Thiên Tài Triệu Hồi Sư

quyển 4 chương 19-2: ta chỉ có thể ngước nhìn nàng thôi (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: senna_lam

Vân Phong mới từ bên ngoài trở lại Thương Lan thành đã cảm giác được không khí trong thành đột nhiên nghiêm nghị hẳn, sắc mặt của mấy vị cường giả cũng trở nên khẩn trương hơn, chắc là do thanh âm rung động vừa rồi gây ra tình trạng này. Dù sao người dám la lên như vậy, cũng cần có dũng khí rất lớn. Trong tiếng nói của Vân Phong có mười phần khí phách, ngay cả gia chủ gia tộc đứng đầu còn sợ hãi, huống chi người khác.

Vừa trở lại tiểu viện của Diêm gia, Vân Phong liền bị một bóng đen kéo ra ngoài, làm cho Vân Phong đến thời gian phản ứng cũng không có. Lam Dực cùng Tiểu Hỏa đứng ở trong viện, Nhục Cầu ngồi ở trên đầu Tiểu Hỏa ngáp một cái, Diêm Minh vốn sớm đã chờ ở trong viện vừa nhìn thấy Vân Phong bị một bóng dáng mang đi, không khỏi nở nụ cười tự giễu.

"Sao vậy, Diêm huynh đệ? Lo lắng cho Vân Phong à?" Một thanh âm cợt nhả vang lên, Viêm Triệt không biết từ nơi nào đi tới. Diêm Minh cười nhạt,"Không có, còn không tới phiên ta lo lắng cho nàng, Viêm huynh dứng xem diễn rất thích sao?"

Viêm Triệt sửng sốt, đưa tay ra phất,"Ha ha, rất tốt rất tốt. Ta và ngươi......"

Diêm Minh xua tay, chặn lại lời Viêm Triệt định nói, đứng dậy phủi quần áo của mình,"Viêm huynh tự giải quyết cho tốt, nếu để Khúc huynh biết được, coi chừng cẩn thận."

Hô hấp Viêm Triệt chợt căng thẳng, khóe miệng Diêm Minh vẫn là nụ cười nhạt. Viêm Triệt bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, nhãn cầu chuyển động,"Diêm Minh, ngươi có biết vừa rồi Vân Phong làm gì không?"

Diêm Minh "A" một tiếng, rõ ràng không để ý lắm. Viêm Triệt cười lớn,"Nàng giết Âu Dương San San, mà Âu Dương San San hình như là......"

"Âu Dương San San?!" giọng nói Diêm Minh đột nhiên trầm xuống, sắc mặt cũng đen đi. Viêm Triệt vừa nhìn thấy liền cười đến vui vẻ, cho ngươi biết mặt cái tên tiểu tử kiêu ngạo, việc khiến ngươi đau đầu chuẩn bị đến đây!

"Hình như nàng là người của gia tộc đứng đầu, cái chết này mang phiền toái đến cho ngươi rồi." Viêm Triệt cười lớn, nét mặt Diêm Minh thì lại u sầu. Diêm Minh đứng trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên bật cười. Viêm Triệt chớp mắt vài cái:"Ngươi cười cái gì? Hiện tại không phải là lúc ngươi nên đau đầu sao? Nàng ta là người của gia tộc đứng đầu đó, gia tộc đứng đầu nhất định sẽ không bỏ qua cho Diêm gia! Ngươi, ngươi vậy mà còn cười được?"

Diêm Minh cười lớn, giống như rất vui vẻ,"Ta đương nhiên muốn cười, cười việc Âu Dương San San chết rất hợp ý ta.

Viêm Triệt nhìn khóe miệng Diêm Minh cười nhạt, đột nhiên lạnh run một cái, lui lại phía sau mấy bước,"Ngươi đúng là quái thai. Ta cứ nghĩ chính mình đã đủ quái, giờ lại phát hiện ngươi và Vân Phong so với ta càng giống quái thai hơn!"

Diêm Minh cười, tay áo nâng lên bước ra ngoài. Viêm Triệt nhìn thei cao giọng hô:"Này! Ngươi đi đâu vậy?"

Diêm Minh không quay lại mà chỉ mở miệng trả lời, người đã sớm biến mất ở trong sân,"Viêm huynh không cần hỏi, nói ngươi cũng sẽ không biết."

Sắc mặt Viêm Triệt đột nhiên đỏ lên, rõ ràng là Diêm Minh đang cười nhạo chỉ số thông minh của hắn. Viêm Triệt tức giận bất bình nhìn Tiểu Hỏa, Lam Dực và Nhục Cầu, tam chỉ ma thú rất ăn ý đồng thời nhìn về hướng khác. Viêm Triệt nhất thời bị chọc tức kêu to oa oa,"Quái thai, tất cả đều là quái thai!"

Mà bên này, Vân Phong bị một bàn tay giữ chặt lấy cổ tay nàng, cả người nháy mắt bị kéo vào một phòng. Mở cửa, kéo vào, đóng cửa, động tác liền mạch lưu loát.

Một đôi mắt tràn đầy lo lắng nhìn nàng từ đầu đến chân đánh giá một lần, quang nguyên tố màu trắng trong nháy mắt liền xâm nhập vào thân thể nàng,"Có bị thương hay không?" giọng nói Khúc Lam Y tràn đầy lo lắng mang theo một chút run run. Lúc phát hiện tay Vân Phong bị thương, vẻ mặt Khúc Lam Y nhất thời âm lãnh. Vân Phong cười nhẹ,"Ta không sao, vết thương này không tính là cái gì."

Một đôi tay giữ chặt lấy hai vai nàng, tiếp đó giây sau Vân Phong đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp, cánh tay ôm chặt Vân Phong vào lòng. Vân Phong nghe được trái tim đang đập xôn xao trong ngực Khúc Lam Y.

"Ai đả thương ngươi?" Khúc Lam Y gắt gao ôm chặt lấy Vân Phong, hắn thật sự hy vọng có thể đem nữ nhân này dung nạp vào thân thể mình. Khóe môi Vân Phong nhếch lên, hai tay nhẹ nhàng giơ lên ôm lại Khúc Lam Y, hít một hơi thật sâu,"Ta không sao. Người đả thương ta trốn thì đã trốn, mà chết thì cũng đã chết."

Ánh mắt Khúc Lam Y lạnh lùng,"Trốn? Có thể chạy trốn tới chỗ nào?"

Vân Phong nâng mặt lên, từ phía dưới ngước lên nhìn ngũ quan hoàn mỹ của Khúc Lam Y. Khúc Lam Y hơi cúi đầu, ánh mắt hai người chạm cùng một chỗ,"Đừng đễ cho mình bị thương, nếu ta không ở bên cạnh nàng, thì ai sẽ chiếu cố cho nàng đây....."

Chân mày Vân Phong nhăn lại,"Không ở bên cạnh ta? Ngươi muốn đi đâu?"

Ánh mắt Khúc Lam Y chợt lóe, tay giơ ra vuốt ve mái tóc đen của Vân Phong, vẻ mặt ôn nhu,"Ta không đi đâu hết, ta sẽ ở bên cạnh nàng."

Trong lòng Vân Phong bởi vì câu nói này mà có chút không được tự nhiên, trong lời nói của Khúc Lam Y rốt cuộc có ý gì, sẽ có một ngày hắn bỏ đi sao? Hắn sẽ phải đi sao? Tay Vân Phong nắm lấy vạt áo Khúc Lam Y, hung hăng nắm chặt ở trong lòng bàn tay. Khúc Lam Y cười nhẹ, càng ôm chặt nàng vào trong ngực hơn, hơi thở phun vào gáy nàng.

"Tiểu Phong Phong, nếu có một ngày không thấy ta nữa, nàng sẽ tìm ta sao?"

Ánh mắt Vân Phong không khỏi sửng sốt, nhất thời không biết trả lời ra sao. Khúc Lam Y cũng không nói gì nữa, chỉ còn lại hô hấp của hai người lẳng lặng và tiếng trái tim đang đập loạn.

"Nếu không thấy ngươi nữa, thì ta sẽ càng được yên tĩnh." Vân Phong cúi đầu nói một câu. Khúc Lam Y nghe được sâu trong lòng ngực phát ra tiếng cười nhẹ, hai tay chậm rãi siết lại, thân mình hai người thân mật hợp cùng một chỗ, không còn khe hở.

"Nếu đã như vậy, cho dù có liều chết ta cũng sẽ không để cho nàng được thanh tĩnh." Ánh mắt Khúc Lam Y cụp xuống, nhìn cô gái trong lòng mình giờ phút này, ánh mắt khẽ động,"Tiểu Phong Phong, quan hệ của chúng ta có phải đang bước từng bước không?"

Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, Khúc Lam Y lộ ra nụ cười mị hoặc, ngón tay nhanh chóng giữ lấy cổ Vân Phong, ôn nhu vuốt, ngón tay thon đỡ lấy gáy Vân Phong, môi nam nhân chậm rãi hạ xuống, mà ở trên thân thể nam nhân nơi nào đó cũng làm cho Vân Phong hoàn toàn đỏ mặt.

"Ngươi đúng là sắc lang!" Một tiếng gầm lên, hai má Vân Phong đỏ bừng thành một mảng, một nắm đấm mười phần không khách khí đánh lên ngực Khúc Lam Y. Khúc Lam Y rên lên một tiếng, chật vật ho khan vài tiếng, hai tay vẫn ôm lấy Vân Phong không chịu buông ra.

"Nói giỡn, chỉ nói giỡn......"

Vân Phong đỏ mặt, nội tâm có chút bối rối. Khúc Lam Y nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Vân Phong thì cười lớn, nâng mặt Vân Phong lên môi không chút khách khí đè xuống, một âm thanh vang dội dừng ở trên đôi môi đỏ mọng của Vân Phong, hai má Vân Phong nháy mắt trở nên càng đỏ.

"Hỗn đản!" Vân Phong đột nhiên đẩy ra Khúc Lam Y, bàn tay vừa lật, hỏa nguyên tố đã muốn xông ra. Khúc Lam Y vội vàng lùi lại, một bên cười xin lỗi một bên có chút chật vật trốn tránh. Cửa bị đẩy ra, Viêm Triệt vừa tiến vào, một cái hỏa cầu không khách khí bay tới chỗ hắn.

Viêm Triệt né qua, ho khan một tiếng,"Khụ khụ! Mau ra ngoài, có người muốn gặp ngươi!" Viêm Triệt nhìn Vân Phong, Vân Phong hơi nhíu mày, chẳng lẽ người của Âu Dương gia đã tìm tới cửa?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio