Đây vốn là một buổi chiều hết sức bình thường, gió mát thổi qua liên đường rộng lớn, đưa tới từng trận mùi hương thơm ngát. Mặc Nhiên ngồi ở trong Lương đình, vừa uống trà vừa thưởng thức điểm tâm do ngự trù chế biến.
Mặt hồ phẳng lặng đột nhiên nổi lên một vòng gợn sóng lớn. Ngay sau đó, một cột nước phát sáng từ dưới đáy nước phun lên. Đám thị nữ đứng sau Mặc Nhiên sợ hãi tới mức loạn thanh la hét, đều trốn ra phía sau mấy cột trụ. Mặc Nhiên vẫn bình tĩnh ngồi lại, nhìn cột nước kia biến hóa.
Rất nhanh, cột nước tách ra làm hai, một thiếu niên khoác y phục hồng hắc hoa văn xuất hiện bên trong cột nước, hắn nhìn qua chừng mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt nhất chính là mái tóc của hắn tóc, cư nhiên một nửa màu đỏ một nửa màu trắng.
Mặc Nhiên nhìn hắn dừng ở trước mặt mình, tiếp theo quỳ một gối xuống.
“Nương nương, ta tới đón ngài.” Thiếu niên nói.
Mặc Nhiên thong thả đặt chén trà xuống, hỏi: “Đón ta? Xin hỏi ngươi là ai?”
Thiếu niên đứng lên, tự giới thiệu nói: “Ta gọi là Cẩm Trì, Đại vương của chúng ta phái ta tới đón nương nương đến Thuỷ tinh cung.”
“Đại vương của các ngươi là ai?”
“Nương nương đi theo ta liền biết.”
Mặc Nhiên quan sát hắn, trên người thiếu niên này có yêu khí, bất quá yêu khí cũng không mạnh, hơn nữa cũng không phải là khí lực hắc ám gì, hẳn không phải là kẻ xấu. Mặc Nhiên gật đầu: “Vậy được, ta sẽ đi gặp Đại vương của các ngươi.”
Mặc Nhiên đứng lên đi theo hắn, thị nữ tránh ở phía sau cột trụ gọi khẽ:
“Nương nương! Ngài không thể cùng hắn đi a ~~~ “
“Đừng lo.” Mặc Nhiên đối các nàng cười cười. “Ta đi một chút sẽ trở lại.”
“Nương nương…” Đám thị nữ chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi theo tên thiếu niên bí hiểm kia nhảy vào trong nước.
“Nương nương cư nhiên nhảy vào trong hồ nước ~~ làm sao bây giờ a ~~?” Một tiểu thị nữ loạn tâm hỏi.
“Còn có thể làm sao, đương nhiên là nhanh đi thông tri Thiên đế a!” Một thị nữ tương đối lớn tuổi lập tức bước lên mây hướng về phía chính điện bay đi ——
Mặc Nhiên theo thiếu niên kia đi vào trong nước, phía dưới hồ nước gắn đầy kỳ sơn dị thạch, các loại tôm cá từng đoàn từng đoàn du động, tựa như một thế giới khác.
“Ta còn không biết cảnh vật dưới hồ nước là như thế này.” Mặc Nhiên cảm thán nói.
“Đây không phải là nguyên bản hồ nước của Thiên giới, đây là do Đại vương của chúng ta dùng pháp lực sáng tạo ra.” Thiếu niên quay đầu lại giải thích.
Mặc Nhiên theo hắn tiếp tục lặn xuống, phía dưới xuất hiện một tòa cung điện phát sáng có thuỷ thảo bao quanh, cung điện chỉ dùng thứ thuỷ tinh xanh biếc gần như trong suốt để kiến tạo nên, xem ra đây chính là Thuỷ tinh cung như lời thiếu niên nói.
Một đoàn thị nữ cùng thị tùng đứng bên ngoài cửa cung nghênh đón bọn họ, bọn họ có kẻ mang nhân hình đầy đủ, có kẻ bộ dáng vẫn là bán nhân bán yêu (nửa người nửa yêu), thấy có ô quy tinh (rùa), thanh oa tinh (ếch), lí ngư tinh (cá chép), còn có một số tiểu hà tinh (tôm).
“Hoan nghênh nương nương hồi cung.” Bọn họ cùng hô lên, Mặc Nhiên đi qua đám người đó tiến vào trong cung.
Một nam tử khoác hắc cẩm y đứng ở trên bậc thang, hắn khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, đầu đội kim quan. Nam nhân này tóc cũng thực đặc biệt, trên trán có một dải tóc màu trắng, phần tóc còn lại đều là màu đen. Mặc Nhiên theo trang phục của hắn nhìn ra, hắn hẳn chính là Đại vương của nơi này.
“Nương nương, ngài rốt cuộc đã đến.” Nam nhân kích động chạy đến trước mặt Mặc Nhiên, nắm tay y, dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào y.
Mặc Nhiên trong mắt hiện lên tinh quang, lập tức nhìn thấu thân phận của hắn, y vẫn giữ vẻ tươi cười, hỏi. “Đại vương, đa tạ ngài đã mời ta đến, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Nương nương, thỉnh vào bên trong, ta sẽ từ từ giải thích cho ngài.”
“Hảo.” Mặc Nhiên theo hắn tiến vào một khách thính (phòng khách) bày trí trang nhã, nam nhân phân phó thị tùng châm trà đưa điểm tâm, hắn chính mình vẫn nắm lấy tay Mặc Nhiên. (Lam Lam: Đồng chí này gan to thế =.=)
“Nương nương, ta gọi là Hắc Lân, ta sở dĩ có được thành tựu ngày hôm nay, hết thảy đều do nương nương ngài ban cho.” Hắc Lân cảm khái vô hạn nói.
“Là ta ban cho ngươi sao?” Mặc Nhiên thần tình đầy vẻ mơ hồ.
“Đúng vậy a, ngài còn có nhớ hay không, có một ngày hai trăm năm trước, sau một trận mưa…” Hắc Lân nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt tựa hồ cũng trôi về phía xa xăm.
“Hai trăm năm trước? Trời mưa?” Mặc Nhiên đối câu chuyện của hắn hoàn toàn không chút ấn tượng.
“Nương nương, ngài quên cũng không có gì lạ.” Hắc Lân nhẹ nhàng nói. “Nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ngày đó, sau một trận mưa, ta cùng một đám huynh đệ muốn bơi lên mặt nước hít thở không khí, nương nương lúc ấy đang an vị ở trong Lương đình, ngài đem toàn bộ tiên đan cùng thần châu Thiên đế ngự ban cho ngài ném hết vào trong nước, ta cùng các huynh đệ liền nhảy lên tranh ăn, ta ăn được hai viên tiên đan cùng một viên thần châu.”
“Hình như là có chuyện như vậy.” Mặc Nhiên nghe hắn nói thế, tựa hồ nhớ ra.
“Ân, nguyên bản ta chỉ là một con cá bình thường trên thiên đình, không có gì đặc biệt, nhưng là, ăn xong tiên đan của ngài, ta cùng các huynh đệ đều có được pháp lực, có điều bọn họ đều không có ý tiến thủ, có thể tục mệnh (kéo dài tính mạng) ba trăm năm đã cảm thấy thỏa mãn. Ta không giống bọn họ, hai trăm năm qua, ta cố gắng tu luyện, rốt cuộc thành tiên, ta chẳng những bản thân có thể trường sinh bất lão, còn thống lĩnh tất cả sinh vật trong hồ nước, trợ giúp một vài huynh đệ chuyên tâm tu luyện, làm cho bọn họ cũng có thể thành tiên.”
“A, cho nên ngươi nhờ đó mà sáng tạo ra một thế giới ở đáy nước, sau đó tự xưng vương?” Mặc Nhiên không thể tưởng được chính mình lúc trước nhất thời sinh khí, đem tiên đan ném đi, lại trợ giúp được cho lí ngư tinh đáng yêu này.
“Đúng vậy.”
“Thật sự là không tồi a, ta thật vui mừng vì ngươi có được thành tựu hôm nay.” Mặc Nhiên tán thưởng sờ sờ đầu của hắn, giống như khích lệ hài tử của mình. Mà Hắc Lân đối với y mà nói, đích xác giống như hài tử của y thật.
“Ân!” Hắc Lân liều mạng gật đầu, hắn lại nắm tay Mặc Nhiên nói: “Đại ân đại đức của nương nương ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, hiện tại, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngài.”
“A? Ngươi tính báo đáp ta thế nào?” Mặc Nhiên bày ra bộ dáng muốn nghe.
“Ta…” Hắc Lân đỏ mặt, cố lấy hết dũng khí nói. “Ta… ta yêu ngài! Thỉnh ngài gả cho ta đi! Ta muốn cứu ngài thoát khỏi ma chưởng của Thiên đế! Ta muốn cho ngài hạnh phúc!”
Mặc Nhiên nghe xong thổ lộ nhiệt tình của hắn, chỉ gật gật đầu, mỉm cười nói. “Hắc Lân a, ngươi thật là một tiểu tử có chí khí.”
“Vậy ngài sẽ đáp ứng ta sao?”
“Chỉ sợ không được a.” Mặc Nhiên vẻ tươi cười khó đoán, dùng khẩu khí dạy dỗ hài tử nói: “Ta bây giờ là Thiên hậu của Thiên đế, thế gian có câu nói, ‘Nhất nữ bất năng tòng nhị phu’ (Một nữ không thể theo hai chồng), tuy ta là nam nhân, nhưng cũng là không thể ‘tòng nhị phu’ đi?”
Lý do của Mặc Nhiên làm cho Hắc Lân không thể nào phản bác, hắn nhảy dựng lên, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nương nương! Vậy ngài quên Thiên đế đi không được sao? Ngài đừng sợ, ta pháp lực cao cường, Thiên đế không thể đi vào Thuỷ tinh cung này của ta, ngài hãy quên hắn, cùng ta hảo hảo sinh sống đi!”
“Chuyện này…” Mặc Nhiên lộ ra dáng vẻ buồn rầu. “Ai… quên Thiên đế thì không hề gì, chính là ta còn có năm tiểu hài tử nghịch ngợm hay gây chuyện, ta nếu không ở đó, không biết bọn chúng lại gây ra cái chuyện gì.”
“Nương nương! Ngài cũng đừng nhớ bọn họ! Ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngài!”
“Thiên đế cũng nói sẽ hảo hảo chiếu cố ta, ngươi nói, ta vì cái gì nhất định phải chọn ngươi?” Mặc Nhiên đùa hỏi.
“Ta so với Thiên đế trẻ tuổi hơn!” Hắc Lân nói ra ưu điểm thứ nhất của hắn.
“Ân, quả thật.”
“Ta so với Thiên đế anh tuấn hơn!”
“Cái này thì thôi…” Mặc Nhiên đối với điểm này từ chối cho ý kiến.
“Trọng yếu hơn là, ta so với hắn càng ôn nhu hơn! Ta so với hắn càng yêu ngài hơn!”
“Làm sao ta thấy được điều đó?”
“Ta cái gì đều nguyện ý vì ngài mà làm!” Hắc Lân vỗ ngực nói. “Cho dù bảo ta mỗi đêm vì ngài bưng nước rửa chân, xoa bóp chân cho ngài, ta đều nguyện ý!”
“Nghe cũng có vẻ không tồi.”
“Ngài cũng cảm thấy như vậy là tốt?” Hắc Lân thần tình hoan hỉ, hắn kéo Mặc Nhiên hướng nội thất đi vào. “Nương nương, ngài đến đây, ta trước mang ngài tới nơi này xem qua một chút.”
Nơi Hắc Lân đưa Mặc Nhiên đến xem trước nhất chính là tẩm thất của hắn, Hắc Lân thần tình ngượng ngùng kéo Mặc Nhiên đến bên một chiếc giường lớn màu xám.
“Nương nương, đây là thuỷ sàng (giường nước) ta đặc biệt vì ngài chuẩn bị.”
“Thủy sàng?” Mặc Nhiên đưa tay đè xuống trên giường, mặt giường mát lạnh sảng khoái, dưới giường tựa như được đổ đầy nước, vô cùng mềm mại, cảm giác thực đặc biệt.
“Ngài ngồi xuống thử xem.”
Mặc Nhiên cùng Hắc Lân ngồi xuống giường, Hắc Lân lấy lòng hỏi. “Đây là do ta dùng phương pháp đặc biệt làm ra, vải dệt có thể không thấm nước, có phải hay không thực thoải mái?”
“Ân, rất thú vị.” Mặc Nhiên vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mãnh liệt, vách tường của tẩm thất cũng bị va đổ. Mặc Nhiên cùng Hắc Lân bị khí lưu áp chế đẩy ngã xuống cùng một chỗ, Hắc Lân vừa vặn ngã lên trên người Mặc Nhiên.
Trong cảnh hỗn loạn đầy những tiếng kêu khóc thảm thiết, Thiên đế nổi giận xuất hiện phía sau vách tường đổ nát, khi hắn nhìn thấy Hắc Lân phía trên Mặc Nhiên, trên trán nhất thời nổi gân xanh.
“Thiên đế…” Hắc Lân sợ hãi, từ trên người Mặc Nhiên ngã xuống.
“Xú tiểu tử nhà ngươi ——!!” Phiền Lê gầm rú chấn động cả Thiên giới, Thuỷ tinh cung do Hắc Lân tân tân khổ khổ kiến tạo ra cứ như vậy mà bị chấn sập, tất cả yêu tinh dưới cơn phẫn nộ của hắn đều bị đánh quay về nguyên hình, ở chung quanh đua nhau chạy trốn.
Kẻ gọi là pháp lực cao cường Hắc Lân cũng biến trở về hình thái cá chép ngay tại chỗ. Phiền Lê tóm lấy đầu hắn, thăng trở về trên mặt nước, Mặc Nhiên cũng đi theo hắn.
Bịch! Phiền Lê đem Hắc Lân ném xuống sàn đá cứng trong Lương đình, hung hăng ghé sát vào hắn hỏi. “Hảo, ngươi muốn ta đem ngươi hấp hay kho?”
Hắc Lân đáng thương giương miệng đớp đớp, sợ tới mức ba hồn bảy vía lên mây.
“Bệ hạ, người cũng đừng cùng tiểu bối so đo, hắn chỉ là không hiểu chuyện mà thôi.” Mặc Nhiên hảo tâm thay hắn biện hộ.
“Hừ, còn dám làm cái gì Thuỷ tinh cung, lập cái gì Đại vương, lá gan ngươi hẳn không nhỏ?! Còn dám đem Mặc Nhiên của ta áp ở trên giường! Để xem ta có đem ngươi tiên da sách cốt (lột da tróc thịt) hay không!!” Phiền Lê càng nói càng tức giận, mà Hắc Lân, sợ tới mức bắt đầu miệng sùi bọt mép.
“Bệ hạ, đừng nóng giận.” Mặc Nhiên nắm tay xoa dịu hắn. “Dù sao, Hắc Lân cũng là kẻ ta hiếm gặp a, không thể tưởng được hắn có thể ở dưới hồ nước của Thiên cung thành lập một vương quốc, còn thống lĩnh được cá tôm, rùa ếch trong nước a, đó cũng là bản lãnh của hắn.”
Hắc Lân mắt bắt đầu trợn trắng, Mặc Nhiên nói thế không biết là khen hắn hay là hại hắn. Mặc Nhiên cười khanh khách đề nghị:
“Bệ hạ, như vậy đi, niệm tình hắn không biết gì, người tạm tha hắn một mạng, đem hắn giáng xuống thế gian, làm cho hắn hảo hảo tôi luyện một chút, có lẽ mấy trăm năm sau, Hắc Lân có thể trở thành một vị thần tiên độc đương nhất diện (một mình đảm đương một trách nhiệm) a.”
Nương nương, ngài đối với ta thật tốt ~~~ Hắc Lân mắt ứa lệ nhìn Mặc Nhiên.
“Được rồi, nể mặt ngươi, ta tạm tha cho hắn.” Hắc Lân vừa thở ra nhẹ nhõm, Phiền Lê lại nói thêm một câu. “Bất quá ta muốn đem toàn bộ pháp lực của hắn lấy đi!”
“Bệ hạ, toàn bộ lấy đi là không tốt. Như vậy hắn chẳng phải là so với những con cá khác chẳng có gì khác nhau? Lưu lại cho hắn một nửa pháp lực đi, sau đó cho hắn đầu thai thành cá chép trong Ngự hoa viên của Hoàng đế nơi nhân gian. Hắc Lân, nói không chừng ở đó ngươi có thể gặp được một nương nương thực sự cần ngươi cứu thoát.” Mặc Nhiên mang theo thâm ý nháy mắt với Hắc Lân.
“Cứu thoát cái gì?” Phiền Lê không rõ liền hỏi.
“Không có gì, không có gì.” Mặc Nhiên cười cho qua.
Cứ như vậy, Hắc Lân bị lấy đi một nửa pháp lực, tiếp theo bị giáng xuống thế gian. Xử lý xong việc nhỏ ngoài ý muốn này, Phiền Lê bất bình theo sát Mặc Nhiên, oán giận nói:
“Như thế nào trong cung lúc nào cũng có những kẻ đối với ngươi không có hảo ý?”
“Bệ hạ, người nói cái gì? Không phải là ‘lúc nào cũng có’ a?”
“Hừ, lần trước là cái gì Đồng nhi, lần này lại là cái tên Hắc Lân.” Phiền Lê rất để ý nói.
“Nha đầu Đồng nhi kia chính là đối với ta quá ỷ lại, người đã đem nàng gả cho Đại Lực thần tiên rồi, vẫn chưa yên tâm a?” Mặc Nhiên cười trêu nói, Phiền Lê vẫn giận dỗi đem y ôm đặt trên đùi.
“Ngươi nói đi, ngươi ngày thường có phải thường xuyên loạn phao mị nhãn (liếc mắt đưa tình) hay không, bằng không như thế nào lại có nhiều kẻ kỳ quái như vậy chạy tới quấy nhiễu ngươi?”
“Ai..” Mặc Nhiên ra vẻ bất đắc dĩ giơ tay. “Không có biện pháp a, tất cả mọi người đều cảm thấy người khi dễ ta, tự nhiên muốn bảo hộ ta, cứu ta thoát thôi.”
“Ta làm sao mà khi dễ ngươi?” Phiền Lê oan uổng kêu, nghĩ thầm, rõ ràng là ngươi đem ta hành hạ thì có!
“Hắc Lân còn nói a, vì ta cái gì đều nguyện ý làm, cho dù mỗi đêm giúp ta bưng nước rửa chân, xoa bóp chân cho ta cũng làm.”
“Cái gì mà xoa bóp chân! Ta cũng làm được a!”
“Vậy người thử xem.”
“Thử liền thử!” Phiền Lê không nói hai lời liền quỳ một gối xuống đất, cởi giầy cho Mặc Nhiên, hai tay nâng chân của y lên, đang định làm động tác xoa bóp. Ánh mắt của hắn thình lình nhìn về bên cạnh, lập tức thấy có mấy thị nữ đang trợn mắt há miệng mà nhìn bọn họ.
Chính mình làm trò lại bị nhìn thấy ~~~ Phiền Lê mặt nhất thời đỏ lên.
Mặc Nhiên không để ý vẻ quẫn thái của hắn, đem chân rút về, đi giầy vào, cười lớn rồi bay đi. Phiền Lê trừng mắt nhìn đám thị nữ kia, rống giận: “Nhìn cái gì! Nếu còn nhìn ta sẽ đem các ngươi toàn bộ giáng xuống thế gian!”
Đám thị nữ sợ tới mức đều quỳ xuống, hô: “Bệ hạ tha mạng, nô tỳ đáng chết!”
Phiền Lê không thèm để ý tới bọn họ, thần tình đỏ bừng bay đuổi theo Mặc Nhiên.
HOÀN.