trong tích tắc thân thể Lâm Minh trở nên trong suốt, từng bộ phận thân thể bị lực lượng này tập trung, sau đó sát cơ hiện ra!

Sát cơ này giống như lúc phàm nhân đối mặt với mãnh hổ, trong nội tâm Lâm Minh cả kinh, ngừng thở!

Đây là...

Thân thể Lâm Minh vẫn không nhúc nhích, đồng thời hắn vận chuyển năng lượng tới cực hạn, ứng phó nguy hiểm sẽ diễn ra kế tiếp, nhưng mà khi hắn vận chuyển năng lượng, sát cơ cũng trở nên càng ngày càng khủng bố, dường như tế đàn biến thành hung địa, mà lực lượng kính dâng, bác ái mà hắn cảm nhận lúc trước cũng biến thành cừu hận ngập trời.

Lâm Minh không chút nghi ngờ, một khi sát khí này bạo phát sẽ giáng một kích lôi đình vào mình, khí tức của đối phương cường đại vượt qua tất cả sát khí mà hắn phải đối mặt từ trước tới nay.

Đối mặt ý chí như thế, hắn kháng cự sẽ tan thành mây khói.

Trong thời khắc sống còn, linh quang lóe lên trong người Lâm Minh, thần lực trong cơ thể vận chuyển cực nhanh, áp chế lực lượng ác ma xuống. Cùng lúc đó hắn vận chuyển khí huyết trong người phong ấn huyết nhục tinh hoa của ác ma.

Rồi sau đó Lâm Minh cũng cảm giác được sát cơ này giảm đi thật nhanh.

Một tầng lực lượng đảo qua người hắn, dường như đang phân biệt, hơi do dự rồi biến mất, sát cơ biến mất đã khôi phục tất cả như cũ.

Khí tức bao phủ tế đàn biến thành bác ái, kính dâng, ngâm mình tắm trong đó Lâm Minh dường như có thể cảm nhận được toàn tâm bình tĩnh cùng buông lỏng.

Lâm Minh thở dài ra một hơi, hắn cảm thấy lòng bàn tay đầy mồ hôi rậm rạp.

Hắn mơ hồ đoán đến, lực lượng trong tích tắc vừa rồi là nhắm vào thâm uyên ác ma.

Trong cơ thể mình ác ma lực, kích thích đại trận trên tế đàn, mà đại trận này cuối cùng vẫn nhận ra thân phận của hắn, lúc này mới bình thường lại.

Có thể lường trước nếu như thâm uyên ác ma đi tới nơi đây chỉ sợ lập tức sẽ bị diệt sát!

Suy nghĩ cẩn thận những điểm này, Lâm Minh cho cảm giác đảo qua tế đàn.

Kết hợp một ít đoạn ngắn trí nhớ của hoang hồn, Lâm Minh dần dần hiểu rõ.

Tế đàn cổ xưa này trấn áp trận nhãn vĩnh hằng chi bích, mà với tư cách trọng địa của vĩnh hằng chi bích, tế đàn được gia trì tầng tầng thủ hộ, phàm là thâm uyên ác ma tới đều bị mạt sát.

Nếu như tế đàn này bị phá hư, vĩnh hằng chi bích cũng có nguy hiểm nổ tung, như vậy hậu quả sẽ không chịu nổi.

Mà không nói đến cùng, chỉ hài cốt của cường giả tuyệt thế trước mặt cũng là báu vật vô giá, có thể tồn tại mười tỷ năm vẫn sáng óng ánh, cất chất như vậy còn mạnh hơn Chân Thân Linh Bảo nhiều.

Hài cốt như thế tự nhiên được trận pháp bảo hộ.

- Hài cốt này chẳng lẽ là bất hủ quân vương lưu lại?

Trong lòng Lâm Minh hiện ra ý niệm này, cường giả tuyệt thế mười tỷ năm trước, Lâm Minh đầu tiên nghĩ đến chính là chủ nhân Tu La Lộ cùng bất hủ quân vương, mà nghe khẩu khí của Triệt và Mặc, chủ nhân Tu La Lộ còn tại thế, hài cốt này có thể là của bất hủ quân vương.

Lâm Minh chậm rãi tiến tới trước hài cốt.

Hài cốt dù thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy âm trầm tới đáng sợ, mặc dù đối với võ giả mà nói cảm giác này không có ý nghĩa, nhưng bất kể thế nói thế nào cũng không thể khiến người ta sinh ra mỹ cảm.

Nhưng mà xương cốt trước mắt dường như là ngoại lệ.

Nó duy mỹ vô khuyết, mỗi tấc xương cốt là màu vàng óng ánh, như nhật nguyệt sáng ngời, mười ngón tay của nàng giao nhau, dường như đang cầu nguyện thành kính như thiên sứ.

Đây là một cỗ thần cốt, giống như tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất.

Lâm Minh trầm mặc một lát, cẩn thận cho cảm giác thò ra tiếp xúc với thần cốt, quá trình này hắn cẩn thận từng tí, một là sợ quấy rầy cường giả tuyệt thế này an nghỉ, hai cũng sợ hồn hải bị cắn trả, dù sao nhân vật tuyệt thế này cường đại hơn hắn quá nhiều, nếu như còn có tàn niệm sót lại, hoặc là bố trí đại trận nào đó, có khả năng thức hải của hắn sẽ bị thương.

Nhưng mà mãi cho tới khi cảm giác của Lâm Minh xâm nhập tới mi tâm trên đầu, Lâm Minh cũng không có cảm giác được địch ý gì cả, tuy Lâm Minh hấp thu ác ma tinh hoa, nhưng hắn không có biến đổi thành ác ma, ác ma lực chỉ do Lâm Minh sở dụng, nó không thể cải biến bản chất tính mạng của Lâm Minh.

Ở điểm này hắn hoàn toàn không giống Hỗn Nguyên Thiên Tôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio