Sau khi nó, Kin, Mary, Anna và Kelvin rời khỏi lớp, họ lên thẳng phòng chủ tịch (phòng của nó). Nó xác định dấu vân tay rùi thản nhiên bước vào, Kin và Kevin ngạc nhiên, Kin hỏi:
-Sao em lại có thể mở được phòng chủ tịch, ngày thường ngay cả hiệu trưởng còn chưa vào đây lần nào mà???
-Đây là phòng dành riêng cho em mà. –Nó
-Nhưng nó là phòng của chủ tịch mà!!! –Kelvin
-Tôi là chủ nhân của trường này. –Nó nói rùi thản nhiên bước vào.
“Sock” là cảm giác hiện tại của Kin và Kelvin.
Sau đó họ cũng bước vào theo nó.
Nó bước vào bàn làm việc, ấn nút màu đỏ trên bàn và nói:
-Mang cho tôi bánh plan, sữa, sinh tố dâu, capuchino, cà phê sữa lên phòng chủ tịch, ông có phút.
-Vâng.
Sau đó nó mở balo ra, lấy chiếc laptop ra và làm việc. Kin hỏi:
-Vừa rồi em nói chuyện với ai vậy???
-Hiệu trưởng. –Nó
-Em ra lệnh cho hiệu trưởng??? –Kin há hốc
-Như anh đã nghe. –Nó
-Sao em ôm laptop hoài vậy??? –Kin
-Làm việc. -Nó
-Ừm. –Kin biết anh không nên làm phiền nó nữa.
“CỐC”, “CỐC Tiếng gõ cửa vang lên, nó nói:
-Anh Kin ra lấy đồ vào đây giùm em, em đang bận. Sữa cho em, sinh tố cho Anna, capuchino cho Mary, còn cà phê thì của anh và Kelvin, mỗi người plan. –Nó nói và tay bẫn trên bàn phím.
Kin nhìn nó, khẽ lắc đầu rồi đi ra cửa lấy đồ ăn. Kin đặt khay đồ trên bàn rùi may sữa và plan đến cho nó, anh đặt đồ xuống bàn rồi nhìn vào màn hình laptop, anh hoa mắt, ngạc nhiên hỏi:
-Em đang làm gì vậy??? Sao toàn số với tiếng anh thế này???
-Chưa đến lúc cho anh biết đâu. –Nó
-Ừm.
Anh đi ra chỗ Mary.
Anna và Kelvin đang cùng nhau chơi game đua xe, Kin và Mary thì ngồi tâm sự, nó vẫn cắm cúi vào cái laptop.
REENG … REENG … REENG ….
Tiếng chuông vang lên, nó đóng laptop lại và nói:
-Đi thôi.
-Ừm. –Anna và Mary đồng thanh.
Nó bấm chiếc nút màu đỏ rồi nói:
-Kêu người dọn phòng giùm tôi.
-Vâng
Nó cùng mọi người cùng ra phòng và hướng thẳng tới canteen. Chợt nó dừng lại, nói:
-Em không ra canteen đâu, mọi người tự đi đi.
-Sao vậy??? -Kin thắc mắc
-Không thích. –Nó nói rùi bỏ đi lên lớp.
Bôn người còn lại lắc đầu ngao ngán nhìn theo nó, rùi tiến thẳng đến canteen.
Nó vừa leo lên đến cầu thang thì chợt thấy Diễm Kiều đang ôm lấy cánh tay của hắn và dựa người vào đó, Ngọc Diệp cười đắc chí vì chị mình chiếm được hoàng tử. Nhỏ Ngọc Diệp nhận ra được sự xuất hiện của nó thì quat lên:
-Con nhỏ nhà quê kia, tránh ra một bên cho bọn tao đi.
Nó nhếch mép khinh bỉ, và vẫn hiên ngang đi ra giữa cơi người kia như người vô hình. Nhỏ Ngọc Diệp tức điên lên khi nó không coi nhỏ gia gì, nhỏ đi thẳng lại phía nó và cố tình đụng vào vai nó. Nó mất đà, lảo đảo thì chợt có một bàn tay giữ lấy vai nó rồi đẩy mạnh nó khiến nó ngã ngửa. Đang ở cầu thang nên nó lăn mấy vòng rùi đập đầu xuống nên gạch, máu từ đầu ứa ra, nó cảm thấy choáng váng, đưa tay lên vết thương giữ lại để máu ngừng chảy tạm thời. Nó đứng dậy nhìn Diễm Kiều và Ngọc Diệp rùi nhếch môi cười, thốt lên chữ:
-Hèn hạ!!
Nhỏ Diễm Kiều nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ, nhỏ Ngọc Diệp cười đắc chí, hắn định chạy tới giúp nó nhưng nhận được ánh mắt lạnh lùng + lắc đầu nhẹ nên đành ngậm ngùi thơ ơ. Nó hài lòng, lạnh giọng nói:
-Tôi sẽ khiến cô và gia đình cô phải chịu đau thế này gấp triệu lần.
Nhỏ Ngọc Diệp và Diễm Kiều run người vì câu đe dọa của nó nhưng nghĩ dựa vào quyền lực và sức mạnh của tập đoàn và gia tộc nên Diễm Kiều kênh kiệu nói:
-Con nhỏ quê mùa, mày có biết tao là ai không mà giám nói hả???
-Chắc nó không biết đâu, nhỏ ở quê thì làm sao biết được. –Ngọc Diệp.
-Vểnh tai mà nghe nè, bọn tao là con gái của chủ tịch tập đoàn họ Trần đồng thời của con gái hầu tước của hoàng gia Liechtenstein. –Diễm Kiều ưỡn ngực.
Nó nhếch mép “tập đoàn họ Trần, hầu tước ư???” rùi bước đi. Chợt có tiếng cười lớn:
-HAHAHA … Nực cười thật đó, đến tôi – người thừa kế tập đoàn và hoàng tử gia tộc còn chưa giám khoe khoang, dựa vào quyền thế mà thứ con gái của mụ đàn bà lẳng lơ không được hoàng tộc công nhận như cô lại có tư cách đó. HAHAHAAA........
-Anh Kin??? –Ngọc Diệp và Diễm Kiều đồng thanh.
-HAI CÔ CÂM MIỆNG LẠI, CÁC CÔ KHÔNG CÓ QUYỀN NÓI Ở ĐÂY, VỚI LẠI …. AI LÀ ANH CÁC CÔ??? –Kin quát.
Hai nhỏ nhìn thầy khuôn mặt tức giận của Kin thì im bặt, sợ hãi. Chợt Anna nhìn thấy vết thương trên đầu nó thì hét lên:
-OH MY GOD, MÀY BỊ LÀM SAO VẬY, THIÊN BĂNG???
Mọi người chợt quay sang nó, Kin hốt hoảng:
-Thiên Băng, em sao vậy???
-Ai làm mày ra nông nổi này??? -Mary lo lắng.
-Em không sao. –Nó chấn an.
-Mau đưa Băng đến phòng y tế thôi. –Kelvin
-Ừm. –Anna
-Hai người đưa Thiên Băng đi giùm tôi, tôi và Mary sẽ GIẢI QUYẾT NGƯỜI LÀM HẠI THIÊN BĂNG. –Kin quát, mặt tối sầm lại.
Anna và Kelvin dìu nó đến phòng y tê của trường để băng bó, Kin đợi nó đi khuất thì tức giận hét:
-ĐỨA NÀO TRONG HAI TỤI BAY LÀM THIÊN BĂNG RA NÔNG NỖI NÀY???
Nhỏ Ngọc Diệp sợ hãi, mặt tái mét lại, Diễm Kiều thấy em mình như vậy thì lên tiếng giải vây:
-Không phải tụi em làm đâu, tại con nhỏ đó không cẩn thận nên té thôi.
Mary nhếch mép khinh bỉ, nói:
- năm quen nó, chưa bao giờ tụi này thấy nó té khi đang đi.
Kin ngạc nhiên quay sang nhìn Mary ngạc nhiên, Mary khẽ gật đầu, Kin quát lên:
-TAO SẼ KHÔNG BỎ QUA CHO TỤI MÀY VỀ VIỆC NÀY.
-A.. anh … em là em ruột của anh mà, tại sao vì con nhỏ đó mà anh lại đối sử với tụi em như vậy??? –Nhỏ Ngọc Diệp khóc lóc.
-Vì cô là con của bà ta và không phải em gái tôi. –Kin lạnh lùng.
Kin và Mary bỏ đi chỉ còn lại hắn, Ngọc Diệp và Diễm Kiều. Nhỏ Diễm Kiều khóc lóc nũng nịu hắn:
-Em khổ quá anh à, (hức) anh của em (hức) anh ấy quát mắng em (hức) chỉ vì con nhỏ nhà quê đó… hức …hức …
Hắn nhếch mép khinh bỉ:
-Cô buông ra đi, tôi không nói gì nhưng đừng nghĩ tôi không có mắt để chứng kiến mọi chuyện. Tôi quen Kin từ nhỏ nên tôi hiểu tính hắn, hắn sẽ bảo vệ Thiên Băng đến cùng nên tôi cảnh cáo tốt nhất mấy cô đừng làm hại đến cô ta, đến lúc gánh chịu hậu quả thì đừng trách tôi không nhắc.
Rùi hắn đút túi quần, lạnh lùng bỏ đi.
Tại phòng y tế
Nó đang nằm trên giường, Mary, Anna, Kelvin và Kin ngồi xung quanh, Kin lên tiếng:
-Vừa rồi xảy ra truyện gì??? Ai làm hại em???
-Chưa đến lúc. –Nó buông một câu kì lạ.
Mary níu tay Kin ý nói đừng nên hỏi nữa rrùồi nói:
-Mày không muốn nói thì tụi tao cũng không ép, nhưng tao mong mày đừng làm hại bản thân.
-Hai con khốn đó, tao sẽ nghiền xương bọn mày thành bột, băm thịt bọn bay cho cá sấu, lột da bọn bay vứt xuống biến, treo đầu bọn mày lên đỉnh tháp Eiffel, …. Nếu tụi bay giám làm hại bạn tao thêm lần nào nữa.–Anna tức giận
-Thôi nào bx, hạ hỏa, hạ hỏa, dù sao Thiên Băng có sao đâu. –Kelvin vướt lưng Anna.
Chợt cánh cửa mở ra, hắn lãnh đạm bước vào, nó lên tiếng:
-Mọi người ra ngoài, tôi cần nói chuyện với King.
-Ừm, tụi tao đi trước nhớ nghỉ ngơi đó. –Mary nói.
Rùi mọi người kéo nhau ra ngoài để lại không gian riêng tư cho hắn và nó. Hắn lên tiếng:
-Xin lỗi vì tôi không bảo vệ được em.
-Không sao đâu, một chút vết thương trong kế hoạch thôi mà, có sao đâu. Hơn nữa sau này tôi tin rằng vết thương tôi chịu sẽ còn nhiều và đau hơn thế này nhiều lắm, và.... lúc đó anh sẽ không bảo vệ được tôi đâu.–Nó
-Là sao??? –Hắn
-Giờ chưa phải lúc. –Nó lắc đầu nhẹ.
-Ừm. –Hắn
-Cảm ơn anh đã giúp tôi chuyện của Diễm Kiều. –Nó
-Tại sao em lại muốn tôi làm vậy??? –Hắn
-Chỉ muốn cho cô ta thử chút cảm giác lên cao rùi bị đẩy xuống dưới địa ngục thôi. –Nó.
-Tôi không làm phiền nữa, tôi nghĩ em cần nghỉ ngơi.
Hắn nói rồi bước đi, nó cũng không ở lại lâu, một lúc sau nó đi bộ về.