Thiên Tài Tiên Đạo

chương 627: tà vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong vòng vạn dặm xung quanh Vạn Cổ Ma Khanh có sát khí nồng đậm đến mức gần như ngưng hóa thành chất lỏng, Lâm Minh ở trong đó, cảm nhận được khí tức trong cơ thể bị sát khí này dẫn dắt, lờ mờ có cảm giác muốn phát ra ngoài.

“Sát khí thật là nồng đậm, những sương mù màu xám này chính là do sát khí ngưng hóa thành, nếu có thể tu luyện công pháp ma đạo tại đây...”.

Lâm Minh nghĩ đến đây, lập tức lắc đầu, các võ giả tu luyện thì thường xuyên phải minh tưởng, trong loại trạng thái này, năng lực phòng ngự của võ giả là rất thấp, bị vây trong nơi nguy hiểm như Vạn Cổ Ma Khanh này, chắc chắn sẽ phải chết.

- Hắc hắc, tiểu tử, cảm giác thế nào? Không khí tại đây không tồi chứ!

Một thanh âm chán ghét đột nhiên vang lên bên tai Lâm Minh, giống như từng chiếc châm đâm vào tai, nghe mà cực kỳ không thoải mái.

Lâm Minh quay đầu lại, thì ra là Hắc Khôi tôn chủ nói.

Lâm Minh khẽ nhíu mày, cũng không đáp lời.

Hắc Khôi tôn chủ lơ đễnh, tiếp tục nói:

- Tiểu tử, ta đoán ngươi đến một ngàn năm trăm dặm, thì còn muốn tiếp tục đi tới nữa, đến lúc đó chúng ta có thể đi cùng nhau, cũng có thể hỗ trợ một chút, ha ha!

- Xin lỗi, không có hứng thú! Mặt khác... Tốt nhất ngươi không nên bám cảm giác vào trong ngôn ngữ để thử ta.

Thanh âm của Lâm Minh cực kỳ lạnh lẽo.

Sắc mặt Hắc Khôi tôn chủ cứng đờ, tiểu tử này lại mẫn cảm như vậy, loại phương pháp thử này của hắn là cực kỳ bí ẩn, người bình thường chỉ cho rằng thanh âm của hắn có chút chói tai mà thôi, nhưng khi dùng với Lâm Minh thì lại bị đối phương nhìn thấu chỉ trong nháy mắt.

Tát Đạt cũng không sốt ruột bước đi, mà nhắm mắt lại, cảm thụ hướng gió, nói:

- Từ chỗ chúng ta lúc này, đi tới cách Vạn Cổ Ma Khanh một ngàn năm trăm dặm, thì tổng cộng là tám ngàn năm trăm dặm, chúng ta phải đi khoảng hai mươi ngày đến một tháng, trong một tháng này, các ngươi đều phải nghe theo ta, nếu gặp phải một vài tà vật, nếu chúng không chủ động ra tay, ngàn vạn lần không nên ra tay trước, nếu không sẽ có thể gặp phải hậu quả nghiêm trọng!

- Tà vật? Tà vật gì a?

Một tên thanh niên Yêu Tinh tộc thấy hứng thú, có thể đến Vạn Cổ Ma Khanh, thực lực và thiên phú của hắn tất nhiên là không cần phải nói, hắn cũng mười phần tự tin vào bản thân, hắn còn đang nghĩ, nếu gặp phải nguy hiểm nào đó, mình bước ra động thủ, mặc dù không thể giống như “anh hùng cứu mỹ nhân”, thì ít nhất cũng có thể lưu lại cho Lam Thấm một ấn tượng tốt, nữ nhân mà thôi, mặc dù mình là cường giả, nhưng trong lòng vẫn nguyện ý được người khác bảo hộ.

Lần này đến Vạn Cổ Ma Khanh, trọng yếu nhất là có thể nắm được trái tim của Lam Thấm, so với việc được ở rể Lam Ngân thánh địa, thì chút cơ duyên mờ mịt trong này chẳng là gì cả.

Tát Đạt chậm rãi giải thích:

- Tà vật xung quanh Vạn Cổ Ma Khanh đều do sát khí nồng đậm ngưng tụ thành, những thứ này rất kỳ lạ cổ quái, ai cũng không biết chúng được hình thành như thế nào. Nếu chỉ là riêng chúng thì chúng ta cũng không phải sợ, nhưng có một vài tà vật bị Vạn Cổ Ma Khanh phun bắn ra, nếu gặp phải thứ này, chúng ta chạy được bao xa thì chạy, giao thủ với chúng chính là tìm chết!

- Tà vật do Vạn Cổ Ma Khanh phun ra ư?

Lâm Minh khẽ rùng mình, Vạn Cổ Ma Khanh khủng bố là điều không thể nghi ngờ, từ trong đó, một trảo vươn ra, chụp chết mười hai cường giả cấp đế, những thứ lao ra từ trong đó, mặc dù chỉ là con chó, con mèo, thì e rằng mình cũng không thể đối phó được.

Vài tên thanh niên Yêu tộc mặc dù ngông cuồng, nhưng cũng không phải là ngu ngốc, nghe Tát Đạt nhắc tới tà vật trong Vạn Cổ Ma Khanh, bọn họ đều im lặng không nói gì, bọn họ cũng rất rõ ràng khả năng của mình đến đâu.

- Được rồi, nếu không có vấn đề gì nữa, chúng ta lập tức xuất phát, mặt khác, nhớ kỹ một chút, không phải thật cần thiết thì không nên giao chiến, một khi giao chiến, phải ra sức áp chế thực lực, có thể sử dụng ba phần thực lực để giải quyết cuộc chiến, thì không nên dùng bốn phần, không nên làm ra dao động chân nguyên, ma nguyên quá mạnh, làm cho sát khí trong Vạn Cổ Ma Khanh bị biến đổi trong phạm vi lớn! Đều nhớ rõ chưa?

Giọng điệu của Tát Đạt có chút nghiêm khắc, nhìn thấy phản ứng lơ đễnh của tên thanh niên Yêu Tinh tộc kia, hắn không vui, nói:

- Điều ta nói không phải trò đùa, này, nói ngươi đây, nghe rõ chưa?

- Nghe rồi.

Tên Yêu Tinh tộc này bày ra bộ dáng “ta cũng không phải là trẻ con”, cực kỳ không kiên nhẫn, gật gật đầu cho có lệ.

Tát Đạt liếc tên Yêu Tinh tộc kia một cái, nói:

- Xuất phát!

Đoàn người bước trên hành trình, phạm vi tám ngàn năm trăm dặm bên ngoài thì còn tương đối an toàn, trên cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống các võ giả tự giết lẫn nhau, có người dẫn đường thì ít gặp nguy hiểm hơn, nhưng như vậy thì cũng không thu được cơ duyên nữa, một đám người tụ tập cùng một chỗ, kết quả tìm kiếm là cực kỳ có hạn, hơn nữa còn bị Thông Thiên tháp rút đi không ít.

Những ngày tiếp theo, mọi người yên lặng bước đi, môi trường xung quanh hầu như không có chút biến hóa nào, tất cả đều là sương mù màu xám, mênh mông vô bờ, may mà trên bầu trời còn có các ngôi sao chỉ đường, không đến mức bị lạc phương hướng.

Mặt đất đều là nham thạch gập ghềnh màu đỏ nhạt, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một vài tấm bia đá vỡ nát trong đám nham thạch, chữ viết trên đó đã bị mài mòn, rất mơ hồ, không biết đã bị vứt tại đây bao nhiêu vạn năm rồi.

Hành trình nhàm chán này, một ngày, hai ngày thì còn không sao, nhưng sau mười mấy ngày, đa số mọi người đều cảm thấy không kiên nhẫn.

Mấy ngày này, ngay cả một sợi lông “tà vật” cũng đều không thấy, càng đừng nói tới cơ duyên.

Có đôi khi quá mức nhàm chán, thậm chí bọn họ còn ước gì xuất hiện một cái “tà vật” để cho bọn họ đỡ buồn.

- Ta nói này, chúng ta có thể nhanh lên một chút được không a, nơi này ngoài đá ra thì cũng chỉ có sương mù màu xám, chúng ta đi một ngày mới được vài trăm dặm, cứ như vậy thì phải đi tới ngày tháng năm nào mới tới, tám ngàn năm trăm dặm mà thôi, vài canh giờ thì ta cũng có thể bay qua được rồi, ngươi nói cái “tà vật” gì gì đó, đi mãi mà cả một sợi lông cũng không thấy đâu cả!

Một ngày đi mấy trăm dặm, ngay cả binh sĩ phàm nhân cũng đều có thể làm được, đối với các tuấn kiệt trẻ tuổi này mà nói, loại tốc độ này không khác gì ốc sên cả.

Tát Đạt chợt dừng lại, quay đầu lại, giống như một con mãnh hổ hung ác, nhìn chằm chằm vào tên Yêu Tinh tộc vừa nói kia, ánh mắt lạnh lẽo làm cho tên này hơi khựng lại.

- Vạn Cổ Ma Khanh tuyệt đối không đơn giản như ngươi nghĩ, có thể bình an đi tới đây thì ngươi nên cảm thấy may mắn, tốt nhất là ngươi nên câm miệng lại, trong phạm vi một ngàn năm trăm dặm ngoài Vạn Cổ Ma Khanh, mọi thứ do ta quyết định, sau đó, mặc kệ các ngươi muốn thế nào, có nhảy vào trong Vạn Cổ Ma Khanh thì ta cũng không thèm quan tâm.

Tên thanh niên Yêu Tinh tộc này bị nói như vậy, cũng nóng giận, nói:

- Ngươi có ý gì vậy, chúng ta có ép ngươi phải dẫnđường hay sao? Đều là do đám giám sát chấp sự các ngươi muốn đi theo chúng ta, còn không phải là muốn giám thị chúng ta, có phải không? Sợ chúng ta tìm được cơ duyên, hay là sợ chúng ta trở thành Thiên Ma mười hai cánh trong lúc chém giết?

Thanh âm của tên Yêu Tinh tộc này hùng hổ dọa người:

- Các ngươi dẫn đường, nếu thật sự tìm được thứ gì đó, ngươi lặng lẽ thu lấy, chúng ta làm sao mà biết được! Nếu thật sự gặp phải nguy hiểm, ngươi nhanh chân bỏ chạy, chúng ta lưu lại làm đệm lưng, chúng ta tới đây để tìm kiếm cơ duyên, chứ không phải là đến để làm bảo vệ, làm vật hy sinh!

Tát Đạt đột nhiên trầm mặt lại:

- Ngươi không muốn đi theo ta, hiện tại liền cút đi!

- Hừ, ai thèm sợ ngươi, đi, chúng ta đều đi đi!

Tên Yêu Tinh tộc này nói với các võ giả còn lại, nhưng không có ai hưởng ứng hắn cả, đi theo Tát Đạt thì quả thật không tìm được cơ duyên, tuy nhiên đại đa số bọn họ đều có mục tiêu trong vòng một ngàn năm trăm dặm, còn những thứ bên ngoài tám ngàn năm trăm dặm này, không có cơ duyên thì thôi, không cần phải quan tâm làm gì.

Lâm Minh thì lại càng không vấn đề gì, mấy ngày nay, hắn vừa đi, vừa không quên thổ nạp tu luyện.

Tuy rằng do phải đi lại nên không tĩnh tâm được, nhưng nơi này tràn ngập sát khí nồng đậm, rất thích hợp để tu luyện Đại Hoang kích quyết, tốc độ tu luyện so với bế quan thì cũng không chậm quá nhiều.

Lâm Minh phỏng đoán, mình có căn cơ vững chắc, bế quan hơn nửa năm thì mới có thể đột phá Toàn Đan, nếu tìm hiểu đế giả thạch bi trong Đế Giả chi lộ, e rằng chỉ cần mấy tháng là được rồi, đáng tiếc, hiện tại cho dù Lâm Minh tiến vào Đế Giả chi lộ, thì cũng cần tiếp tục đi con đường ý chí đăng hỏa, không có duyên với đế giả thạch bi.

Nhìn thấy không có ai hưởng ứng, sắc mặt tên thanh niên Yêu Tinh tộc kia có chút khó coi, hắn rất mất mặt, thật sự cũng không phải hắn sợ đi một mình, chẳng qua là một khi rời đi, hắn sẽ không có cơ hội tới gần Lam Thấm nữa.

Tên này đâm lao phải theo lao, hắn vụng trộm nhìn Lam Thấm một cái, thấy đối phương đang thổ nạp điều tức, căn bản không để ý tới mình.

Đa phần các tuấn kiệt trẻ tuổi thì đều có lòng dạ cao ngạo, trong lúc tức giận, thanh niên này đang muốn bỏ lại vài câu ngoan độc rồi rời đi, nhưng đúng lúc này, dị biến xuất hiện, cách đó không xa vang lên một tiếng kêu khàn khàn, thanh âm kia tuyệt đối không phải do nhân loại phát ra, mà giống như tiếng một con hung thú nào đó đang nhai nát một miếng thủy tinh, cực kỳ chói tai.

- Cái gì vậy?

Mọi người lập tức khẩn trương, vội vàng cầm lấy binh khí.

Tát Đạt cũng là rút ra một thanh Viên Nguyệt loan đao, cực kỳ cảnh giác, hắn thấp giọng dồn dập nói:

- Lát nữa, nếu không có mệnh lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ.

Ketz...

Lại một tiếng kêu vang lên, cách đó không xa, đột nhiên có một bóng dáng màu xám bắn ra, như một mũi tên bắn tới phía mọi người!

Tên Yêu Tinh tộc khi nãy là kẻ đứng gần nó nhất.

- Đừng khẩn trương! Đây chỉ là...

Tát Đạt còn chưa nói xong, tên Yêu Tinh tộc kia vốn đang rất tức giận, liền quát lớn một tiếng, đâm ra một kiếm!

- Đi tìm chết!

Kiếm quang màu xanh đâm rách trời cao, bóng dáng màu xám kia trực tiếp bị kiếm quang xuyên thủng, không gian đều có chút chấn động, cuồng phong gào thét, sát khí nồng đậm bị chẻ thành hai nửa, tản ra không còn nữa!

Một kiếm này vốn là để phát tiết, tên Yêu Tinh tộc này có thể được đi tới Vạn Cổ Ma Khanh, cũng là nhân vật đỉnh cao trong Thiên Ma thất tinh, bản thân đã lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh tới mức đại thành, thậm chí còn có chút cảm ngộ với Không Gian ý cảnh.

Một kích toàn lực của hắn có uy lực cực kỳ khủng bố.

Con mắt Tát Đạt đỏ ngầu:

- Ngươi muốn hại chết chúng ta hay sao? Đã bảo ngươi không nên toàn lực ra tay, gây ra chân nguyên gió lốc, không được quấy nhiễu sát khí, ngươi...

- Cút con mẹ ngươi đi!

Tên thanh niên Yêu Tinh tộc này cắt lời Tát Đạt, nói:

- Lão tử không nghe đấy, ngươi muốn làm thế nào, còn có đám người các ngươi nữa, bị Huyết Sát thần điện khi dễ mà vẫn còn nhẫn nhục chịu đựng, lão tử thấy đáng thương cho đám người các ngươi!

Tuy rằng tên thanh niên Yêu Tinh tộc này cũng muốn ở rể Lam Ngân thánh địa, nhưng mà nắm lấy trái tim Lam Thấm thì nói dễ hơn làm, một khi đã như vậy, thà rằng tiêu sái rời đi, làm cho ý niệm thông suốt còn hơn.

Hắn xả ra một bụng oán khí, mắng luôn cả đám người tại đây, cảm thấy cực kỳ sảng khoái, mà đúng lúc này, sắc mặt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Lam Thấm chỉ vào chân của tên Yêu Tinh tộc vừa nói này, thất thố nói:

- Ngươi... Chân của ngươi...

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio