Thiên Tài Tiên Đạo

chương 821: ra lôi vực, chiến ma sứ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nửa đoạn sau của bản chép tay Đế Hạo, ghi lại thời gian cuộc sống trong một ngàn năm cuối cùng của Đế Hạo, dùng thực lực bản thân đấu tranh với nguyền rủa số mệnh, trải qua đủ loại nhìn thấy mà ghê người! Đối với Thần Khí bộ tộc này mà nói, không thể nghi ngờ là tư liệu phi thường quý giá.

Cuối cùng của bản chép tay, chỉ có một câu:

“Thiên Diễn lịch năm ba vạn một ngàn hai trăm, chiến một trận với Đế Tà, trọng thương, tự cảm nhận kiếp nạn nguyền rủa huyết mạch lần thứ tám tiến đến, bằng sức mạnh ra tới Lôi Vực, bế tử quan!”.

Lâm Minh xem tới đây hơi ngẩn ngơ, Đế Tà là ai?

Bát Vẫn Lôi Hoàng thành tựu Thần Hải sau một ngàn năm đã là thực lực có một không hai thiên hạ, đến thời điểm hắn lưu lại bản chép tay ngọc giản, sợ là lại trôi qua thời gian không ngắn, tu vi tiến thêm một bước, mà Đế Tà lại có thể đánh cho hắn trọng thương ư?

Vì sao trong lịch sử hoàn toàn không có ghi lại về Đế Tà? Hay là, đối phương căn bản không phải đến từ vị diện Thiên Diễn đại lục?

Sau khi chiến một trận với Bát Vẫn Lôi Hoàng, Đế Tà còn sống hay đã chết?

Trong lòng Lâm Minh sinh ra đủ loại nghi vấn, đáng tiếc trong bản chép tay Đế Hạo cũng không ghi lại đoạn tiếp sau, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong bế tử quan lần đó Bát Vẫn Lôi Hoàng đã ngã xuống.

Vốn đã trọng thương, cộng thêm “kiếp nạn nguyền rủa huyết mạch lần thứ tám”, trình độ hung hiểm của bế tử quan có thể nghĩ mà biết.

Lâm Minh tiếp tục tra xét các di vật khác trong Tu Di giới của Đế Hạo. Tu Di giới này tuy rằng đã trải qua thời gian mấy vạn năm, nhưng tinh thần ấn ký trong đó vẫn như cũ vô cùng rõ ràng, mang theo Lôi thuộc tính sắc bén, khiến Lâm Minh lại cảm khái một phen sự cường đại của ý chí Đế Hạo. Chỉ sợ là đối phương sớm đã thành tựu Bạch Ngân Chiến Linh.

Bạch Ngân Chiến Linh, lại tự mang Lôi thuộc tính, ở Lôi Vực mấy vạn năm, chẳng những không bị lôi điện lực nơi này làm suy yếu, ngược lại còn nhận được lôi đình lực tẩm bổ.

- Chỉ là có hơi kỳ quái... Nếu Bát Vẫn Lôi Hoàng chiếm được Bạn Sinh Lôi Tinh, vì sao hắn không dùng để rèn luyện Chiến Linh? Để Chiến Linh càng tiến thêm một bước?

Lâm Minh thì thào tự nói. Ma Quang nói:

- Nếu ta không đoán sai, lúc trước Bát Vẫn Lôi Hoàng bắt được con Tử Sư Lôi Nguyên, giam cầm nó trong động phủ của mình là muốn hấp thu nó. Chỉ là tu vi còn không ổn định, cho nên tạm thời phong ấn!

- Mà Bạn Sinh Lôi Tinh là thiên tài địa bảo cùng nhau sinh ra với Tử Sư Lôi Nguyên, tự nhiên là vật chứa phong ấn tốt nhất. Đáng tiếc, cuối cùng Bát Vẫn Lôi Hoàng còn chưa đạt tới cảnh giới hấp thu Tử Sư Lôi Nguyên thì đã ngã xuống. Theo Bát Vẫn Lôi Hoàng ngã xuống, lực lượng phong ấn theo thời gian suy yếu đi, Tử Sư Lôi Nguyên liền trốn thoát. Tiếp theo đến sau này còn có một màn, Tử Sư Lôi Nguyên muốn đoạt lại Bạn Sinh Lôi Tinh trong động phủ, nhưng lại không làm gì được bội kiếm của Bát Vẫn Lôi Hoàng, vì thế trận chiến đấu này vẫn kéo dài liên tục đến bây giờ!

Lâm Minh gật gật đầu, theo như lời Ma Quang hẳn là đúng tám chín phần mười. Hạo Bạch kiếm bản thân tạo ra bằng kim loại cấp thánh khí, kiếm thể không sợ lôi đình. Mà trong kiếm hồn bám vào ý chí lôi đình của Bát Vẫn Lôi Hoàng, đồng dạng không sợ lôi đình công kích, đương nhiên Tử Sư Lôi Nguyên không làm gì được.

Lâm Minh tìm kiếm một hồi ở trong Tu Di giới của Bát Vẫn Lôi Hoàng, phát hiện một số đan bình, hộp ngọc, ngọc giản, bảo khí... Còn có mấy ngàn Nguyên Linh thạch.

Bát Vẫn Lôi Hoàng còn xa không có giàu có như trong tưởng tượng của Lâm Minh, thậm chí có thể nói, là hết sức kham khổ.

Trừ bội kiếm cấp thánh khí, Bạn Sinh Lôi Tinh ra, đúng là không có thứ gì vô giá, cực kỳ không phù hợp với thân phận thiên đệ nhất hạ nhân của hắn.

“Đan dược đỉnh cấp có lẽ ở thời điểm một trận chiến cuối cùng đã bị Bát Vẫn Lôi Hoàng dùng hết, ngọc giản là kế thừa công pháp của Thần Khí bộ tộc, còn có ghi lại tâm đắc của Bát Vẫn Lôi Hoàng chính mình tu luyện, những thứ này đối với Thần Khí bộ tộc đúng là phi thường trọng yếu... Nhưng với ta mà nói cũng chỉ có chút tác dụng tham khảo bình thường mà thôi. Hả? Đây là... Giải thích tường tận của Lôi chi ý cảnh ư!”.

Lâm Minh nhìn thấy một ngọc giản màu tím trong lòng vừa động, hiện tại hắn rất thiếu thốn ở mặt Lôi chi ý cảnh, hắn có độ phù hợp Lôi nguyên khí cực cao, nhưng lĩnh ngộ về Lôi chi ý cảnh lại ít đến đáng thương, có phần ngọc giản này, có thể mang đến trợ giúp rất lớn cho mình!

Với cảnh giới của Bát Vẫn Lôi Hoàng, lý giải về Lôi chi ý cảnh tất nhiên cực kỳ cao thâm.

Lâm Minh thu thập xong di vật của Bát Vẫn Lôi Hoàng, ngoài ý muốn tìm thấy trong đó có đánh dấu nơi ẩn cư của Thần Khí bộ tộc.

Khiến Lâm Minh vô cùng ngoài ý muốn là, Thần Khí bộ tộc rõ ràng ở tại một chỗ trung thiên thế giới phong bế.

- Thần Khí bộ tộc ở trung thiên thế giới?

Lâm Minh có hơi kinh dị, trung thiên thế giới dựa vào vị diện Thiên Diễn đại lụcít, bởi vì trung thiên thế giới so với tiểu thế giới vững chắc hơn nhiều lắm, pháp tắc không có gì bất đồng với đại thế giới, lại dễ thủ khó công, cho nên luôn là vùng giao tranh của các thế lực lớn. Nhất là linh mạch có trong trung thiên thế giới còn hơn thế, Thần Khí bộ tộc có thể chiếm cứ một chỗ trung thiên thế giới, thực lực của nó tất nhiên cường đại hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình trước đây.

Chỉ có điều kỳ quái là... Nếu Thần Khí bộ tộc thực lực cường đại như thế, vì sao Giác lại bị tây bắc đại mạc bắt cóc mang đi?

“Cửa vào trung thiên thế giới của Thần Khí bộ tộc, ở vào ba mươi vạn dặm phía tây nam Thất Tinh thần quốc, ta hẳn phải đi một chuyến tới đó, trả lại cho Thần Khí bộ tộc một ít di vật của Bát Vẫn Lôi Hoàng!”.

Lâm Minh lấy đi ngọc giản ý cảnh của Bát Vẫn Lôi Hoàng lưu lại và Bạn Sinh Lôi Tinh quý báu nhất, các thứ còn lại, nhất là tâm đắc kế thừa công pháp của Thần Khí bộ tộc, cùng với ghi lại tới qua tranh đấu chống cự nguyền rủa của Bát Vẫn Lôi Hoàng, mấy thứ này đối với Thần Khí bộ tộc quá trọng yếu, Lâm Minh làm việc này lẽ đương nhiên, bao gồm hài cốt và bội kiếm của Bát Vẫn Lôi Hoàng, cũng nên mang về cố thổ.

Mặc dù Lâm Minh làm những điều này, cũng còn xa không đủ để báo ân, giá trị của Bạn Sinh Lôi Tinh không thể đo lường.

Lâm Minh tính toán thời gian một chút, mình đi vào Lôi Vực đã hơn một canh giờ, tuy nói lực trường trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm đã đóng lại, lực lượng không gian quỷ dị, một khi tiến vào trong đó rất khó truy tung, nhưng Lâm Minh cũng không dám ở lại quá lâu trong Lôi Vực. Ai mà biết Tu La thần quốc có thể phát điên hay không, phái ra bảy tám đại năng Thần Hải truy tìm mình, Đến lúc đó bảy tám đại năng Thần Hải liên thủ, cộng thêm nội tình kế thừa tích lũy nhiều năm của Tu La thần quốc như vậy, bọn họ vị tất không có cách tìm ra mình, cho dù trốn ở Lôi Vực cũng không an toàn.

Lâm Minh cố dập tắt ý niệm trong đầu muốn ở trong này tu luyện Lôi chi ý cảnh, và sử dụng Bạn Sinh Lôi Tinh rèn luyện Chiến Linh, liền thu thập các thứ này nọ chuẩn bị rời đi.

Hắn lại lần nữa cúi đầu trước hài cốt Bát Vẫn Lôi Hoàng, rồi thu lấy hài cốt. Do dự một chút, hắn lại cầm lên Hạo Bạch kiếm. Trường kiếm thông linh cũng không có phản kháng, để mặc cho Lâm Minh thu vào Tu Di giới.

Triển khai thân pháp độn ra ngoài động phủ Lôi Hoàng, Lâm Minh cũng không có vội vã lao ra Lôi Vực, hắn còn có một chuyện rất trọng yếu phải làm, đó chính là để cho mầm non Tà Thần hấp thu năng lượng lôi quang, cung cấp cho tương lai mình độ Mệnh Vẫn.

Trước đó mầm non Tà Thần đã ở tám mươi dặm trong Lôi Vực hấp thu rất nhiều lôi đình màu tím vàng, Lâm Minh toàn bộ bỏ qua không cần những “lôi đình cấp thấp” này, đổi lấy lôi quang màu vàng đỏ cường đại nhất.

Loại lôi quang này, mặc dù Lâm Minh đã tới qua lôi quang thối thể cũng vẫn có chút không chịu nổi, hắn cắn răng kiên trì, từng chút từng chút nhìn mầm non Tà Thần hấp thu lôi quang vàng đỏ kia.

Ước chừng qua thời gian một khắc, cả người Lâm Minh là mồ hôi. Cuối cùng mầm non Tà Thần hút no đủ lôi quang lực, cả cây non đều trở nên đỏ chói mắt.

- Tốt lắm!

Lâm Minh thở ra một hơi dài, Lôi Vực chỗ chín mươi dặm này đại đa số đại năng Thần Hải đều không đến được. Lâm Minh thu lấy lôi quang ở phiến Lôi Vực này tuy rằng chẳng khác nào là muối bỏ biển, nhưng lôi quang màu vàng đỏ là tối tinh hoa, hẳn cũng đủ cho mình độ Mệnh Vẫn.

Mọi sự đã chuẩn bị xong, Lâm Minh rút ra trường thương màu đỏ trong Tu Di giới, rót vào Lôi Hỏa ý cảnh trong đó, đâm mạnh ra một thương!

“Coong!”.

Không gian chấn động, Lâm Minh phá mở lực trường vặn vẹo của Lôi Vực chín mươi dặm, bay đi hướng Lôi Vực tám mươi dặm.

- Phá lần nữa!

Thương thứ hai, Lâm Minh thuận lợi đến khu Lôi Vực bảy mươi dặm.

Một tầng lại một lần, Lâm Minh với thế không thể đỡ, vừa phá mở lực trường vừa bay đi.

Đến Lôi Vực khu ba mươi dặm, lực trường vặn vẹo đã không còn rõ ràng lắm, căn bản không cần ra thương, trực tiếp bay đi là được.

Cứ như vậy, qua thời gian chừng mấy chục hô hấp, Lâm Minh liền đi tới Lôi Vực tầng ngoài cùng.

“Lão yêu bà kia không biết còn ở bên ngoài hay không, cũng có thể đã bị vật gì đó trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm xử lý, bà ta có chết đi thật ra cũng bớt lo. Tuy nhiên... Nếu không chết... Hừ hừ... Còn tốt hơn!”. Trong ánh mắt Lâm Minh lại hiện lên chiến ý sáng quắc, bị Tất Như Ngọc cùng mấy tên ma sứ truy đuổi mấy vạn dặm giống như truy đuổi con mồi, thủ đoạn ra hết, chật vật không chịu nổi, Lâm Minh đã sớm ôm đầy lòng bực tức.

Hiện tại có một phen kỳ ngộ ở Lôi Vực, không đòi lại món nợ với Tất Như Ngọc thì đúng là có lỗi với chính mình!

Hơn nữa Lâm Minh tuyệt không sợ không đấu lại Tất Như Ngọc, Lôi Vực chính là đại bản doanh của hắn, có thể vào có thể ra, còn Tất Như Ngọc ngay cả khu Lôi Vực năm mươi dặm cũng không dám vào.

“Ầm!”.

Lâm Minh vung trường thương màu đỏ trong tay phá mở Lôi Vực, cũng không thấy bóng dáng Tất Như Ngọc và mấy tên ma sứ. Lâm Minh hoàn toàn đề phòng, dùng thần thức dò tra bốn phía, hắn đang ở cách tầng mây Lôi Vực không tới mười trượng, bảo đảm bất cứ lúc nào đều có thể lui vào.

“Đã rời đi rồi sao? Hay là ẩn nấp? Một khi đã như vậy, ta trước rời đầm lầy màu đen tám ngàn dặm này thôi!”.

Tuy rằng Lâm Minh rất muốn chiến một trận với Tất Như Ngọc, nhưng nếu đối phương không ở đây, Lâm Minh cũng sẽ không phát rồ đi tìm, đó là lấy tính mạng mình ra đùa! Huống chi thời gian càng kéo dài lâu, vị tất sẽ không bị đại năng Thần Hải của Tu La thần quốc thi triển thủ đoạn thông thiên tìm ra được.

Lâm Minh đang định lao ra đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, đúng lúc này, chợt lóe sáng hào quang màu đỏ, theo một tiếng quỷ kêu thê lương chói tai, một tấm lưới màu đỏ lớn che phủ lôi vân, đồng thời phủ chụp xuống phía hắn.

- Tiểu súc sinh! Lão thân chờ ngươi đã lâu, để xem ngươi còn trốn đi đâu!

Truyền đến thanh âm điên cuồng của Tất Như Ngọc, trước đó bà ta dùng bí thuật che giấu hành tung, chính là để chờ Lâm Minh chui đầu vô lưới.

Lúc này bà ta tóc tai bù xù, quần áo rách mướp, trên gương mặt khô quắt tất cả đều là máu tươi, con mắt bên phải đã không còn, chỉ còn lại có hốc mắt lõm sâu trống trơn, bả vai hiển nhiên bị con gì cắn một ngụm, da thịt lẫn lộn, máu thịt bầy nhầy.

Hiển nhiên, trước đó Tất Như Ngọc đã tới qua một trận đại chiến cực kỳ thảm thiết, lúc này quả thực bà ta trông giống như lệ quỷ dưới vực sâu.

Bình thường võ giả nữ tính, sau khi độ Mệnh Vẫn đều chấp nhận hao phí một ít tu vi để bảo trì tuổi thanh xuân của mình, cho dù sinh mệnh chi hỏa sắp tắt, cũng sẽ giữ nét tiên phong đạo cốt như võ giả Mục Phượng Tiên. Thế nhưng giống như Tất Như Ngọc tu luyện bí pháp cải tạo thân thể này chỉ sẽ làm trầm trọng thêm nét già cả, nhìn qua giống như thây khô trong quan tài bò ra.

- Lão thân vì chờ tiểu súc sinh ngươi, mới đến nông nỗi như thế! Hôm nay tất phải rút gân lột da ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio