~
– CÁI GÌ????? -cả người hét lên khi nghe ông bác sĩ nói vậy.
Ông bác sĩ lấy chiếc khăn tay màu trắng trong túi lau mồ hôi rồi từ tốn nói:
– Thật ra thì…….
– LÀM SAO??? -đồng thanh tập .
Ông bác sĩ tháo chiếc khẩu trang ra, ngồi xuống rồi mới nói:
– Xin cô ngồi xuống rồi tôi sẽ trình bày rõ ràng.
CÔ, cùng nhỏ và Phương mau chóng ngồi xuống để nghe ông bác sĩ nói. Khi ông bác sĩ thấy cô gái đã sẵn sàng nghe thì mới bắt đầu nói:
– Thật ra thì trong cuộc điều trị vừa qua, như đã nói việc điều trị sẽ không đảm bảo thành công % nên khi kiểm tra lại thì chúng tôi thấy….dây thần kinh làm việc cử động chân vẫn chưa thành công vậy nên chân cô ấy vẫn chưa hoạt động được. Nhưng….
Lúc này cô thực sự rất mất bình tĩnh rồi đấy, nói gì thì nói luôn đi cứ ấp úng:
– ÔNG CÒN KHÔNG MAU NÓI!!! NHANH!!!
Ông bác sĩ trước sự giận dữ của cô thì chỉ biết nói lắp ba lắp bắp:
– Nh…nhưng chúng…tôi…vẫn có thể……điều trị để chân……hoạt động…..được….
– VẬY SAO KHÔNG LÀM LUÔN ĐI!!! -cô vẫn rất tức giận.
Ông bác sĩ tiếp tục toát mồ hôi và vẫn tiếp tục nói lắp ba lắp bắp:
– Phải đợi…. tiếng…nữa….mới có thể…..làm điều trị…..nhưng không…..lâu đâu….xin các cô yên….yên tâm….
– ÔNG CÒN KHÔNG ĐI CHUẨN BỊ MAU!!!
Sau “tiếng nói nhỏ nhẹ” của cô ông bác sĩ cuống cuồng đi chuẩn bị cho cuộc điều trị chân cho nó. Lúc này cô đứng lên và bảo với nhỏ và Phương:
– em về đi, chuyện ở bệnh viện để chị lo là được rồi! Nhớ nói với mọi người là chị không chịu về và BẰNG MỌI GIÁ cũng KHÔNG ĐƯỢC NÓI ra kế hoạch của chúng ta.
– ……Vâng. -nhỏ cùng Phương đáp.
Sau đó thì nhỏ cùng Phương xuống sân bệnh viện lấy mô tô rồi về biệt thự Phạm Gia. Trên đường đi không ai nói với nhau một câu gì cả, khi đến cổng biệt thự thì nhỏ mới bảo Phương xuống để mình cất mô tô vào trong gara. Nhỏ đi được , bước thì Phương lên tiếng:
– Bỏ đi như vậy…..cậu không sợ anh Dực sẽ đau lòng sao???
Nhỏ quay đầu lại nhìn Phương rồi bảo Phương:
– Cậu ra vườn sau trước đi, mình cất mô tô xong rồi sẽ ra nói chuyện với cậu!
Sau đó thì nhỏ đi cất xe còn Phương thì ra vườn sau ngồi vào chiếc xích đu đợi nhỏ. Không lâu sau nhỏ cũng ra vườn sau ngồi lên xích đu rồi nói chuyện với Phương. Phương quay ra nhìn nhỏ rồi lặp lại câu hỏi lúc nãy:
– Bỏ đi như vậy cậu không sợ anh Dực sẽ đau lòng sao???
Nhỏ nhìn Phương rồi nói:
– Vậy cậu nghĩ….mình không đau lòng sao? Mình đau lòng lắm chứ nhưng vì Nhiên tỉ chuyện của mình và Dực ca cũng….phải chấm dứt mà thôi!!!
Sau khi trả lời Phương thì nhỏ bật khóc, khóc như một đứa trẻ bị người ta cướp mất kẹo vậy. Phương thấy nhỏ như vậy thì ôm lấy nhỏ và xoa tấm lưng của nhỏ để dỗ dành đứa trẻ con to xác này. Thôi đành vậy, mọi việc gì đến rồi cũng sẽ đến, có lẽ chúng ta phải chấp nhận sự thật rằng rời xa người mình yêu để nhận được sự yên mình cho một người quan trọng hơn.
– Nhưng…tại sao cậu lại đồng ý thực hiện kế hoạch này cùng chị Hân??? -Phương hỏi nhỏ.
– Bởi vì….tớ đã…nợ Nhiên tỉ….quá nhiều rồi….
Nhỏ nói trong nước mắt nên câu nói bị đứt quãng còn Phương thì chưa hiểu lắm.
– Cậu nợ chị Nhiên cái gì vậy???
– Mình nợ…Nhiên tỉ…. năm chăm sóc…..nợ tỉ ấy…..bao nhiêu đau thương…….
Nói đến đây Phương thấy thật sự rằng về chuyện đánh cắp thông tin của bang ANGEL cũng đã nợ bao nhiêu thứ của Nhiên tỉ rồi. bây giờ phải trả nợ thôi. Để nhỏ không khóc nữa, Phương phải nói:
– Thôi đừng khóc nữa. Bây giờ chúng ta sẽ xuống hầm để xem mấy người kia tên bang chủ đó như thế nào nhé???
Nhỏ lấy tay quẹt nước mắt rồi gật đầu và người đi xuống hầm để xem tên bang chủ HMA bị thế nào rồi. Xuống đến nơi thì nhỏ và Phương nghe thấy tiếng của tên đó kêu lên:
– Làm ơn….làm ơn….làm ơn tha cho tôi….tôi biết sai rồi….
Giọng nói của tên bang chủ đó vang vọng trong căn hầm, đập vào mắt nhỏ và Phương là cảnh tên bang chủ đó máu me đầy người và nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trên miệng những vết thương có muối. Phương để ý trên đầu tên đó có một miếng note màu vàng xinh xinh có ghi dòng chữ: “Thể nào Hân, An với Phương cũng xuống hầm nên bọn anh để tờ note này ở đây để dặn Hân, An với Phương khi đọc được tờ note này thì nhớ lấy kiếm rồi chém bay đầu tên đấy hộ bọn anh. Kí tên: Hoàng đại ca.”. Sau khi nhìn thấy những dòng chữ thì nhỏ không ngần ngại rút thanh kiếm gần đấy ra rồi chém bay đầu tên đấy.– Chúng ta lên nhà thôi! -nhỏ lạnh lùng nói.
– Được.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện rồi nên bây giờ hãy chìm vào một giấc ngủ để đầu óc được thoải mái. CHuyện gì xảy ra thì hãy xảy ra còn chuyện gì không thể xảy ra thì đừng mong chờ.
————-
Xong
Chất xám của gen hôm nay hết sạch rồi~~~
Mong m.n ủng hộ~~~
Yêu m.n~~~