~
~ Phòng hội học sinh ~
– Yahhh….Thật chết tiệt mà! Chỉ vì tên đó mà mình không được xem trò vui của con Nhiên! Aishhh….Sao lại có thể thua vụ cá cược chứ!
Cô trốn lên phòng hội học sinh vì ở đây có thể nhìn được quang cảnh của sân học viện Clover từ cửa sổ. Cô mở cửa sổ ra để có thể vừa nghe, vừa xem. Lúc Tố Nhi và Ngọc Lan đi vào cô cũng nhìn thấy đang định cười khinh bỉ chúng thì lại nghe thấy lời anh nói:– Thưa mọi người, tôi muốn thông báo với mọi người một chuyện đó chính là hình như tôi thích bạn Vũ Ngọc Lan rồi hay sao ý!
Cô ngồi thụp xuống, nước mắt cứ thế tuôn rơi, cô chạy lên sân thượng, nhìn bầu trời xanh vô tận kia rồi hét to:
– TẠI SAO CẬU LẠI LỪA DỐI TÔI? NGUYỄN THIÊN HOÀNG!!!!!
Cô như mất hết sức lực khụy xuống, tay phải ôm lấy chiếc áo sơ mi rồi cứ thế một mình khóc vì đã yêu một người không yêu mình. Đúng lúc này thì anh chạy lên sân thượng, nhìn thấy cô như vậy thì thầm oán trách nó. Anh chạy đến bên cô rồi nói:
– Hân, những lời vừa rồi là……..
– Cậu tránh xa tôi ra, tôi khinh bỉ cậu!
Anh ôm cô vào lòng nhưng cô lại dùng hết sức đẩy anh, nhưng khi đẩy được anh ra thì cô……đang đứng chênh vênh ở mép sân thượng.– HÂN, CẨN THẬN!!!
Cô theo đà mà ngã xuống, cả cơ thể tựa như một chú chim nhỏ rơi xuống đất mà không có ai nâng đỡ. Đúng lúc này anh nhảy xuống ôm trọn cả cơ thể nhỏ bé của cô và…..cả cơ thể của anh bị đập mạnh xuống đất còn cô thì chỉ bị xây xát nhẹ!
– HOÀNG, HOÀNG CẬU MAU TỈNH LẠI CHO TÔI!!!
Nhưng anh chỉ nói đúng một câu rồi thiếp đi:
– Vợ yêu….. xin…..đừng giận……anh….
Sau đó thì ngất đi, cô ào khóc nói:
– Nguyễn Thiên Hoàng…chỉ cần anh tỉnh lại thì tôi tha lỗi cho anh…..Anh mau tỉnh lại….NGUYỄN THIÊN HOÀNG!!!!
Nghe thấy tiếng hét của cô, nó cùng hắn vội vã chạy đến thì thấy cô đang ôm anh còn anh thì……toàn thân máu chảy xối xả. Nó nhanh chóng gọi xe cứu thương. Trên đường đi đến bệnh viện cô nắm chặt tay anh như thể anh sắp lìa xa cô mãi mãi vậy cho đến khi anh được đưa vào cấp cứu thì mới chịu buông tay.
~ tiếng sau ~
– Bác sĩ, bác sĩ Thiên Hoàng sao rồi? Cậu ấy sao rồi? Cậu ấy có bị làm sao không? Cậu ấy có bị hôn mê hay gì không? Cậu ấy nhất định vẫn ổn đấy chứ?
Khi anh vừa được cấp cứu ra thì cô đã chạy ngay tới chỗ vị bác sĩ già kia hỏi tới tấp làm cho vị bác sĩ ấy không kịp trả lời. Nó vội chạy đến ngăn cản cô để cho vị bác sĩ kia từ tốn nói:
– Thưa tiểu thư, thiếu gia Thiên Hoàng không bị thương nặng lắm vì do khi ngã đã tiếp đất theo kiểu landing nên cơ thể không bị tổn thương quá nhiều! Chỉ đến ngày nữa là có thể tỉnh lại được rồi! Xin tiểu thư đừng quá lo lắng!Sau đó thì hắn và nó đến gặp vị bác sĩ để hiểu được rõ chấn thương của anh còn cô thì đi đến luôn phòng bệnh của anh. Cô vẫn mặc bộ đồng phục bị máu của anh vấy bẩn đến ngay cả khuôn mặt của cô hiện nay vẫn còn dính một số tia máu.
Ngọc Lan nghe tin anh bị thương thì vội vàng chạy đến bệnh viện để hỏi thăm với tư cách là bạn gái anh. Đẩy cửa phòng vào nhìn thấy cô thì ả chạy tới tát cô một cái rồi nói:
– LÀ DO CÔ LÀM ANH HOÀNG BỊ THƯƠNG!
Cô sờ lên bên má vừa bị tát, đúng lúc này thì nó cùng hắn bước vào nhìn thấy. Nó chạy ra đỡ nó rồi lạnh lùng nói:
– Cũng là do cô quá phiền phức nên Hoàng mới phải nói dối trước toàn trường!
– CÁI GÌ??? -Ngọc Lan hét lên.
Lúc này hắn khoanh tay lạnh lùng nhìn cô mà nói:
– Thằng Hoàng nói dối để trong thời gian này có cơ hội làm cho cô tránh xa Kiều Tố Nhi một chút để chúng tôi có cơ hội phá hoại cô ta! Cô biết tại sao cô phải tránh xa cô ta không? Bởi vì cô mới chính là người mà tung thông tin dối trá của An Nhiên cho mọi người! Vậy bây giờ cô nghĩ sao nếu Kiều Tố Nhi mất đi cánh tay phải? CÔ – TA – CHẾT – CHẮC!!!
Như một lời đe dọa, Ngọc Lan ngồi thụp xuống đất lấy tay che mặt không thể tưởng tượng nổi. Nó búng tay một cái thì hai tên vệ sĩ mặc đồ đen từ đầu đến chân bước vào và lôi cô ta đi. Trước lúc cô ta bị lôi đi thì nó nói một câu:
– Đừng trách tôi! Hãy trách cô quá phiền phức!
– Vũ Ngọc Lan! Cô nhớ kĩ điều này cho tôi: NGƯỜI NGUYỄN THIÊN HOÀNG THÍCH LÀ TRẦN NGỌC HÂN – TÔI! -cô như viết rõ vào tâm trí của cô ta rằng anh chỉ mãi yêu mình cô và cô cũng vậy.