Đồng nhi đem hai chén trà ướp hoa nhài hảo hạng đặt xuống, rồi cung kính lui sang một bên, thi thoảng lại dùng ánh mắt bất an quan sát hai người đang ngồi bên bàn.
Thái Thiên phi tao nhã cầm lấy chén trà, khẽ nhấp một ngụm. Mặc Nhiên tay chống cằm, lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trầm mặc thật lâu, Thái Thiên phi cuối cùng cũng đành mở miệng.
“Ai gia hôm nay tới tìm ngươi, là vì một việc.”
Mặc Nhiên đem ánh mắt chuyển lại trên người nàng, Thái Thiên phi bị y nhìn như vậy, sắc mặt xuất hiện một tia khiếp đảm. Đối mặt với nam tử từng bị chính con của mình kiềm lòng không nổi mà phải bắt đi, nàng trong lòng có một thứ cảm giác gần như là sợ hãi không thể tiêu tan. Thái Thiên phi lấy hết dũng khí, nói:
“Ngươi dù sao cũng là Thiên hậu do bệ hạ chính thức sắc phong, lại vì bệ hạ sinh hạ Long nhi, địa vị của ngươi xem như đã chính thức xác lập, cho nên có vật này, ta muốn đích thân giao cho ngươi.”
Thái Thiên phi từ trong tay thị nữ đứng đằng sau cầm lấy một chiếc hộp gấm màu trắng bạc, nàng mở nắp hộp, đem thứ bên trong bày ra cho Mặc Nhiên xem. Trong hộp gấm là một viên ngọc châu lớn cỡ trái lệ chi (), mặt ngoài ngọc châu có phủ một vầng sáng màu tím.
“Đây chính là Phù linh thần châu, kể từ đời Thiên hậu thứ nhất đến nay đã được truyền qua nhiều thế hệ, là một trong những vật tượng trưng cho Thiên hậu.” Thái Thiên phi giải thích. “Đáng lẽ thần châu sẽ phải do chính tỷ tỷ của ta, Thiên hậu đời trước giao cho ngươi, bất quá nàng đã qua đời, bởi vậy ta thay nàng làm việc này, hy vọng ngươi có thể hảo hảo bảo quản nó.”
“Đa tạ.” Mặc Nhiên thần sắc lạnh nhạt đón lấy Phù linh thần châu, y không có lộ ra biểu tình vui sướng, Thái Thiên phi hiển nhiên có điểm thất vọng, nàng lại nói:
“Ngươi cũng đừng xem thường nó, chỉ cần đem nó đặt trong phòng ngươi ở hàng ngày, có thể hình thành pháp trận đặc biệt, trợ ngươi tăng cường công lực.”
“Đa tạ Thái Thiên phi nhắc nhở, ta đã biết.” Mặc Nhiên thờ ơ nói lời tạ ơn. Y hiện tại đối với cái gì mà đề thăng () công lực, gia cường tu luyện, một chút hứng thú cũng không có. Dù sao, y bây giờ cũng đã hai bàn tay trắng.
Thái Thiên phi biết mình không thể cùng y tương thông, nàng cũng không cưỡng cầu, liền đứng lên nói:
“Ta đây hồi cung, ngươi bảo trọng.”
“Nương nương đi thong thả, Đồng nhi, tiễn khách.” Mặc Nhiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
Thái Thiên phi lại không đi vội, nàng do dự nhìn Mặc Nhiên một lúc lâu, cuối cùng vẫn mở miệng: “Ai gia vẫn còn chuyện muốn nói với ngươi…”
“Nương nương, có chuyện gì nương nương đừng ngại, xin cứ nói thẳng.” Mặc Nhiên đối vị Thái Thiên phi vốn tính tình yếu đuối này có điểm thông cảm, chỉ cần nhìn chuyện xảy ra ở yến hội lần trước, đã biết Phiền Lê căn bản không đem vị mẫu thân này để vào mắt, chính mình cũng không nên quá làm khó xử nàng.
“Chính là bệ hạ… hắn… ta muốn nói cho ngươi biết, bệ hạ hắn không phải là con ta, nhưng ta vẫn nhìn hắn lớn lên, hắn vốn là một tiểu tử rất thiện lương, nhưng từ sau khi lên ngôi, lại bắt đầu trở nên tàn bạo lãnh khốc. Ta đã từng vì hắn mà rất thương tâm, chính là kể từ khi ngươi xuất hiện, tính cách của bệ hạ cũng đã tốt lên rất nhiều… ta thật sự cảm kích ngươi.”
“Thái Thiên phi nói quá lời.” Mặc Nhiên trả lời một cách khó đoán.
“Chính là mấy ngày nay, bệ hạ tâm tình phi thường không tốt. Không phải là các ngươi có tranh cãi đi?” Thái Thiên phi thử hỏi.
“Có thể nói như thế.”
“Ta nghe nói ngươi không vui vì chuyện sinh hài tử cho bệ hạ.”
Mặc Nhiên bật cười: “Nương nương, ngài cũng thấy, ta là nam nhân, ngài cảm thấy được đối với chuyện này ta hẳn là rất vui mừng hay sao?”
“Ta biết, là bệ hạ miễn cưỡng ngươi, nhưng hiện tại đều là chuyện đã rồi, hài tử cũng đã được sinh hạ. Cho dù ngươi có cùng bệ hạ giận dỗi, cũng không thể thay đổi sự thật a…” Thái Thiên phi tận tình khuyên bảo.
“Nương nương giáo huấn rất đúng.” Mặc Nhiên ngữ khí bình tĩnh, khiến người nghe không thể phán đoán được cảm xúc của y.
“Ai gia không phải giáo huấn ngươi, ai gia chính là gợi ý cho ngươi một chút..” Thái Thiên phi vội vàng giải thích. “Ai gia không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa, tái kiến.”
Nàng cuối cùng cũng rời đi. Thái Thiên phi đi rồi, Mặc Nhiên ngồi yên bên cửa sổ, nhìn bầu trời đầy những áng mấy ngũ sắc, trong lòng trăm mối tơ vò.
Ba tháng, Phiền Lê không có tới gặp y ước chừng đã ba tháng. Trong khoảng thời gian này, Mặc Nhiên không rời khỏi phòng nửa bước, y cũng chưa nhìn qua đứa con của mình. Phiền Lê cho dù muốn vứt bỏ y cũng đúng thôi, loại thái độ này của y, bất kể là ai cũng khó mà chịu đựng được. Huống chi cá tính của Phiền Lê như thế, mà dựa trên địa vị của hắn, căn bản không cần phải nhìn đến gương mặt lúc nào cũng khó coi của mình.
Nhìn lại, đây đã là lần thứ ba Phiền Lê lạnh nhạt với y. Lần đầu tiên là khi hắn tặng lễ vật cho y, chính mình lại không cảm kích; lần thứ hai là bởi vì hắn không để ý ý nguyện của y làm cho y mang thai, hai người lúc đó tranh cãi một trận; mà lần này, Mặc Nhiên không dám nói chính mình một chút sai cũng không có, dù sao chính y đã dối gạt hắn, cứ như vậy trốn đi, cứ như vậy cự tuyệt, nhưng cuối cùng Phiền Lê vẫn cứu y, vẫn nguyện ý tha thứ cho y.
Có lẽ đúng như lời Thái Thiên phi nói, chính mình không nên lại cùng hắn giận dỗi, như vậy cả hai đều chẳng thoải mái gì. Dù sao chính mình hiện tại đã mất đi tất cả những gì vốn có, trừ bỏ đối mặt sự thật, cũng không còn lựa chọn nào khác.
Bất quá, Mặc Nhiên cũng biết lần này quả thật đã thương tổn Phiền Lê quá sâu, bọn họ hẳn là không có khả năng hòa hợp trở lại, có lẽ, đây chính là kết thúc…
Ba ngày sau ——
“Nương nương…” Đồng nhi vẻ rụt rè đi tới.
“Chuyện gì?” Mặc Nhiên đang đọc sách liền ngẩng đầu lên.
“Có thứ này…” Đồng nhi đem một tấm thiệp trình lên, Mặc Nhiên tiếp nhận, nguyên lai là Phiền Lê mời y đêm nay tới Ngự hoa viên thưởng hoa.
“Không thể tưởng được Thiên đế còn nhớ đến sự tồn tại của ta.” Mặc Nhiên tự giễu cười, tiện tay đem thiệp mời bỏ xuống.
“Nương nương, người có muốn đi hay không?”
“Thiên đế mời, ta có thể không đi sao?”
“Chính là…” Đồng nhi mặt lộ vẻ khó xử nói. “Tiểu nữ nghe nói, Anh phi nương nương cũng sẽ đi.”
Mặc Nhiên ngạc nhiên, chống cằm hỏi: “Ai là Anh phi nương nương?”
“Đó là tân sủng ái phi của bệ hạ, nàng hầu hạ bệ hạ chưa đến một tháng đã được phong làm quý phi, tất cả mọi người đều nói, nàng…” Đồng nhi bỗng nhiên không nói nữa.
“Nàng như thế nào?” Mặc Nhiên lãnh đạm hỏi.
“Tất cả mọi người đều nói, nàng so với ngài còn có phần được sủng ái hơn…” Đồng nhi có điểm không cam tâm.
“Ha ha…” Mặc Nhiên cười cười, dửng dưng nói: “Đừng lo, vậy cứ để nàng được sủng ái cũng tốt chứ sao.”
“Chính là bệ hạ gần đây đều để cho Anh phi cùng nhũ mẫu chiếu cố điện hạ, giống như điện hạ là do nàng sinh ra.” Đồng nhi khó chịu nói: “Đám thần thị hầu hạ bên cạnh bệ hạ đều đồn đại, rằng Anh phi muốn thay người trở thành Thiên hậu.”
“Nếu vậy thì không tốt lắm…” Mặc Nhiên nhìn lên không trung nói nhỏ.
“Nương nương, người cũng hiểu được đó là chuyện không tốt?”
“Ân, ta vì sinh hài tử này mà chịu không ít đau khổ, làm sao có thể để cho nàng ngồi không hưởng lộc?” Mặc Nhiên bỗng nhiên dấy lên ý muốn tranh đấu, cho dù y vốn không chấp nhận nổi sự tồn tại của hài tử, nhưng hiện tại là chuyện đã rồi, hài tử quả thực đã được sinh hạ. Mà nay mình đã mất đi tam cẩn thạch, mất đi đế vị, mất đi sự sủng ái của Phiền Lê, không thể để cho ngay cả hài tử tân tân khổ khổ mới sinh ra được cũng bị cướp mất.
“Nương nương, quá tốt rồi, người rốt cuộc đã suy nghĩ thông suốt!” Đồng nhi cảm động không thôi. “Người gần đây tinh thần quá sa sút, ngay cả tiểu nữ đều sớm nhìn không đành lòng.”
Đồng nhi tính tình vốn rất vô tư, từ trước đến nay thường nghĩ gì nói nấy, nhưng Mặc Nhiên chính là thích điểm tính cách này của nàng. Ai thật tâm vì y, ai tâm địa bất chính, y đều nhận thấy rất rõ ràng. Mặc Nhiên trìu mến xoa xoa đầu nàng.
“Cám ơn ngươi, Đồng nhi.”
“Ai, nương nương đừng nói thế, đây là bổn phận của tiểu nữ thôi. A, đúng rồi, người hôm nay muốn mặc y phục thế nào? Lần này người nhất định phải trang điểm thật nổi bật mới được, hảo hảo át luôn cả nhuệ khí của Anh phi đi!” Đồng nhi bắt đầu bận rộn vì y chọn lựa y phục.
Màn đêm buông xuống, Mặc Nhiên đúng giờ có mặt ở Ngự hoa viên. Y không có phục sức mỹ lệ giống như Đồng nhi kỳ vọng, mà vẫn như trước chỉ mặc một kiện y bào màu trắng thanh nhã, mái tóc cũng tùy ý để xoã, lúc này trên người y ngay cả một thứ trang sức cũng không mang, so với trang dạng xuất hiện nơi yến hội lần đó còn có phần đơn giản.
Tiệc thưởng hoa được cử hành ở bên trong một Lương đình rộng rãi, bên ngoài đình nở đầy mẫu đơn đủ sắc, hoa trên thiên giới không chịu sự ảnh hưởng của bốn mùa, Thiên đế nếu thích hoa gì, hoa đó sẽ nở. Thời điểm Mặc Nhiên xuất hiện, trong Lương đình chỉ có vài thần thị cùng thần nữ, Phiền Lê vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Mặc Nhiên tìm một vị trí bên lan can ngồi xuống, vừa uống chén rượu trong thị nữ vừa bồi, vừa ngắm hoa nở sát bên Lương đình chờ đợi.
Không lâu sau, từ phía xa vẳng tới thanh âm cười nói lanh lảnh như tiếng chuông ngân, một đám người xuất hiện. Bên cạnh Phiền Lê là mấy nữ tử diễm lệ, trong đó có một hạt phát (tóc nâu) mỹ nhân là nổi bật nhất, nàng hẳn chính là Anh phi nương nương như lời Đồng nhi nói.
Gương mặt Anh phi được trang điểm đầy mĩ lệ, trên người là phục trang đẹp đẽ, trên búi tóc còn đính hai chiếc kim xuyến hình hồ điệp, mỗi bước đi lại lay động lấp lóe. Nàng mặc một bộ y phục mỏng màu hồng, đứng ở giữa bụi hoa tựa như một đóa mẫu đơn đang nở rộ. Một đám thị nữ đi sau bọn họ, vị nhũ mẫu mà lần trước Mặc Nhiên nhìn thấy cũng tới, nàng ôm Ân Tường đi ở bên người Anh phi. Mặc Nhiên từ xa nhìn lại, cảm thấy được hài tử so với lần trước có mũm mĩm hơn nhiều, y đầy mong chờ nhìn bọn họ đi tới.
Phiền Lê thấy Mặc Nhiên, biểu tình rất lạnh nhạt, Mặc Nhiên không quên lễ tiết, y cúi người hành lễ.
“Bái kiến bệ hạ.”
Phiền Lê không đáp lấy một tiếng, tiếp tục đi thẳng qua ngay bên người Mặc Nhiên. Mặc Nhiên cũng không để ý, y đi đến bên nhũ mẫu, muốn nhìn hài tử của mình một chút. Tiểu hài tử kia đang ngủ say, bộ dáng vừa trắng trẻo vừa mập mạp, so với lần trước nhìn khoẻ mạnh hơn rất nhiều. Mặc Nhiên không giống lúc trước có ý cự tuyệt, y chủ động hỏi:
“Ta có thể ôm hắn một cái được không?”
“Ách…” Nhũ mẫu nhìn nhìn sắc mặt Phiền Lê, hắn thần tình có vẻ không vui, nàng đành phải nói: “Thật có lỗi, nương nương, tiểu điện hạ rất khó mới có thể dỗ ngủ, nếu đánh thức sẽ không tốt lắm.”
“Như vậy sao, vậy đừng miễn cưỡng.” Mặc Nhiên cười cười, ai cũng không hiểu được giờ phút này tâm tình của y như thế nào.
Những phi tử có địa vị thấp hơn Mặc Nhiên đều lần lượt hướng y hành lễ, đến phiên Anh phi kia, nàng có vẻ không vui, cố trì hoãn không chịu cúi người.
Phiền Lê ngồi ở trên thủ tịch, đối nàng gọi: “Anh phi, lại đây.”
Anh phi chợt lộ ra vẻ mặt tươi cười đầy đắc ý, giống như con chim nhỏ vui vẻ đi đến bên cạnh Phiền Lê ngồi xuống. Cử chỉ này của Thiên đế có ý nghĩa trọng đại, làm thế chẳng khác nào hắn chấp nhận Anh phi không cần đối Mặc Nhiên hành lễ, hơn nữa Phiền Lê đem vị trí bên cạnh mình vốn thuộc về Thiên hậu mà dành cho Anh phi, có vẻ như địa vị của Mặc Nhiên càng thêm sa sút.
Ánh mắt mọi người nhìn Mặc Nhiên trở nên đổi khác, tựa hồ mang theo một chút ý vị vui sướng khi thấy người gặp họa. Bất quá Mặc Nhiên không để ý, y thần sắc thản nhiên trở lại vị trí của mình.
Sau khi mọi người an toạ, thị nữ lần lượt dâng lên điểm tâm cùng trái cây, ca nữ cũng bắt đầu biểu diễn. Mấy phi tử Phiền Lê mang đến vây quanh hắn, hết kính rượu lại uy quả, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Mặc Nhiên không đi bồi hắn, một mình ngồi trong góc đình lặng lẽ. Y cũng không nhìn Phiền Lê, chỉ nhìn chăm chú vào Ân Tường đang nằm trong lòng nhũ mẫu.
Phiền Lê vẫn tiếp tục cùng đám phi tử đùa giỡn, nhưng ánh mắt đã hữu ý vô tình rơi xuống trên người Mặc Nhiên. Thấy Mặc Nhiên vẫn nhìn Ân Tường, hắn liền vô cớ phát hỏa. Lần trước chính mình vội vã mang hài tử tới cho hắn ôm, hắn liền làm như không thấy, hiện tại lại ra vẻ thực để ý đến hài tử! Này là có ý tứ gì? Cố tình cùng mình trái ý hay sao?
Chính mình trước kia đã quá mềm lòng, mỗi lần Mặc Nhiên hơi thỏa hiệp một chút liền không thể kiềm được mà tha thứ cho hắn, chính vì thế nên mới khiến hắn tính tình ngang bướng, nhưng lần này tuyệt đối sẽ không để hắn dễ dàng thực hiện được mục đích! Phiền Lê giận dỗi nghĩ.
Xem chừng bên trong Lương đình quá náo nhiệt, Ân Tường đang ngủ yên trên tay nhũ mẫu đột nhiên ngọ nguậy, bắt đầu khóc lên, nhũ mẫu vội vàng ôm chặt hắn trấn an.
“Ngoan nào, ngoan nào… mau ngủ đi.” Nhũ mẫu vừa vỗ về Ân Tường vừa thấp giọng dỗ dành.
Mặc Nhiên đi đến bên cạnh nàng, cúi xuống nhìn thật kỹ, khuôn mặt bé nhỏ của Ân Tường nhăn lại, cái miệng còn chưa mọc răng mấp máy, phát ra tiếng khóc oa oa.
Mặc Nhiên vuốt vuốt khuôn mặt bầu bĩnh của Ân Tường, khẽ cười nói: “Làm sao thế? Tiểu bảo bối làm sao lại không ngoan ngoãn ngủ?”
Ân Tường mở to đôi mắt ngập nước, ngơ ngác nhìn chăm chú vào Mặc Nhiên. Mặc Nhiên khi còn ở Phù U giới xem như đã được hai lần làm cha, tuy rằng y rất ít khi dỗ hài tử, bất quá nhìn phi tử của mình chiếu cố bọn chúng, cũng hiểu được một chút phương pháp. Y đối Ân Tường làm cái mặt quỷ, tiếp tục đùa giỡn.
“Có phải ồn quá nên ngươi không ngủ được hay không? Nếu tỉnh rồi, liền hảo hảo thưởng thức một chút biểu diễn của các tiên nữ tỷ tỷ, không cần phải vội ngủ a…”
Y dùng giọng trẻ con nói xong, nhũ mẫu cũng nhịn không được mà nở nụ cười. Ân Tường thực chuyên tâm nghe y nói chuyện, quên cả khóc. Mặc Nhiên đối hắn vươn tay, nhũ mẫu đã quên hỏi ý Phiền Lê, bất giác đem Ân Tường giao cho y.
Phiền Lê ở bên kia nhìn thấy liền trừng mắt, đến lúc nhũ mẫu kịp phản ứng thì đã chậm rồi, Mặc Nhiên ôm Ân Tường trở lại chỗ ngồi. Y tiếp tục đùa với Ân Tường, Ân Tường tựa hồ rất thích thanh âm của y, liền vươn cánh tay nhỏ bé “A a a” kêu, vô cùng vui vẻ. Mặc Nhiên mải chơi đùa cùng con, tiếp tục làm như không thấy Phiền Lê cùng các phi tử khác.
Phiền Lê chăm chú dõi theo Mặc Nhiên, biểu tình vui thích bắt đầu tan mất, đám phi tử thấy hắn sắc mặt không tốt, đều đặt chén rượu xuống, không dám tiếp tục đùa giỡn.
Phiền Lê một lần nữa đối với chính mình nói, không được quay lại nhìn hắn! Không được để hắn ảnh hưởng đến tâm tình của ngươi! Nhưng hắn vẫn là nhịn không được mà nhìn về phía bên kia. Mặc Nhiên vẫn cùng hài tử vui đùa, hoàn toàn không nhận thấy ánh mắt của hắn.
Phiền Lê chịu không nổi bị Mặc Nhiên thờ ơ, để hả giận hắn liền kéo Anh phi lại gần một chút, cúi người hôn lên môi nàng. Anh phi thở gấp một tiếng, cả người nhũn ra trong lòng hắn. Phiền Lê hôn nàng, nhưng dư quang nơi khoé mắt vẫn hướng về phía Mặc Nhiên phiêu tới. Mặc Nhiên đem Ân Tường đặt ở trên đùi, cầm lấy nắm tay nhỏ nhỏ của hắn mà nhìn ngắm. Phiền Lê lửa giận bùng lên, hắn luồn tay vào trong áo Anh phi, nắm lấy bầu ngực của nàng.
“A… bệ hạ…. đừng ở đây…”Anh phi tuy miệng ra vẻ cự tuyệt nhưng lại ra sức uốn éo thân thể mềm mại, vừa ngượng ngùng lại vừa đắc ý.
Mặc Nhiên ở bên kia rốt cuộc cũng đứng lên, y ôm Ân Tường hướng Phiền Lê đi đến. Phiền Lê cố ý không nhìn y, tiếp tục kích thích Anh phi. Mặc Nhiên dường như không nhận thấy sự tồn tại của Anh phi, y tươi cười nói:
“Bệ hạ, ta có thể mang Ân Tường ra ngoài hoa viên một lát được không?”
Phiền Lê chỉ nhìn y bằng nửa con mắt, không trả lời. Mặc Nhiên tự đoán tự nói: “Tạ ơn bệ hạ, ta xin phép cáo lui trước.”
Y vừa định quay người, Phiền Lê nổi giận đứng lên.
“Đứng lại! Ta khi nào thì đáp ứng ngươi?!”
“Nhưng người cũng không có cự tuyệt đi?” Mặc Nhiên đáp lại một câu, Phiền Lê nhất thời á khẩu không trả lời được.
“Ta đây cáo lui, các vị cứ thong thả ngoạn.” Mặc Nhiên nhẹ nhàng bước khỏi đình. Phiền Lê sau khi ngẩn người một lúc lâu, muốn đuổi theo, nhưng lại không muốn hạ mình trước. Toàn bộ đám người trong Lương đình đều ngồi yên, chờ hắn tỏ thái độ. Nhũ mẫu kia rốt cuộc nhịn không được, rụt rè hỏi:
“Bệ hạ, có cần nô tỳ đi theo hay không?”
Phiền Lê nhìn theo hướng Mặc Nhiên rời đi, trầm giọng nói: “Đi đi.”
“Nô tỳ xin cáo lui.” Nhũ mẫu vội vàng bước ra.
Nàng tìm thấy Mặc Nhiên ở bên một dòng suối nhỏ, y ôm Ân Tường ngồi trên một tảng đá lớn, chỉ vào mặt nước lay động không ngừng mà trò chuyện với hắn.
“Nương nương…” Nhũ mẫu gọi một tiếng, Mặc Nhiên quay đầu lại đối nàng cười cười, y vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
“Ngồi đi.”
“A, tạ ơn nương nương, không cần, nô tỳ đứng cũng được.” Nhũ mẫu thụ sủng nhược kinh () lắc đầu, nàng đứng ở phía sau Mặc Nhiên, nhìn y đùa với hài tử, Ân Tường nhiều lần bị y đùa tới mức cười khanh khách. Nhũ mẫu kìm lòng không đặng thở dài một tiếng, Mặc Nhiên nghe được nàng thở dài, nghi hoặc quay đầu lại.
“Ngươi làm sao vậy?”
“Ái… không có gì.” Nhũ mẫu thần tình đỏ bừng, dùng sức lắc đầu.
“Có chuyện gì ngươi đừng ngại, cứ nói thẳng đi.” Mặc Nhiên ôn hoà cười nói.
“Chính là…” Nhũ mẫu ấp úng nói. “Nô tỳ là lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ cười vui vẻ như thế, nói cho cùng, đối với mẫu thân cho nên có cảm giác thân thiết a…”
‘Mẫu thân’! Mặc Nhiên nhíu mày, đối với từ này vẫn có chút không thích ứng. Nhũ mẫu biết mình nói sai, luôn miệng nói “Thật xin lỗi”, Mặc Nhiên khoát khoát tay vẻ không để ý.
“Đừng lo, ngươi nói rất đúng sự thật a.”
Nhũ mẫu cẩn thận quan sát y, sau khi xác định y thật sự không để tâm, nàng mới tiếp tục nói: “Điện hạ thân thể vẫn suy yếu, rất không dễ ngủ, một khi bị đánh thức sẽ khóc nháo, rất khó được vui vẻ như bây giờ.”
“Ngươi thường ngày đều cùng Anh phi nương nương chiếu cố hắn sao?” Mặc Nhiên đột ngột hỏi.
“Ân, nhưng Anh phi nương nương sự vội, không có nhiều thời gian rảnh rỗi.” Nhũ mẫu trả lời thật sự cẩn thận.
“Ha ha cho nên, kỳ thật chỉ có mình ngươi chiếu cố?”
“Không có, Anh phi nương nương cũng thực hy vọng có thể chiếu cố điện hạ, chính là nương nương thích dùng huân hương (), trên người luôn có một cỗ hương khí rất nồng, tiểu điện hạ không thích, nương nương nếu ôm hắn hắn sẽ khóc, cho nên…” Nhũ mẫu cố gắng thay Anh phi biện giải.
“Là như vậy sao? Vậy thì không có biện pháp rồi.”
Mặc Nhiên ôm Ân Tường, nhẹ nhàng đong đưa cánh tay, tiểu Ân Tường nghe tiếng nước chảy róc rách, sau đó không lâu liền dựa vào ngực Mặc Nhiên mà ngủ thật say. Mặc Nhiên nhìn khuôn mặt ngủ đáng yêu của hắn, trong lòng dâng lên cảm giác xúc động vô cùng. Y nhớ tới hài tử của mình ở Phù U giới, chính là hai kẻ đã tự tay đẩy y đến đường cùng.
Kỳ thật Mặc Nhiên cũng không trách bọn họ, chính mình lúc trước cũng là dùng thủ đoạn đê tiện hại chết phụ thân. Hài tử sinh ở đế vương gia, nguyên bản sẽ không có tình thân nào đáng nói, y cùng hai đứa con trai cũng không thân thiết, đặc biệt là Hắc Chước, chính mình từ khi hắn còn nhỏ đã vô tình lạnh nhạt, không chú ý đến hắn. Hiện tại chính là tự thực ác quả (), còn trách được ai?
Chính là y không thể dối gạt chính mình, thời điểm hai đứa con trai lãnh khốc đối đãi y, trong lòng y đã nổi lên phẫn nộ cùng thất vọng cùng cực. Có lẽ, nếu cho y thêm một cơ hội nữa, y nhất định sẽ không để cho con mình trở thành như vậy. Mặc Nhiên nhìn chăm chú vào hài tử thứ ba của mình, ý nghĩa tồn tại của hài tử này đối với y, hoàn toàn khác so với Hắc Chước cùng Bạch Khảo. Bởi vì sinh mệnh này là từ trong cơ thể y tách ra, bởi vì sinh hắn ra mà khiến cho y phải chịu khắc cốt minh tâm () thống khổ. Bởi vì hắn, mà Mặc Nhiên cảm nhận được sự vĩ đại của hai từ ‘mẫu thân’.
Cho dù là chính mình lúc trước vẫn luôn luôn trốn tránh, trốn tránh sự thật, trốn tránh trách nhiệm, trốn tránh nan đề trước mắt….
Mặc Nhiên lần này không muốn chạy trốn nữa, y chưa bao giờ là loại người chỉ biết sợ hãi khó khăn. Nếu không thể thay đổi, vậy hãy chấp nhận, thích ứng đi
“Nương nương, chúng ta đã nên trở về chưa?” Thanh âm của nhũ mẫu đánh thức Mặc Nhiên khỏi sự trầm tư.
“Ân, trở về đi.” Mặc Nhiên ôm Ân Tường đứng lên. Bọn họ theo đường cũ quay trở lại, Lương đình đã ở ngay phía trước, phía bên trong vẫn có đèn lồng treo cao, nhưng lại nghe không thấy một chút nhân thanh (), xem ra yến hội cũng đã tàn.
Mặc Nhiên đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, nhũ mẫu không hiểu tại sao, đang định hỏi: “Làm sao vậy?” thì Mặc Nhiên đã phất tay, ý bảo nàng đừng lên tiếng, nhũ mẫu an tĩnh lại, dần dần, nàng nghe được từng trận rên rỉ từ phía sâu trong Lương đình truyền ra.
“A… bệ hạ đừng ngừng lại….”
Thanh âm này hiển nhiên là của vị Anh phi nương nương kia, giờ phút này Anh phi hẳn đang cùng Thiên đế ở trong Lương đình mây mưa thân mật.
Anh phi dường như sợ người khác nghe không được, liền kêu càng lúc càng lớn:
“Bệ hạ… a… thần thiếp cũng muốn sinh bảo bối cho ngài a… ngài nhanh cho ta…. cho ta…”
Nhũ mẫu thần tình bối rối nhìn về phía Mặc Nhiên, Mặc Nhiên vẫn thản nhiên cười cười. Y quay người, nhẹ bước rời khỏi đó. Nhưng Mặc Nhiên đi mới được vài bước, từ trong Lương đình phát ra một tiếng gầm giận dữ. Ngay sau đó, “Rầm” một tiếng, lan can Lương đình vỡ vụn, Phiền Lê y phục thiếu chỉnh tề lao tới.
Mặc Nhiên không kịp tránh, bị hắn ôm ngang lấy.
“Bệ hạ! Bệ hạ!” Anh phi dùng y phục che lấy thân thể xích loã, đầu bù tóc rồi từ trong đình chạy ra.”Bệ hạ ngài muốn đi đâu?”
Phiền Lê hoàn toàn không để ý tới nàng, hắn ôm lấy mẫu tử Mặc Nhiên Ân Tường bay lên hướng về phía chân trời, rất nhanh liền biến mất ở trong trời đêm, bỏ lại nhũ mẫu cùng Anh phi ngơ ngác nhìn nhau.
—
Chú giải:
lệ chi () – quả vải
đề thăng () – gia tăng
thụ sủng nhược kinh () – được sủng mà lo sợ ;___; kiểu như nhũ mẫu này vì được Mặc Nhiên đối tốt mà e ngại
huân hương () – nước hoa
tự thực ác quả () – gieo gì gặt nấy (?)
khắc cốt minh tâm () – ‘khắc cốt ghi tâm’ á
nhân thanh () – tiếng người