Thiên Tài Tiên Đạo

chương 577: 87 điểm số giết chóc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối chiến Lâm Minh, là Thông Thiên tháp hạ chiến thư, không có cách nào khác từ chối.

Nguyên bản Lâm Minh phải chiến ngay, Minh Chuẩn ra tay thứ hai, hắn còn cảm thấy chính mình chiếm tiện nghi, có thể thoải mái thắng Lâm Minh, nhưng hiện tại xem ra, hắn đã nhầm.

Nếu Lâm Minh chỉ dùng một chiêu Truy Điện, Minh Chuẩn còn có tự tin đối phó, nhưng với trạng thái chiến đấu của Lâm Minh, Truy Điện kia hơn phân nửa chỉ là một cái tiểu chiêu, nếu không cũng sẽ không vừa lên liền dùng, hơn nữa dùng liền ba lượt cũng không thở mạnh một chút.

Minh Chuẩn rất hoài nghi, thời điểm vừa rồi đối chiến với Yểm Hốt, ngay cả một nửa thực lực Lâm Minh đều không dùng tới.

Nếu quả thực như thế, trận chiến đấu này, hắn thắng nhiều nhất chỉ có một vài thành!

- Minh Chuẩn đại nhân, thỉnh xuất trướng đi!

Trọng tài nhìn thấy Minh Chuẩn nghiêm mặt đứng ở khán đài, không có bộ dáng phản ứng gì, lại gọi một tiếng.

Các võ giả khác trên khán đài, ánh mắt đều dừng ở trên thân Minh Chuẩn, có đồng tình, có vui sướng khi người gặp họa, cũng có kỳ vọng Minh Chuẩn đả bại Lâm Minh.

- Ta đã biết.

Minh Chuẩn trầm giọng lên tiếng, chậm chạp đi lên lôi đài.

- Nếu đều chuẩn bị tốt, vậy bắt đầu đi.

Trọng tài nói xong, lui xuống lôi đài.

Lâm Minh cầm Tử Huyễn thương, chân nguyên cả người vận chuyển, mà đúng lúc này, trong đầu hắn vang lên Minh Chuẩn chân nguyên truyền âm.

- Lâm Minh! Ta không muốn đánh với ngươi, ta nhận thua!

- Ân?

Lâm Minh ngẩn ra, không đánh liền nhận thua?

Minh Chuẩn tiếp tục chân nguyên truyền âm nói:

- Ta tự nhận xác suất thắng ngươi không vượt qua hai thành, ta còn không muốn chết, trận chiến đấu này ta nhận thua, chỉ cần ngươi không giết ta. Mong ngươi chấp nhận điều kiện của ta, ta có thể đưa ra điểm số đổ đấu với ngươi, đổ mười điểm số giết chóc. Ta cũng chỉ còn lại có từng đó.

Ở Thông Thiên tháp, đổ đấu cũng là một phương thức đạt được điểm số giết chóc, chỉ cần song phương đồng ý, có thể đổ đấu. Lúc trước ở tầng hai Thông Thiên tháp. Thời điểm Lam Tinh cùng Hô Duyên La giao thủ liền đổ đấu hai cái điểm số giết chóc, cuối cùng là Lam Tinh thắng lợi.

- Ý của ngươi là tặng không ta mười điểm số giết chóc?

Lâm Minh kinh ngạc, ở ba tầng Thông Thiên tháp. Điểm số giết chóc chính là hết thảy, không có điểm số giết chóc, tài nguyên gì cũng đều không dùng được.

- Đúng! Mười điểm số giết chóc xem như ta bồi thường đối với ngươi, lần này chiến bại xong, ta cũng không muốn ở lại Thông Thiên tháp, hiện tại bảo ta một lần nữa bắt đầu tích lũy sát khí cùng thắng liên tiếp, đã không thể. Nếu rời khỏi Thông Thiên tháp, điểm số giết chóc này cũng không có gì dùng, đều tặng cho ngươi đi.

Minh Chuẩn thở dài một hơi, có chút tự giễu nói, trên thực tế nửa năm trước hắn đã sinh ra ý lui bước, nhưng hắn biết, nếu từ đó rời đi, cả đời vô vọng thành tựu Yêu Đế, cho nên hắn luôn luôn kiên thủ tại chỗ này, nhưng mà cho tới hôm nay, rốt cuộc kiên trì không được nữa.

Đối mặt với Lâm Minh, tỷ lệ thắng thật sự quá nhỏ, thành tựu Yêu Đế cố nhiên mê người, nhưng nếu vì thế mà bỏ tính mạng sẽ không đáng giá.

Không bằng nhân cơ hội này, rời khỏi Thông Thiên tháp, tuy rằng cuối cùng không thể công thành, nhưng cuối cùng toàn thân thoát ra, so với những kẻ ngã xuống ở trong này, tro cốt hạ táng sườn núi thì hạnh phúc hơn nhiều.

- Có thể.

Lâm Minh cũng không phải người thích sát.

...

Từ đổ đấu, đến nhận thua, trận đấu Lâm Minh với Minh Chuẩn khiến mọi người đều ngạc nhiên.

Nhìn Minh Chuẩn xuống đài, võ giả dưới đài, không có ai cười nhạo hắn, cũng không có thanh âm nào.

Có chăng chỉ là một loại cảm khái mờ nhạt.

Thiên phú Minh Chuẩn, xen vào cấp thánh cùng cấp đế, đây vẫn là dựa vào Thông Thiên tháp kéo lên, nguyên bản thiên phú hắn chính là cấp thánh bình thường.

Từ đó rời đi, tương đương buông tha cho con đường xưng đế, có lẽ cái này coi như là một loại giải thoát.

Tuy nhiên, cũng không phải mỗi một võ giả đều có thể ung dung rời đi, nhất là nhóm trẻ tuổi tuấn kiệt cao ngạo Thông Thiên tháp, xưng đế mê hoặc thật sự quá lớn, từ cấp vương đến cấp đế, thọ mệnh gia tăng gần chục lần, thực lực tăng lên, càng không cần phải nói, còn có thể khai sáng nhất mạch thánh địa, kế thừa dài hơn vạn năm, thanh danh lưu lại cả đời.

Nhưng mà, một tướng công thành vạn cốt khô, sinh ra một cái đế vương chân chính, không biết có bao nhiêu trẻ tuổi tuấn kiệt chết trận, tro cốt rơi tại sườn núi, trở thành đá lót đường cho người khác.

Cho dù là thiên tài cấp đế, cũng là như thế.

Có thể giống như Minh Chuẩn, an ổn rời khỏi Thông Thiên tháp cũng không nhiều.

Trận trận đấu này cứ như vậy mà kết thúc, Lâm Minh lấy mười hai điểm số giết chóc chung kết thắng liên tiếp của Minh Chuẩn, đồng thời bao gồm đổ đấu mười, được hai mươi hai cái, cộng thêm phía trước sáu mươi lăm cái.

Lâm Minh một hơi kiếm tám mươi bảy điểm số giết chóc, cũng đủ hắn sử dụng thời gian rất lâu.

Ngoài ra, sau khi Minh Chuẩn chiến bại, sát khí trên thân ào ào đi vào thân thể Lâm Minh, khiến cho Lâm Minh một hơi lên Thiên Ma sáu cánh đỉnh phong, khoảng cách Thiên Ma tám cánh, đã không xa.

- Lâm Minh quật khởi đã là thế không thể cản trở, chiến đấu tiếp theo, chỉ sợ hắn cũng sẽ đối chiến võ giả tầng ba mười hạng đầu, đó chính là cái thế giới khác.

- Ân... Võ giả xếp hạng mười hạng đầu, hưởng thụ tài nguyên không bình thường, cường đại hơn nhiều so với nhóm võ giả xếp trên mười.

Ở tầng ba Thông Thiên tháp, võ giả xếp hạng càng lên cao, quyền hạn hưởng thụ tài nguyên càng cao, chênh lệch trong đó lại càng lớn, đến cảnh giới Thiên Ma thất tinh, có thể đi Tu Luyện địa càng thần bí, bao gồm Đế Giả chi lộ trong truyền thuyết.

Đế Giả chi lộ, đi đến cuối liền thành cường giả cấp đế, Tu Luyện địa kia đã không phải người bình thường có thể phỏng đoán, nếu có thể tu luyện một năm rưỡi ở Đế Giả chi lộ, ngẫm lại có thể cảm giác được khủng bố của nó.

- Lâm thiếu hiệp! Xin dừng bước!

Ở thời điểm Lâm Minh muốn đi ra Võ Đấu trường, một giọng nói trầm thấp mà vang dội vang lên ở bên tai Lâm Minh.

Quay đầu vừa thấy, gọi lại chính mình là một võ giả Cự Ma tộc, thân cao hơn một trượng, trên lưng đeo một thanh cự kiếm, bên cạnh võ giả Cự Ma, có một cô bé thân cao chỉ tới sườn võ giả Cự Ma, bộ dạng mi thanh mục tú, đôi tai thật dài cùng vảy khóe mắt biểu hiện nàng xuất thân Yêu Tinh tộc.

Hai người cao thấp chênh lệch xa đứng chung một chỗ, lại không hiểu làm cho người ta có một loại cảm giác vô cùng phối hợp.

- Các hạ có việc?

Lâm Minh liếc mắt nhìn hai người một cái, hai người này bề ngoài nhìn như bình thường, với không khác thường nhân, kỳ thật là khí thế thu liễm đến mức tận cùng mà thể hiện ra cảnh giới phản phác quy chân.

Phỏng đoán thực lực của bọn họ, làm cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được.

- Tại hạ Đạt Cổ, có hân hạnh được đón tiếp đi trà lâu ngồi hay không?

Võ giả Cự Ma tộc cười nói.

Trong lòng Lâm Minh ngẩn ra.

Nguyên lai người này chính là Đạt Cổ, một trong Thiên Ma thất tinh, từ lúc Lâm Minh ở Hồng Nhật thành đã nghe nói qua tục danh hắn, có thể nói danh chấn Thông Thiên tháp, nguyên bản Lâm Minh nghĩ đến, Đạt Cổ hẳn là hạng người đẫm máu thích sát, không nghĩ tới hiện giờ nhìn thấy hắn, ở trên thân hắn không cảm thụ đến một chút sát khí, đối với chính mình cũng không có bất kỳ địch ý.

Nên biết rằng, ở Thông Thiên tháp, nhân loại hữu hảo với võ giả Cự Ma thật sự là ít đến đáng thương, bắt đầu từ tầng một Lâm Minh đánh chết Cổ Việt, đến Hình Thiên, Hồng Chung về sau, đều là như thế.

Chuyện này cũng là trong tình lý, Nhân tộc cùng Cự Ma tộc tranh đoạt tài nguyên Thánh Ma đại lục đã lâu lắm, hai tộc chinh chiến không ngừng, mặc kệ là Cự Ma hay là nhân loại, giết máu chảy thành sông, tàn sát hàng loạt dân trong thành cùng diệt quốc đều là việc nhìn mãi quen mắt.

- Cung kính không bằng tuân mệnh.

Lâm Minh ung dung đáp, nếu đối phương dùng lễ, hắn cũng không có đạo lý từ chối.

Ánh mắt dừng ở trên thân cô gái bên cạnh Đạt Cổ, Lâm Minh mở miệng nói:

- Nếu không đoán sai, vị này chính là cô nương Toàn Cơ đi.

Toàn Cơ cũng là Thiên Ma thất tinh, là nữ tính duy nhất trong Thiên Ma thất tinh, cũng là thực lực yếu nhất, tuy nhiên tuổi của nàng nhỏ nhất, không nhiều hơn Lâm Minh, luận thiên phú, Toàn Cơ ngược lại là tốt nhất trong Thiên Ma thất tinh.

- Đúng là tiểu nữ, hạnh ngộ, nói không chừng về sau chúng ta còn có thể giao thủ đó, ha ha.

Toàn Cơ phát ra tiếng cười duyên, nàng rất cảm thấy hứng thú đối với Lâm Minh, ở trong suy nghĩ của nàng, Lâm Minh là thiên phú duy nhất mấy năm nay ở Thông Thiên tháp có thể sánh vai với nàng.

Có người cạnh tranh, mới có tiến bộ.

Thanh Thạch trà lâu là một cái trà lâu nổi danh tầng ba Thông Thiên tháp, bên trong trà lâu toàn bộ xây thành từ đá tảng, cái bàn ghế dựa cũng toàn bộ là đá tảng, mộc mạc thanh nhã. Phối hợp chè xanh trên hồ nước, cẩn thận thưởng thức, có một phen ý cảnh khác.

Ở lầu hai Thanh Thạch trà lâu, ba người chọn một chỗ bàn đá lịch sự tao nhã ngồi vào chỗ của mình.

- Không biết Đạt Cổ huynh tìm Lâm mỗ có chuyện gì?

Cô gái phụ trách phục vụ, cung kính dâng nước trà, Lâm Minh nâng chung trà lên nhấp một ngụm hỏi.

- Chỉ là muốn kết giao Lâm huynh mà thôi.

Đạt Cổ cười nói:

- Cảm giác khí chất trên thân Lâm thiếu hiệp hợp khẩu vị ta, cho nên thuận tiện cấp cho Lâm thiếu hiệp một ít lời khuyên.

- Nga? Mời Đạt Cổ huynh nói.

Lâm Minh trong lòng vừa động, đối với Thông Thiên tháp, hắn quả thật biết rất ít, mà thực lực Mặc Cổ hữu hạn, ở tầng ba chẳng có bao nhiêu địa vị, biết đến cũng không nhiều, thế cho nên Thông Thiên tháp đối với Lâm Minh mà nói, thủy chung vẫn là sương mù rất lớn.

- Lâm huynh, tại hạ đầu tiên muốn nói chính là, về Thiên Ma thất tinh, thực lực của bọn họ, chỉ sợ phải cường đại hơn rất nhiều so với Lâm huynh tưởng tượng. Sức chiến đấu của ta nhiều nhất sắp xếp đến thứ ba thứ tư trong Thiên Ma thất tinh, còn có hai đến ba người, ta tự nhận xa xa không kịp, nhất là Diêm Si xếp hạng thứ hai, cùng với Phong Thần xếp hạng thứ nhất.

- Phong Thần? Thật đúng là tên cuồng ngạo.

Lâm Minh đến Thông Thiên tháp liền luôn luôn bế quan, đối với Thiên Ma thất tinh nhận thức không được đầy đủ, chỉ biết là Đạt Cổ, Toàn Cơ, Khai Dương, Ma Ha.

- Phong Thần xuất từ Yêu Tinh tộc, ngộ tính hắn, cùng với thiên phú trên pháp tắc có thể nói khủng bố, mà ở tầng ba Thông Thiên tháp, có chút Tu Luyện địa, nếu ngộ tính đủ có thể tu luyện đến cảnh giới vô cùng khủng bố!

- Nga? Rốt cuộc là Tu Luyện địa gì?

Lâm Minh hỏi.

Ở Thông Thiên tháp, đã sớm đủ loại lời đồn đại truyền lưu về tầng bốn, thậm chí là tầng năm Tu Luyện địa, nhưng đến tột cùng là cái gì, cũng rất ít người biết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio