Thiên Tài Triệu Hồi Sư

quyển 2 chương 15: lại xuất phát!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thế giới yên lặng, yên lặng ngay tại giờ khắc này, Mộ Dung Trạch cứng ngắc đứng nơi đó, nụ cười trên mặt sau một khắc hóa thành biểu tình khó coi hơn cả khóc, đôi mắt nhìn Vân Phong, lóe ra vài phần hối hận cùng vài phần căm tức.

Mộ Dung Trạch giật giật miệng, nhưng lại chẳng nói ra được một câu, giống như con vịt bị kẹt cổ, trông rất buồn cười

“Ngươi, ngươi nói gì……” Qua hơn nửa ngày, Mộ Dung Trạch lên tiếng, chỉ cảm thấy thế giới xoay tròn, nàng nói nàng là Vân Phong, Vân Phong Vân Gia Xuân Phong Trấn, người mình vừa hạ thấp kịch liệt kia là nàng?! Vân Gia nghèo hèn, thân phận không xứng với Mộ Dung gia, Vân Phong năng lực không có…… Đây, đây, đây…… hắn thật muốn vả miệng mình.

Vân Phong nhìn Mộ Dung Trạch dở khóc dở cười, cười lạnh lùng rồi đứng lên, Triệu Minh Khải vừa thấy Vân Phong đứng lên, vội vàng đi qua, “Tiểu thư, chúng ta……”

Vân Phong khoát tay, chuyện mình là Vân Phong đã đủ khiến Mộ Dung gia đứt ruột, khiến bọn họ tự nếm tư vị đi! Đẩy cửa ra, Vân Phong muốn cất bước đi ra ngoài.

“Chờ đã!” Mộ Dung Trạch bừng tỉnh đại ngộ, nhìn bóng dáng Vân Phong muốn rời đi, điên cuồng hét lên một câu, vạn phần lo lắng, có xấu hổ, có ảo não, có hối hận.

“Thế nào? Ta không xứng với Mộ Dung gia, Mộ Dung tiên sinh lại coi trọng?” Vân Phong xoay người, lạnh lùng nói với Mộ Dung Trạch, Mộ Dung Trạch đỏ mặt, chỉ cảm thấy biết vậy chẳng làm!

Ai có thể nghĩ đến nữ nhi Vân Gia Vân Phong sẽ là ma pháp sư? Ai có thể nghĩ đến nàng sẽ vào công hội lính đánh thuê, ai có thể nghĩ đến thực lực của nàng có thể còn nhỏ tuổi đã đột phá đến lục cấp!

Nếu hắn có thể nghĩ được, không xứng chính là Mộ Dung gia! Bọn họ nếu biết cho dù chết cũng không giải trừ hôn ước, cho dù chết cũng muốn bám lấy Vân Gia!

Nhưng bây giờ thì sao, bây giờ hôn ước đã giải trừ, chặt đứt quan hệ giữa Vân Gia cùng Mộ Dung gia, đúng là chẳng còn gì!

“Này…… Vân Phong, có cái gì từ từ thương lượng, xem giao tình thế hệ trước……” Mộ Dung Trạch suy nghĩ nửa ngày, cũng chỉ có thể dùng chiêu này, một câu này khiến Vân Phong tối mặt.

“Giao tình Thế hệ trước? Mộ Dung tiên sinh nói đến giao tình thế hệ trước? Mộ Dung gia Các ngươi có nhớ đến giao tình thế hệ trước? Lúc trước Mộ Dung Nhiễm kiêu ngạo đến Xuân Phong Trấn, hô to gọi nhỏ trước mặt phụ thân ta, khinh thường Vân Gia thế nào, nghèo túng thế nào, không xứng với Mộ Dung gia các ngươi thế nào! Thế nào? Bây giờ chúng ta xứng rồi à?”

Mộ Dung Trạch đứng nơi đó, nét mặt già nua lúc đỏ lúc trắng, nghĩ đến nữ nhi điêu ngoa của mình, đúng là chẳng có chỗ phát tác, hôn ước có hủy bỏ cũng không phái nàng đi, nhưng lão gia tử cố tình cưng chiều nàng, nàng nói đi thì để nàng đi, nghĩ đến Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung Trạch thật muốn bóp chết nàng, còn có lão gia tử Mộ Dung gia, phụ thân hắn, Mộ Dung Trạch cũng oán giận một trận.

“Này, này……” Bị Vân Phong làm á khẩu không trả lời được, Mộ Dung Trạch xấu hổ không biết nói gì mới tốt, ghét bỏ người ta là bọn họ, bây giờ muốn nối lại lại cũng là họ…… Vốn Vân Gia chính là đối tượng đám hỏi của Mộ Dung gia, nếu không giải trừ hôn ước, thì có phải là…… Mộ Dung Trạch khẽ cắn môi, hắn nên oán ai, nên trách ai! Lúc trước người ủng hộ giải trừ hôn ước tự nhiên có cả hắn, cũng chỉ có thể nói Mộ Dung gia đã sai lầm rồi.

Bỏ qua cả một bảo bối thế này!

“Đi thôi, không cần tiễn.” Vân Phong mắt lạnh nhìn Mộ Dung Trạch, thấy hết sự hối hận và đấu tranh của hắn, bước ra ngoài, Triệu Minh Khải vạn phần khinh bỉ nhìn Mộ Dung Trạch, cũng khinh thường hành vi của Mộ Dung gia, nếu không phải ngại Vân Phong không mở miệng, hắn đã sớm một quyền đánh tới rồi, dám nói tiểu thư nhà mình như vậy, đáng đánh!

Đi ra tửu quán, trời cao bên ngoài chiếu xuống tia nắng ấm áp, ấm áp rơi lên mặt Vân Phong xua tan đi bóng đen dưới đáy lòng, Vân Phong từ từ cong khóe miệng, chuyện này cuối cùng cũng xong.

Mộ Dung Trạch bên này buồn bã chạy thẳng về Mộ Dung gia chỗ Bách thành, Vân Phong đi rồi cũng không ở lại Cát Nguyên nữa, trở lại Bách thành, Mộ Dung Trạch chẳng nói chẳng rằng chạy vào phòng phụ thân, Mộ Dung Sơ Ly cũng lo âu ngồi kia, thực hiển nhiên cũng vì cảm thấy lo lắng cho chuyến hành trình này, thấy Mộ Dung Trạch trở về, Mộ Dung Sơ Ly lập tức quan tâm bắt đầu hỏi thăm.

“Thế nào A Trạch, sự tình làm thế nào?”

Mộ Dung Trạch tức giận hừ một tiếng, đặt mông ngồi trên ghế, cả người đều tràn ngập oán giận, Mộ Dung Sơ Ly nhìn không hiểu lắm.

“Làm thế nào? Hừ! Phụ thân biết Hồng Phong đưa ai đến không?”

Mộ Dung Sơ Ly lắc đầu, hắn sao biết được? “Là ai thế? Chẳng lẽ sự tình không làm thỏa đáng sao?” Mộ Dung Sơ Ly vẫn tin năng lực giao tiếp của Mộ Dung Trạch, mọi chuyện hắn làm cho tới bây giờ đều yên tâm.

“Người này cha cũng quen, có quan hệ với Mộ Dung gia……” Mộ Dung Trạch nói tới đây, cắn cắn răng, giận đỏ mắt, Mộ Dung Sơ Ly vừa nghe tưởng Mộ Dung gia có quen biết, lập tức rất cao hứng.

“Mộ Dung gia có quen biết? Đó không phải rất tốt ư! Như vậy cũng tốt!”

Mộ Dung Trạch ha ha cười to một tiếng, Mộ Dung Sơ Ly nhìn Mộ Dung Trạch như vậy không nén được nhíu mày, “A Trạch ngươi sao lại thế này? Vui quá hóa dở hơi à?”

Mộ Dung Trạch vạn phần cười chua sót, trong giọng nói là bất lực, “Phụ thân, người lãnh đạo Hồng Phong chân chính là Vân Phong, Vân Phong Vân Gia Xuân Phong Trấn a!”

“Ngươi nói gì!” Mộ Dung Sơ Ly đột nhiên mở to hai mắt nhìn, thân mình cũng lập tức đứng lên, khó hiểu nhìn Mộ Dung Trạch, giống như hắn đang đùa.

“Còn không chỉ như thế, ma pháp sư lục cấp của công hội lính đánh thuê ở Hồng Phong, Vân Phong tiểu nha đầu đó là ma pháp sư lục cấp!”

“Bốp!” Thành ghế bị Mộ Dung Sơ Ly kích động một chưởng bóp nát, mảnh vỡ nhẹ nhàng rơi xuống, Mộ Dung Sơ Ly trừng lớn đôi mắt, cánh tay nổi gân xanh!

Hắn làm gì, hắn đã làm cái gì! Hắn lại chủ trương bỏ hôn sự với Vân Gia, cự tuyệt một ma pháp sư lục cấp!

“Phụ thân, lần này Mộ Dung gia mệt lớn, đúng là mệt lớn…… Hối hận cũng vô dụng, tiểu nha đầu kia dùng kế khiến ta nói rất nhiều lời tuyệt tình, chặt đứt quan hệ giữa Vân Gia cùng Mộ Dung gia, còn có Tiểu Nhiễm, nha đầu vô dụng này lần trước đến Xuân Phong Trấn khiêu khích, đã khiến Vân Phong thất vọng hoàn toàn về Mộ Dung gia!”

Mộ Dung Sơ Ly nghẹn lời, đỏ mặt, kích động một chữ nói không nên lời, đó là một sai lầm, nhưng sai lầm này phải sửa lại thế nào!

Mộ Dung Sơ Ly lập tức như già đi vài tuổi, thở dài ngồi xuống ghế, “Lỗi của ta, đều lỗi của ta a……” Thì thào nhắc tới, nếu không hủy hôn, Vân Phong là con dâu của Mộ Dung gia, ma pháp sư lục cấp tuổi như thế, thiên phú như vậy chẳng phải là rất kinh người! Mà bọn họ đã làm cái gì, bỏ qua một thiên tài yêu nghiệt! Là tự tay họ vứt bỏ!

Mộ Dung Sơ Ly cũng chua sót nở nụ cười, cùng Mộ Dung Trạch liếc nhau, hai người cũng có một ý niệm trong đầu, bây giờ không xứng với Vân Gia là Mộ Dung gia, bọn họ cho dù đi cầu cũng không thể cầu được đứa con dâu này, Vân Gia người ta đã nói ra không dễ dàng thay đổi!

“Chỉ mong Vân Phong kia đừng hận Mộ Dung gia là tốt rồi a……” Mộ Dung Sơ Ly qua nửa ngày hộc ra những lời này, Mộ Dung Trạch nghe xong, lại cười chua sót, lắc đầu.

“Phụ thân, người cảm thấy bây giờ Mộ Dung gia còn đáng để nha đầu đó coi trọng sao?”

Mộ Dung Sơ Ly nghe được thần sắc tối sầm lại, lại già đi vài tuổi, bây giờ Mộ Dung gia ngoài một thiên tài Mộ Dung Vân Thiên thì chẳng có gì, ma pháp sư Mộ Dung Nhiễm căn bản không thể so với Mộ Dung Vân Thiên, nhưng Mộ Dung Vân Thiên sớm đã rời Mộ Dung gia, chẳng có tình cảm gì với Mộ Dung gia nữa, bây giờ Mộ Dung gia không thể khiến Vân Phong chú ý được.

Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Mộ Dung Sơ Ly giận dữ, “Tiểu Nhiễm mà về nhà, phạt nàng phạt nàng bế quan!” Nghĩ đến tính cách của Mộ Dung Nhiễm, Mộ Dung Sơ Ly đúng là hối đến đứt ruột, nếu lúc trước đổi người khác đi, có lẽ bây giờ còn có đường sống quay về, nhưng mọi chuyện đã hết cả rồi.

Mộ Dung Nhiễm đang học ở Ma Tang lại không biết tính cách điêu ngoa của mình đã khiến Mộ Dung Gia đánh mất bảo bối mà ai cũng hâm mộ đỏ mắt.

Giải quyết xong chuyện Mộ Dung gia, Vân Phong trở về đến công hội lính đánh thuê, nơi này cũng đã gần xong xuôi, nàng có thể bước đi trên con đường mới, dù sao ba năm ở đây sẽ chẳng thể nâng cao gì cả.

Tiểu Hỏa đã liên hệ với Vân Phong từ vài ngày trước, ba cao thủ cấp 7 đến đánh lén lão cha, đã bị Tiểu Hỏa thoải mái giải quyết, bởi vì Tiểu Hỏa uất ức đã lâu, Vân Phong phê chuẩn mấy ngày này để nó ra ngoài tiêu dao ý niệm trong đầu, đợi cho xác định địa điểm khổ luyện kế tiếp lại gọi Tiểu Hỏa về cũng không muộn.

Bây giờ chuyện mình phải làm, tự nhiên đến báo với Chính Nhiên tiên sinh, tuy Vân Phong chẳng cần xin phép bất kỳ ai, nhưng đây là vấn đề lễ phép, lại nói Chính Nhiên vẫn rất tốt với mình, đối với Hồng Phong cũng không tệ, trước khi đi báo một tiếng cũng nên làm.

Vân Phong nói với Triệu Minh Khải rồi một mình một người đi đến khu vực trung tâm công hội lính đánh thuê, dọc theo đường đi tự nhiên thông suốt, trải qua cuộc thi định cấp, Vân Phong có thể nói là người tâm phúc của công hội lính đánh thuê, không người không biết không người không hiểu, đi đến chỗ nào đều đưa tới ánh mắt đi theo, dù sao ma pháp sư lục cấp trẻ như thế thiên hạ có mấy người! Huống hồ còn thuộc công hội lính đánh thuê, đúng là thiên đại vinh quang!

Vân Phong một đường đi đến phòng Chính Nhiên, vừa muốn gõ cửa, liền truyền đến tiếng Chính Nhiên, “Vân Phong, vào đi.”

Vân Phong cười cười, nàng nhìn không thấu thực lực Chính Nhiên tiên sinh, có thể lên làm phó hội trưởng công hội lính đánh thuê cũng không phải một người đơn giản.

Đẩy cửa mà vào, Chính Nhiên cười hớ hớ ngồi sau bàn nhìn Vân Phong, như biết nàng đã sớm muốn đi xa, Vân Phong không cảm thấy chút kinh ngạc, Chính Nhiên nếu là một đại nhân vật, tự nhiên cũng biết được suy nghĩ của mình.

“Ta đến chào từ biệt Chính Nhiên tiên sinh.” Vân Phong cười cười, chắp tay với Chính Nhiên, Chính Nhiên cười hớ hớ nhìn Vân Phong,.

“Là muốn ra ngoài rèn luyện?”

Vân Phong gật đầu, “Ở đây quá nhàn rỗi, ý nguyện của ta là một phen khổ luyện, bây giờ nên đến lúc khởi hành, Hồng Phong đã vào quỹ đạo, không cần ta quan tâm nữa.”

Chính Nhiên vừa lòng nhìn Vân Phong, còn nhỏ tuổi đã có tính cách trầm ổn và tự lập như thế cũng hiếm thấy, tiểu gia hỏa này là một người ưu tú, là người có thể thành đại sự, nếu cứ phát triển như thế, sớm muộn gì cũng có một ngày, nàng sẽ siêu việt hơn lão cũng không chừng.

“Vân Phong, thực lực của ngươi là thất cấp, đúng không?” Chính Nhiên cười tủm tỉm nói một câu, Vân Phong gật đầu trả lời, “Không dối gạt Chính Nhiên tiên sinh, quả thật đã đột phá đến thất cấp.”

“Được được, đúng là hậu sinh khả uý a.” Chính Nhiên gật đầu, đi tới bên cạnh Vân Phong, bàn tay to vỗ vỗ vai nàng, ánh mắt ôn hòa tràn ngập từ ái nhìn Vân Phong, giống như một trưởng giả nhìn hậu bối muốn đi xa.

“Ra ngoài phải cẩn thận, chuyện gì cũng phải chuẩn bị trước.”

Vân Phong sửng sốt rồi nhếch khóe môi, “Chính Nhiên tiên sinh yên tâm, Vân Phong đều biết.”

Chính Nhiên gật đầu, “Ma pháp của ngươi có thiên phú, ta cũng biết không giữ được ngươi ngươi, Trường học Ma Tang không bỏ qua thiên tài yêu nghiệt như ngươi, mà Trường học Ma Tang cũng là nơi nên đến, nơi đó ma pháp của ngươi mới có thể tiến bộ, công hội lính đánh thuê không ích kỷ hủy tiền đồ của ngươi, điểm ấy ngươi có thể yên tâm.”

Vân Phong gật đầu, “Chính Nhiên tiên sinh, nếu ta đã thuộc công hội lính đánh thuê, tự nhiên là một phần tử của công hội lính đánh thuê, điểm này không thay đổi! Trường học Ma Tang ta cũng đi, chỗ này là nơi đại ca ta học tập, về Tạp Lan hoàng thất phía sau Trường học Ma Tang, Chính Nhiên tiên sinh có thể yên tâm.”

Chính Nhiên gật đầu, hắn muốn một câu này của Vân Phong, để một người như vậy rời đi cho dù ai cũng không cam lòng, nhưng Vân Phong không muốn thoát ly công hội lính đánh thuê, điểm này Chính Nhiên cảm thấy rất vui mừng, tay Chính Nhiên khẽ vừa động, một chiếc nhẫn hoa lệ liền xuất hiện trước mặt Vân Phong, Chính Nhiên giao nhẫn cho Vân Phong.

“Đây là lễ vật của công hội lính đánh thuê, cũng tâm ý của riêng ta, xuất môn bên ngoài, mang thêm đồ luôn tốt, có tất cả thứ ngươi cần.”

Vân Phong không nói thêm nữa, mà tiếp nhận nhẫn, cảm nhận được Chính Nhiên rất lo lắng cho mình, Vân Phong cười cười, “Chính Nhiên tiên sinh yên tâm, Vân Phong sẽ vạn phần cẩn thận, ba năm, sẽ trở về!”

Chính Nhiên cười ha ha, bàn tay to xoa đầu Vân Phong, “Được, ba năm sau ta chờ xem thành tích của ngươi.”

Vân Phong cũng cười ha ha, hai người tuy tuổi cùng thực lực đều kém rất nhiều, nhưng một khắc lại vô hình lại gần nhau hơn.

Đi ra khỏi công hội lính đánh thuê, Vân Phong đến khu vực 4 sao, đi tới chỗ đại bản doanh Hồng Phong, nhìn căn cứ Hồng Phong không chỉ gấp đôi lúc trước, Vân Phong cũng thỏa mãn, lá phong đỏ ở cửa Hồng Phong dị thường chói mắt, Vân Phong nâng chân bước vào, vừa mở cửa, lại phát hiện tất cả mọi người đều tập hợp ở đại sảnh, như đều đang đợi nàng.

“Các ngươi đang làm gì? Vương thúc đã trở lại rồi ư?” Vân Phong nhìn mấy trăm lính đánh thuê trong đại sảnh, còn có Triệu Minh Khải đứng trước mặt, Triệu Nghiêm, còn có Vương Minh vốn nên tọa trấn Bình Nguyên Thiểm Quang cũng chạy về.

“Tiểu thư phải đi rồi, ta có thể không trở về sao?” Vương Minh nói một câu, trên mặt mỗi người đều đồng ý, Vân Phong nhìn các nam nhân huyết khí phương cương này, giờ phút này lại có chút thương cảm, cảm thấy bất đắc dĩ.

“Các ngươi khóc lóc gì chứ! Ta chỉ đi ra ngoài rèn luyện vài năm, cũng không phải không trở lại!” Vân Phong bất đắc dĩ nói một câu, những người khác vừa nghe có chút kinh ngạc.

“Mẹ nó! Triệu Nghiêm, không phải ngươi nói tiểu thư không trở lại sao!”

“Đúng vậy đúng vậy, hại chúng ta thương tâm như vậy!”

Triệu Nghiêm đỏ mặt đứng nơi đó, ngượng ngùng nhìn Vân Phong, hắn vừa rồi cũng giật mình không thôi, đối mặt với trách cứ của lính đánh thuê, Triệu Nghiêm không nén được ầm ĩ, “Ta cũng không cho như thế! Đều do phụ thân nói, nói tiểu thư phải rời khỏi, ta làm sao mà biết còn có thể trở về! Mẹ nó, ai đánh ta!”

Mấy trăm người không còn cô đơn, không còn áp lực, lại náo nhiệt lên, Vương Minh xoa cổ, nửa ngày mới nổ ra tiếng cười giòn, “Ha ha ha, ta đã nói tiểu thư sẽ trở về, hại ta lo lắng vô ích!”

Triệu Minh Khải có chút xấu hổ đứng nơi đó, hắn đoán được tâm tư Vân Phong muốn đi, nghĩ đến vừa đi không trở lại, thật buồn bã.

Đại sảnh vừa yên tĩnh lại náo nhiệt không thôi, các dong binh đều cao hứng vì Vân Phong còn có thể trở về, mà Triệu Nghiêm số khổ vẫn bị ngươi truy ta đuổi, kêu khổ liên tục, “Tiểu thư, cứu ta a!”

Vân Phong cười nhìn Triệu Nghiêm bị truy đánh, cũng cảm nhận được tâm tư vui vẻ của họ, chỉ cần nghĩ có những người như thế ở đây chờ mình, đều nhớ kỹ mình, Vân Phong thật cảm động.

Khẽ nhấc tay, các dong binh vừa rồi còn huyên náo lập tức im lặng, Triệu Nghiêm cũng thoát khỏi sự truy đuổi của người khác, Vân Phong cười nhìn mọi người, nhẹ giọng mở miệng, “Có thể được các ngươi nhớ kỹ, cảm thấy thật tốt.”

Tất cả lính đánh thuê vừa nghe đều đỏ hốc mắt, bọn họ đều là người sống trên đao thương, không ai biết đến sự mỏi mệt, khổ sở, khó khăn của họ, thật khó có thời khắc dịu dàng như thế, nhưng Vân Phong thì khác, với tuổi đó nàng nên được họ bảo vệ trong lòng bàn tay, nhưng tiểu thư bé nhỏ lại chắn trước mặt họ, che gió che mưa, bài trừ muôn vàn khó khăn cho họ!

“Tiểu thư, ngươi nói ta rất khó chịu……” Vương Minh khàn khàn lên tiếng, tuy biết Vân Phong còn có thể trở về, nhưng nghĩ vài năm không thấy nàng, vẫn có chút luyến tiếc.

“Tiểu thư, ngươi chừng nào thì trở về?” Triệu Nghiêm không nén được hỏi một câu, nhìn chằm chằm Vân Phong, như muốn khắc sâu hình ảnh của nàng vào lòng.

“Ba năm, ba năm sau ta sẽ trở về.” Vân Phong cao giọng nói một câu, các dong binh không biết là ai đi đầu hô một tiếng, tất cả lính đánh thuê đều hô lớn: Chúng ta chờ tiểu thư trở về!

Vân Phong cười ha ha, ánh mắt có chút ướt át, cười đến chảy nước mắt, Triệu Minh Khải cười ôm Vân Phong vào lòng, bàn tay to dịu dàng xoa đầu Vân Phong, Vương Minh cũng như thế, hai mắt từ ái nhìn Vân Phong, một khắc, Vân Phong dỡ xuống tất cả trách nhiệm, tất cả gánh nặng, chỉ là tiểu cô nương của họ, là tiểu thư nhỏ của họ.

Sáng sớm hôm, Vân Phong vừa xuống lầu liền thấy trong đại sảnh có rất nhiều người, mỉm cười, có chút bất đắc dĩ sao họ lại muốn làm đại trận như thế, “Triệu thúc, đừng tiễn ta, ta đi một mình được rồi.” Lưu luyến mãi, Vân Phong cuối cùng cũng khéo léo từ chối hảo ý của họ, nếu mấy trăm người này cùng tiễn mình, có phải sẽ rất gây chú ý không.

Triệu Minh Khải không lay chuyển được Vân Phong cũng chỉ có thể từ bỏ, chỉ là không ngừng dặn Vân Phong phải chú ý an toàn, Vân Phong cười gật đầu, nhất nhất nghe Triệu Minh Khải, Triệu Minh Khải nói rồi liếc Vương Minh, Vương Minh lấy một đai lưng từ bên hông, đưa cho Vân Phong.

“Ta không thể nhận.” Vân Phong vừa thấy, đưa đai lưng lại, đây là một vật chứa đồ không gian đi, giá trị đai lưng này nhất định xa xỉ, nàng cũng không thể nhận.

“Tiểu thư, nhất định phải cầm! Ngươi xuất môn ra ngoài, nhất định phải dùng đến rất nhiều đồ, vật chứa đồ rất cần! Đây là ta dùng mấy ngàn khoáng thạch đổi lấy! Tiểu thư không nhận ta sẽ ném đi!”

Vân Phong bất đắc dĩ lắc đầu, mấy ngàn khoáng thạch, Triệu thúc nhẫn tâm đi đổi…… Chỉ đành tiếp nhận đai lưng, đeo lên trên người, đây là tâm ý hết sức chân thành của Hồng Phong, nếu không tiếp nhận sẽ làm họ tổn thương.

Tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, Vân Phong cũng phải rời khỏi, mọi người đều không nỡ, “Tiểu thư, sớm trở về.” Triệu Nghiêm tiến lên từng bước, nhìn Vân Phong, Vân Phong gật đầu, vẫy vẫy tay với họ, “Trở về đi! Chờ ta trở lại!”

Vân Phong quay đầu lưu loát, từ biệt Hồng Phong, từ biệt Phong diệp đỏ rực, Vân Phong không quay đầu, cho đến khi đi ra ngoài khu vực công hội lính đánh thuê, giờ mới từ từ quay đầu, sau đó nhẹ nhàng cầm huy chương Lính đánh thuê Hồng Phong trước ngực, bỏ vào vòng tay.

Ba năm, nàng sẽ trở về, cũng hy vọng Hồng Phong không làm nàng thất vọng …… Nhìn con đường thẳng tắp trước mặt, Vân Phong cười khẽ cất bước đi xa, lữ trình của nàng bây giờ sẽ bắt đầu.

Đi ra khỏi Bắc môn Cát Nguyên, Vân Phong đưa Nhục Cầu linh ra, Nhục Cầu vừa ra thì hưng phấn, biết mình không phải đi vào nữa thì vui kêu, “Na na! Na na kia!”

Vân Phong nghe Nhục Cầu vui tiếng kêu, cũng vui sướng, lần này nàng xem như phú ông đi, vật chứa đồ không gian thế gian khó cầu mình nàng liền có được ba, một vòng tay, một nhẫn, còn có một đai lưng, của Chính Nhiên và Triệu Minh Khải giao nàng còn chưa xem, bây giờ cũng không sốt ruột.

Tâm niệm vừa động, rất nhanh liền liên hệ được với Tiểu Hỏa, giọng điệu Tiểu Hỏa nghe cực kỳ khoái trá, “Chủ nhân, tìm ta có chuyện gì a!”

Vân Phong cười cười, “Ngươi không phải mấy ngày này thực khoái trá chứ?”

“Ha ha ha, đó là đương nhiên a, chủ nhân ngươi khiến ta nghẹn khuất quá lớn, lần này được cho phép nhất định phải chơi cho tận hứng chứ!”

“Ừ, ngươi nên chơi đã, cho ngươi thời gian nửa ngày, đuổi theo ta.”

“Chủ nhân, ngươi không phải nói đùa chứi! Nửa ngày thời gian!”

Vân Phong không hảo ý cong khóe miệng, Nhục Cầu cũng chọc loạn, “Không thương lượng, thời gian nửa ngày không đuổi kịp ta, sẽ chờ đến nghẹn khuất đi.”

Niệm ý gián đoạn, Vân Phong cười ha ha, một câu cuối cùng của Tiểu Hỏa là hô to chủ nhân, mấy ngày này cũng khiến nó thả lỏng đủ rồi, thời gian nửa ngày một ma thú biến dị không đuổi kịp mình, thế thì Tiểu Hỏa cũng nên đổi tên đi.

“Chúng ta đi thôi! Tranh thủ khiến nó không đuổi kịp, ha ha!” Vân Phong sang sảng cười, Nhục Cầu lắc người, lông nhung cọ trên mặt Vân Phong, dưới chân Vân Phong vừa động, thân hình chợt lóe, liền biến thành một luồng sáng thẳng tắp lao về phía trước.

Ánh mặt trời ấm vui vẻ chiếu vào trong rừng cây rậm rạp, trên mặt đất hình thành bóng cây loang lổ, một tiểu thân ảnh đang ngồi dưới một bóng cây lớn, lười biếng nghỉ ngơi, khuôn mặt non nớt, ngũ quan dịu dàng, Vân Phong giờ phút này đang nhàn nhã ngồi chỗ này, cảm nhận được khoảng cách Tiểu Hỏa cách mình càng ngày càng ngắn lại, khóe miệng càng cười lớn, ma thú biến dị quả nhiên không phải đùa.

Nhìn vòng tay nhẫn và đai lưng, Vân Phong biết đạo lý ‘tài không để lộ’, cũng thả nhẫn cùng đai lưng vào vòng, bây giờ cũng nhàn đến vô sự, không bằng xem qua thử.

Đem đai lưng Triệu Minh Khải giao cho nàng ra, Vân Phong khẽ nhắm mắt, liền thấy trong đai lưng, đủ loại đều có, đồ ăn đồ mặc có cả, vài món đồ thực dụng cũng có, Vân Phong cười cười, chuẩn bị thật chu toàn, lại nhìn, một núi nhỏ khoáng thạch!

Vân Phong chớp mắt, núi nhỏ này ít nhất có một ngàn khối khoáng thạch trung cấp! Nhìn khoáng thạch rực rỡ, Vân Phong bất đắc dĩ cười, Hồng Phong sợ mình mặc không đủ ấm, ăn không đủ no, có khoáng thạch nàng cho dù tiêu tiền như nước, cũng dùng được trong mười mấy năm.

Cất đai lưng vào vòng tay, lần này xuất ra nhẫn Chính Nhiên đưa cho nàng, Vân Phong nhìn chiếc nhẫn khéo léo này, chẳng lẽ trong này cũng có đồ ăn mặc?

Nhẹ nhàng lắc đầu, Chính Nhiên tiên sinh không có tư chất bảo mẫu, nhắm mắt lại, Vân Phong thấy đồ trong nhẫn, âm thầm tán thưởng một phen, phó hội trưởng công hội lính đánh thuê quả nhiên không phải người, đồ tặng cũng toàn là danh tác a!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio