(Chương này nói về quá khứ của nó nha)
:am tại nhà nó
-Chào buổi sáng. –Kin nói rồi bước vào phòng ăn.
-Anh ngồi xuống đi. –Mary
-Kelvin và Anna đâu??? Giờ vẫn nướng à??? –Kin
-Vâng, không có Sarah thì Anna không bao giờ dậy trước h đâu. –Mary
-Vậy Thiên Băng đâu rồi??? –Kin
-Có lẽ vẫn đang ngủ, đêm quá chắc nó làm việc khuya. –Mary
-Khỏi đợi Sarah dậy, lên kêu hai con heo kia dậy đi. –Kin.
Sau đó, người Kin, Mary và hắn lên kêu Anna và Kelvin dậy.
Đầu tiên là phòng Kelvin.
-Kelvin, dậy mau. –Hắn.
-Im ngay, để tao ngủ. –Kelvin nói nhưng mắt nhắm tít lại.
-Mày dậy đi, nướng cháy nhà em tao à??? –Kin
-Thằng khốn, im để tao ngủ, tao cho nổ nhà mày đấy. –Kelvin trùm chắn kín đầu.
-Haizz …. –Ba người nhìn Kelvin thở dài
Chợt Mary nghĩ ra điều gì đo, thì thầm với người người còn lại.
-ANNA, MÀY SAO VẬY??? TỈNH LẠI ĐI!!! ĐỪNG LÀM TAO SỢ!!! –Mary hét
-ANNA TỈNH LẠI ĐI. –Kin
-Mau đưa Anna đến bệnh viện, đầu nó chảy nhiều máu quá. –Hắn
Kelvin nghe thấy vậy thì tung chăn ra, vội chồm dậy nói:
-BX TAO BỊ SAO VẬY???
Nhìn xung quanh không thấy Anna, chỉ thấy người cười đắc thắng. Nhận ra mình bị lố, Kelvin quát:
-Bọn mày thật quá quắt.
Nói rùi anh bỏ vào phòng tắm làm vscn
phút sau
-Ra rùi nè, làm gì hù tao ác quá vậy??? –Kelvin
-Qua gọi vợ mày, giờ nó còn nướng đó. –Kin
Tại phong Anna
-Bx à, dậy đi, muộn rùi đó. –Kelvin
-Anna dậy đi, Băng về nó giết mày giờ. –Mary
Nói mãi mà Anna vẫn trùm trăn kín mít, Mary hét:
-DẬY MAU, SÓNG THẦN ĐẾN KÌA.
-Đang trên núi. –Anna vẫn trùm chăn.
-NÚI LỬA PHUN TRÀO. –Kin
-Việt Nam không có núi lửa. –Vẫn trùm chăn
-ĐỘNG ĐẤT. –Kelvin
-Không rung. –Anna
-VÒI RỒNG, LỐC XOÁY. –Kin
-Khiêng giường đi là được. –Anna
……
Qua bao nhiều thiên tai, Anna vẫn trùm chăn kín. Mary hét:
-OX MÀY TÉ CẦU THANG SẮP CHẾT RÙI.
-Chết thì chôn, mặc kệ. –Anna vẫn chưa dậy.
Mọi người ngao nhán + ngạc nhiên trước câu trả lời của Anna, Mary nói:
-Anh đừng buồn, nó mà đã ngủ thì không quan tâm đến cái gì đâu.
-Ừm. –Kelvin
-A!!! Có cái này có thể kêu nó đậy.
Mary nói rùi mở điện thoại ra, áp sát tai Anna và bật lên “Anna, dậy mau, có phút để xuống phòng ăn”. Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc chui vào tai Anna, cô vùng dậy, chạy với tốc độ ánh sang vào nhà tắm vscn, sau đó chạy vụt xuống phòng ăn mà không để ý gì.
Mọi người ngơ ngác, “sao có thể làm với tốc độ đó chứ?”. Mary đắc thắng:
-Chỉ có nó mới kêu được Anna.
Sau đó người đi xuống phòng ăn, vừa tới nơi đã nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Anna, cô quát:
-Sao mọi người lại lấy thứ đó gọi tôi???
-Không dùng nó chắc mày vẫn đang nướng. –Mary
-Bx hư lắm nha, dọa ox sắp chết mà vẫn thản nhiên. –Kelvin kí đầu Anna
-Có à??? –Anna ngu ngơ.
Mọi người chán nản với câu nói của Anna
-Nhưng tao vẫn sớm hơn người đó. –Anna
-Ai??? –Mary
-Thì Sarah đó, gần h rùi mà nó vẫn nướng khét lẹt. –Anna
-Ai nói tao vẫn ngủ??? –Nó lạnh lùng từ ngoài cửa bước vào.
-Mày dậy từ bao giờ vào đi đâu vậy??? –Mary
-Tao không ngủ nên không có giờ dậy và đi ra ngoài vườn hoa. –Nó nói rồi ngồi xuống bàn ăn.
-Em không ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe đâu. –Kin
-Không sao, em quen rùi, còn mọi người ăn đi. –Nó nói
Ăn xong, mọi người ra vườn nhà nó. Kin và Mary ngồi ở chỗ hôm trước nó và cô ngồi, hai người tâm sự vui vẻ, Anna và Kelvin thì hồ nước đằng sau nhà, hai người ngồi trên thảm cỏ xanh mướt nói chuyện tình cảm. Nó và hắn thì ra vườn nó tự tạo nên, hắn và nó ngồi xuống chiếc ghế gần đó, hắn nhìn xung quanh và hỏi:
-Em tạo ra các loài hoa này à???
-Ừm. –Nó
-Em đa tài thật đó. –Hắn.
-Tôi biết điều này. -Nó
-Tôi có thể yêu cầu em một chuyện được không??? –Hắn
-Nếu có thể. –Nó
-Em kể lại cho tôi về quá khứ của em được không??? Một phần thôi cũng được. –Hắn thành khẩn
-Biết để làm gì??? –Nó
-Tôi muốn biết nhiều điều về em hơn.
-Ừm.
Nó không biết tại sao lại muốn kể cho hắn nghe, giường như mỗi lần hắn yêu cầu hay nhờ vả nó, đều thôi miên khiến nó chấp thuận.
Flashback
-Anh Thiên Ân, trả lại kẹo cho em đi. –Một đứa bé tuổi nhõng nhẽo đi theo thằng nhóc tuổi.
-Lêu lêu, anh không trả. –Thằng nhóc cười.
-Mama ơi, anh Thiên Ân lấy kẹo của con. –Đứa bé khóc lớn gọi mẹ.
-Kin à, con trả kẹo cho em đi. Thiên Băng của mẹ đừng khóc nữa nha. –Người mẹ từ trong bếp đi ra, ôm lấy nó và dỗ dành nó.
-Tiêu Băng phải nói là “Tiểu Băng thương anh Ân nhất, tiếu Băng yêu anh nhất”, nói sau anh sẽ trả. –Kin nói
- Tiểu Băng thương anh Ân nhất, tiếu Băng yêu anh nhất. –Nó nói
-Anh cũng thương tiểu Băng nhiều lắm. –Kin nói rồi đưa kẹo cho nó và ôm lấy nó.
-Thôi nào hai đứa, không thương mama à??? –Mama nó vòng hai tay ôm nó và Kin.
-Tụi con thương mama và papa nhiều lắm đó. –Nó nói.
-Mama ơi, sau này lớn con sẽ lấy Tiểu Băng làm vợ nha!!! –Kin
-Sao con lại nói thế??? –Mama nó hỏi.
-Tại vì tiểu băng dễ thương lắm. –Kin
Cạch.
-Cả nhà có chuyện gì vui vậy??? –Papa nó mở cửa đi vào và nói.
-A!!! Papa về. –Kin chạy ra ôm cổ ông Trần.
-Vừa rùi cả nhà đang nói chuyện gì vậy??? –Ông TRần nói
-Papa à, sau này lớn con sẽ cưới tiểu băng, vì tiểu băng của con là dễ thương nhất. –Kin
-Thằng nhóc này, mới tuổi mà đã mê gái vậy rùi, sau này sẽ làm ra chuyện gì đây??? –Mama nó nói.
-Thiên Ân à, như vậy không được đâu, con và Băng là anh em của nhau, đều do ba mẹ sinh ra, cưới nhau là phạm pháp đó. –Ông Trần xoa đầu Kin.
-Vậy thôi đi, con không cưới Tiểu Băng nữa đâu. –Kin rùng mình
-Phải ngoan vậy chứ. –Ông Trần hài lòng rồi quay sang mama nó:
-Em à, có cơm chưa??? Anh dói rùi.
-Anh vào ăn đi. –Mama nó nói rùi cõng nó vào trước.
-Thiên Ân, ta cũng vào thôi. –Ông Trần nói rồi kênh Kin lên vai mình sau đó vào phòng ăn.
Mọi người ăn uống vui vẻ
tháng sau đó
Ông Trần từ ngoài cửa đi vào, vẻ mặt khác hẳn ngày thường. Mẹ nó thấy vậy chạy tới hỏi:
-Anh à, có chuyện gì vậy???
-Sao cô giám làm như vậy??? –Ông Trần hét to.
-Em làm gì, anh giải thích cho em có chuyện gì xảy ra. –Mẹ nó
-Tôi muốn cô tự nhận mọi chuyện??? –Ông Trần.
-Chuyện gì mới được chứ??? –Mẹ nó
-Cô còn không chịu thú tội à???
-….
Cạch.
Nó và Kin dắt tay nhau bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt là ba mẹ đang to tiếng với nhau. Nó và Kin vội chạy lại, Kin hỏi:
-Có chuyện gì vậy ba???
-Mày cút ra ngay. –Ông Trần quát lên, đẩy Kin ra làm anh ngã xuống.
-Anh à, anh vẫn chưa đuổi mẹ con kia ra để mẹ con em vào ở à??? –Một người phụ nữa ăn mắc , mặt đắp tấn phấn, giọng điệu chua ngoa đi vào.
-Em yên tâm, hôm nay anh sẽ đuổi mà. –Ông TRần.
-Thì ra mọi chuyện là thế này, Thiên Băng Thiên Ân chúng ta đi. –Mẹ nó nói rồi lên phòng lấy đố.
-Diễm Kiều, Ngọc Diệp vô đây. –Mụ đàn bà gọi lớn
Từ ngoài cửa có hai đứa bé tuy nhỏ nhưng trong kênh kiệu đi vào, ôm trần lấy ông Trần, Diễm Kiều nũng nịu:
-Ba à, sao bây giờ bọn con mới được về đây???
-Hai người kia là ai vậy (chỉ về phía nó và Kin)??? –Ngọc Diệp
Nó thấy người khác ôm ba mình thì tức giận, chạy tới kéo hai nhỏ kia ra và lạnh giọng nói:
-Không được ôm ba tôi.
Hai nhỏ tức giân, định xông tới đánh nó, chưa chạm được đến nó thì Kin du hai ngủ ngã nhào xuống đất, Kin quát:
-Hai người định làm gì em tôi vậy???
Hai nhỏ sợ hãi nhìn cậu bé trước mắt, cao hơn hai nhỏ hẳn cái đầu, hai nhỏ khóc òa lên.
Bà Rose (người phụ nữ vừa nãy) chạy tới, quát lên:
-Thằng nhãi, giám du con tao à???
Rùi bà ta vung tay đánh Kin. Nhưng chợt có một cánh tay ngăn bà ta lại rồi đạp bà ta ngã xuống, mẹ nó:
-Tôi sẽ liều chết với người nào động vào con tôi.
CHÁT. Ông Trần tức giận đi tới và vung tay tát mẹ nó, mẹ nó rưng rưng nước mắt, mặt in rõ bàn tay ba nó. Nó tức giận, vơ cái bình hoa và ném thằng vào đầu ông Trần “XOẢNG” rùi quay sang mẹ nó:
-Mẹ, anh Kin chúng ta đi, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa, không cần ông ta (chỉ về phía ba nó) chúng ta cũng có thể sống hạnh phúc.
Rồi quay sang ba nó:
-Ba à, ba đã đối sử với mẹ con như vậy thì con cũng xin tuyệt giao với ba, từ nay ba sẽ không có đứa con tên Trần Thiên Băng nữa đâu, và …….. các hành động của ba ngày hôm nay, con sẽ quay lại và khiến ba đau hơn mẹ con gấp nhiều lần.
Nó nói rùi nắm tay mẹ nó và Kin ra ngoài, tất cả mọi người hiện tại đang ngạc nhiên, kinh ngạc về nó,một cô bé tuổi lại có thể nói với giọng lạnh như thế, ngay cả họ dù cố cũng không thể nó cô bé t lại có thể.
-BẢO VỆ, GIỮ KIN LẠI VÀ ĐUỔI HAI NGƯỜI KIA RA KHỎI NHÀ. –Papa nó hét lên và chạy ra giữ tay Kin lại.
-Không, tôi không muốn sống với ông, tôi muốn sống với mẹ và Tiểu Băng của tôi. –Kin giằng tay mình ra khỏi ông Trần
-Anh mau thả tay Kin ra, nó sẽ sống cùng tôi và Thiên Băng, tôi có đủ sức đề nuôi dưỡng con tôi, anh hãy quay lại lo cho mụ đàn bà cướp chồng người khác và hai đứa con rơi của anh đi. –Mẹ nó nói kéo tay Kin lại.
-Kin là người được chọn để thừa kế tập đoàn, tôi không thể để cô đưa nó đi được. –Ông Trần.
-Ông thả anh Kin ra. –Nó xông vào cắn tay papa nó khiến ông vội bỏ tay ra
-Con bé hỗn láo, mày dám căn ba mày à??? –Ông Trần định giơ tay tát nó thì có một bàn tay ngăn tay ông lại, mẹ nó nói:
-Anh muốn đánh Thiên Bằng thì phại bước qua xác tôi.
Ba nó tức giận quát:
-Mau đuổi hai người này ra (chỉ về phía nó và mẹ nó) và giữ Kin lại (chỉ về phía Kin).
Ngay lập tực, vệ sĩ chạy tới, kéo mẹ nó và nó ra ngoài cổng rùi đóng sầm nó lại, Kin bên trong gào lên:
-Không!!!! Mẹ!!!! Tiểu Băng!!! Kin nhất định đi tìm hai người!!!!
-Kin …….. –Mẹ nó đứng bên ngoài ôm mặt khóc.
Nó khẽ gạt nước mắt trên mặt mẹ nó và nói:
-Mẹ đừng khóc, nhất định con sẽ đưa anh Kin về cho mẹ mà.ư
Mẹ nó gạt nước mắt, mỉm cười nhìn nó:
-Thiên Băng à, sao con có thể lạnh như vậy chứ, lúc đó mẹ không nhận ra con luôn đó.
Nó khẽ mỉm cười, mẹ nó mắng:
-Lần sau không được làm vậy nữa nha, vậy là hư lắm đo, ba con sẽ buồn lắm.
-Có lần sau sao mẹ??? –Nó
Mẹ nó khựng người, nhưng rùi định thần lại và nói:
-Chúng ta sẽ bay sang Anh với và con.
Mẹ nó nói rùi cầm tay nó đi tới sân bay và bay thẳng tới Anh, gặp bà nó và kể lại chuyện cho bà nó nghe, bà nó tức giận quát:
-Ta sẽ không để yên chuyện này, đừng tưởng ta không làm gì được nó. Hai con ở lại đây với ta.
Bà nó nói rùi kêu người xếp chỗ cho mẹ nó và nó. Từ đó hai mẹ con nó sống ở Anh với bà nó