Thiên Tài Tiên Đạo

chương 772: thiên hoa thạch

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thiên Cơ các tầng hai càng ít người, Lâm Minh ngồi vào chỗ của mình, hai thị nữ đưa trà bánh lên, mà ở cách Lâm Minh cách đó không xa, một lão giả áo đỏ đang ngồi, tu vi nhị trọng Mệnh Vẫn.

Lão giả một tay nâng bát trà, không nhanh không chậm dùng tách trà có nắp khuấy động lấy lá trà. Mặt mũi tràn đầy mỉm cười nhìn về phía Lâm Minh.

Lâm Minh gật đầu, xem như đáp lễ, cái lão giả áo đỏ này, cũng hẳn là khách nhân Thiên Cơ các.

Đúng lúc này, một nữ tử đeo mặt nạ lụa mỏng đi ra, một thân áo tím yểu điệu:

- Hai vị đợi lâu.

Thanh âm vô cùng uyển chuyển êm tai, giống như chim hoàng oanh kêu to, lập tức hấp dẫn ánh mắt Lâm Minh cùng lão giả.

Cô gái này thoạt nhìn hai mươi tuổi, tuy nói mặt nạ lụa mỏng bảo hộ, nhưng có thể mơ hồ thấy rõ dung nhan thanh lệ dưới khăn che mặt, tư thái dáng vẻ thướt tha mềm mại, làn da óng ánh sáng long lanh, là một nữ tử tuyệt sắc rất dễ khiến người ta trầm mê.

Nữ tử mở miệng nói:

- Hai vị khách quý đều đến mua Thiên Hoa thạch, kỳ thật cái Thiên Hoa thạch này đặt ở tổng bộ Thiên Cơ các ta cũng năm ngày rồi, khách nhân đến xem cũng có hai ba mươi người, nhưng không có người nào mua nó đi. Chủ yếu là bởi vì...

Cô gái áo tím nói đến đây thoáng dừng một phát, cười tự nhiên nói:

- Bởi vì Thiên Hoa thạch không phải của Thiên Cơ các. Mà là một khách nhân khác gửi bán ở chỗ này, hắn muốn dùng cái Thiên Hoa thạch này đổi một ít tài liệu hy hữu, nếu như đồ vật hai vị lấy ra không thể để cho vị khách nhân kia thỏa mãn. Cho nhiều Nguyên Linh thạch hơn nữa cũng không thành.

- A? Thì ra là như vậy, ta nói bả tài liệu luyện dược tốt như thế sao lại ở Thiên Cơ các nhiều ngày như vậy. Là vị võ đạo cùng tu nào, có lẽ lão phu nhận thức!

Lão giả áo bào hồng vuốt râu ria, vừa cười vừa nói.

Cô gái áo tím cười cười, cũng không giấu giếm, hồi đáp:. Đam Mỹ H Văn

- Là đại sư Trang Bích Hiền.

- Trang Bích Hiền!

Lão giả áo bào hồng lộ ra một phần vẻ mặt:

- Thì ra là đại sư Trang Bích Hiền bài danh trước một trăm năm mươi Thiên Mệnh bảng, lão phu trèo cao không nổi.

Lão giả áo bào hồng lắc đầu liên tục.

Từ Hậu Thiên kỳ cho đến Mệnh Vẫn kỳ, mấy tiểu cảnh giới giai đoạn Mệnh Vẫn đều là một khoảng cách thật lớn của thực lực võ giả Mệnh Vẫn kỳ, lão giả áo bào hồng nhị trọng Mệnh Vẫn so với Trang Bích Hiền lục trọng Mệnh Vẫn kém bốn cái tiểu cảnh giới, hơn nữa càng lên cao, qua mỗi một cái tiểu cảnh giới đều phải mạo hiểm thật lớn.

Chưa kể thực tế Trang Bích Hiền còn là cao thủ Thiên Mệnh bảng.

Phải biết rằng Thiên Mệnh bảng tại tứ đại thần quốc cực kỳ có tính quyền uy, võ giả Mệnh Vẫn có thể lên bảng không có chỗ nào mà không phải là cao thủ đỉnh cấp.

Lão giả áo bào hồng đang nói, thời điểm lúc này, một thiếu niên thanh tú mười bảy mười tám tuổi đi lên từ từ thang lầu, hắn nhàn nhạt quét Lâm Minh cùng lão giả áo bào hồng, nói:

- Ta là đệ tử Trang đại sư, đại sư thời gian có hạn, các ngươi có đồ vật gì, lấy ra ta xem qua là được.

Thiếu niên thanh tú này tuổi còn trẻ, ngữ khí lại rất cuồng ngạo, lời nói mang theo một cỗ nhàn nhạt về sự ưu việt cùng hương vị rõ ràng không kiên nhẫn, kỳ thật ngẫm lại cũng có thể lý giải, những ngày nay có mấy chục người đến Thiên Cơ các xem khối Thiên Hoa thạch này, mỗi người đều muốn thiếu niên này đến chiêu đãi, năm lần bảy lượt chạy tới đây, lại không ai có thể xuất ra đồ vật để cho hắn động lòng, dù là ai đều không kiên nhẫn.

Lão giả áo bào hồng cười ha ha, cũng lơ đễnh, cúi đầu truyền âm đối với thiếu niên thanh tú cái gì, hắn dám đến mua Thiên Hoa thạch, tự nhiên có chút ít của cải, lúc này đem vài kiện đồ vật trân quý nhất cho thiếu niên thanh tú.

Thiếu niên thanh tú nghe xong mặt đổi màu, lạnh như băng nói:

- Thật có lỗi, những vật này sư phụ ta có rất nhiều, không có bất kỳ hứng thú, còn có càng hiếm hơn không.

Nụ cười trên mặt lão giả áo bào hồng lập tức cứng lại, thiếu niên thanh tú dùng khẩu khí lạnh lùng, hiển nhiên không có bất kỳ ý niệm muốn đổi.

- Ngươi thì sao?

Thiếu niên thanh tú liếc Lâm Minh, xem tu vi Lâm Minh mới Toàn Đan hậu kỳ, hắn không ôm cái hy vọng gì.

Lâm Minh có chút trầm mặc, trước đó hắn đang suy tư vật phẩm để cho Trang Bích Hiền cảm thấy hứng thú, kỳ thật luận vật phẩm trân quý, Lâm Minh có rất nhiều, ví dụ như thiên giai Ma Thần Chi Cốt, ví dụ như ngọc giản Hỏa chi ý cảnh đạt được trong Viễn Cổ hoàng thành, lại ví dụ như sáu giọt Cổ Phượng chi huyết, Luyện Hư Căn, Ngũ Sắc quả...

Nhưng những vật này, Lâm Minh không có khả năng lấy ra, cho dù lấy ra cũng không phải mấy miếng Thiên Hoa thạch có thể đổi được.

Thế nhưng mà trừ những vật này, Lâm Minh lại không còn thứ đáng giá.

Chứng kiến Lâm Minh không nói lời nào, thiếu niên thanh tú có chút không kiên nhẫn được nữa:

- Đến tột cùng có hay không? Không có cũng đừng chơi đùa ta, ta bề bộn nhiều việc.

Với tư cách đệ tử thân truyền Trang Bích Hiền, bản thân thiếu niên thanh tú có một cỗ cảm giác nhàn nhạt về sự ưu việt, thực tế Lâm Minh thoạt nhìn không lớn hơn hắn bao nhiêu, người còn trẻ như vậy, thấy thế nào đều không giống như là người mua Thiên Hoa thạch, loại tài liệu luyện dược cực phẩm này, phải là Luyện Dược sư có chút tuổi mới có thể mua.

Lâm Minh mỉm cười, ngược lại là nhớ tới một kiện đồ vật, nói:

- Đồ vật có, chỉ là sợ ngươi không nhận biết, không cách nào hoàn thành giao dịch.

Thiếu niên thanh tú nhướng mày, rất không vui nói:

- Ta mặc dù còn trẻ, nhưng thủa nhỏ đi theo sư phụ, mỗi ngày đều phải nhớ rất nhiều tư liệu, điển tịch thiên tài địa bảo tứ đại thần quốc ta đều xem, trên trời dưới đất, không dám nói toàn bộ đều nhận ra, nhưng đồ vật ta không nhận biết, sợ ngay cả Thần Hải đại năng cũng không biết. Ngươi có gì liền lấy ra, chỉ sợđồ vật ngươi lấy ra không đủ quý hiếm, là mặt hàng bình thường ta đã nhìn quen!

Thiếu niên thanh tú tự nhiên có vài phần kiến thức, nếu không cũng sẽ không bị Trang Bích Hiền phái tới giao dịch.

- Được rồi.

Lâm Minh gật đầu, bất động thanh sắc lấy ra một cái hộp ngọc trong Tu Di giới, đẩy ra nắp hộp ngọc, bên trong thình lình có một đoàn thực vật màu đỏ, phía trên rễ của nó hiện một mặt người vặn vẹo, tựa hồ là một loại quỷ hồn thống khổ.

Mà ở dưới mặt người, có một cái mào gà lớn cỡ nắm tay bang bang nhúc nhích, phảng phất một trái tim, cả gốc thực vật, thoạt nhìn giống như là con chuột vừa sinh ra, màu da hồng phấn, còn có một chút lông thưa thớt, quả thực khó coi!

- Chi chi chi!

Thực vật trong hộp thịt tựa hồ bởi vì lại thấy ánh mặt trời, đột nhiên thét lên cực kỳ chói tai, cái tiếng kêu kia cực kỳ khó nghe, lại để cho toàn thân người ta nổi da gà.

Thiếu niên thanh tú chứng kiến thực vật này, đã hoàn toàn ngây dại, đây rốt cuộc là thực vật hay là thú, tại sao có thể có trưởng thành bộ dạng xấu xí buồn nôn như thế? Còn có thể kêu, quả thực vô cùng quỷ dị.

- Cái đồ vật này, không biết Trang đại sư cần hay không, kính xin ngươi giám định một chút đi.

Lâm Minh đẩy ra hộp gỗ, thứ này không phải vật gì khác, là Vạn Niên thi thảo Lâm Minh tìm được tại Vạn Cổ Ma Khanh.

Vạn Niên thi thảo, cùng loại với đông trùng hạ thảo, hạt giống ký sinh tại bên trong thi cốt cường giả cấp đế, dùng thi cốt làm chất dinh dưỡng, trong quá trình sinh trưởng, còn phải không ngừng thôn phệ khí huyết chi lực của võ giả, cuối cùng thời gian lâu mới có thể thành thục.

Lúc trước Lâm Minh tại Vạn Cổ Ma Khanh, chứng kiến Sa Quang tôn chủ cùng Thiên Mục tôn chủ hại chết đồng bạn, dùng huyết nhục của bọn hắn tế sống Vạn Niên thi thảo, chính là vì để cho nó ăn no tiến vào trạng thái ngủ say, dễ bắt.

Kết quả Sa Quang tôn chủ cùng Thiên Mục tôn chủ bị Lâm Minh giết chết, đã thành chất dinh dưỡng Vạn Niên thi thảo, cái Vạn Niên thi thảo này tự nhiên rơi vào trong tay Lâm Minh.

Thứ này thì ra là Vạn Cổ Ma Khanh cái loại nay kỳ lạ trong hoàn cảnh mới có thể dài thành, Thiên Diễn đại lục không nói tuyệt tích cũng không xê xích gì nhiều.

Chủ yếu là bộ dáng của nó thật sự vô cùng hiếm thấy, xấu xí không chịu nổi, hơn nữa cái tiếng kêu kia khó nghe, một khi kêu lên có tính hiệu quả rung động tuyệt đối, thiếu niên thanh tú chứng kiến nó đã giương mắt nhìn nói không ra lời.

Kỳ thật không riêng gì thiếu niên thanh tú, kể cả nữ tử che mặt áo tím, còn có bà lão một mực không nói lời nào cũng thấy nghẹn họng nhìn trân trối, các nàng với tư cách nhân vật cao tầng Thiên Cơ các, coi như là đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, đã thấy nhiều bảo vật, nhưng cũng chưa từng thấy qua loại vật này.

- Thiếu hiệp cảm thấy đồ vật này như thế nào?

Lâm Minh mở miệng hỏi.

Thiếu niên thanh tú nhìn nửa ngày cũng không phun ra một chữ, hắn không gọi được tên, càng không có khả năng biết rõ giá trị, làm sao có thể nói với Lâm Minh, bất quá hắn quả thật có thể cảm nhận được khí huyết chi lực cực kỳ nồng đậm từ đồ vật này, nó tuyệt đối là vật phi phàm! Nếu như dùng để luyện chế dược vật bổ sung khí huyết chi lực, có lẽ có hiệu quả.

Đối mặt với Lâm Minh hỏi thăm, thiếu niên thanh tú cực kỳ xấu hổ, trước đó hắn nói vẹn toàn, trong nháy mắt gặp một kiện đồ vật chính mình chưa từng nghe qua, trên mặt không còn chút ánh sáng.

Hắn cắn răng nói:

- Ta đi tìm sư phụ ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio