Nó ngồi học trong lớp bỗng điện thoại đổ chuông liên hồi. Nó trượt nút xanh và áp vào tai."..."
Nó ngắt máy rồi cất tập vở vào, nhìn Jisan và Jesan nó khẽ gật đầu. Jisan và Jesan thấy vậy đều cất hết đồ vào rồi theo sau nó.
Tụi nó cùng đi ra khỏi lớp học. Ông thầy thấy thế liền đập bàn trừng mắt nhìn tụi nó.
-Mấy em có biết bây giờ là đang trong giờ học không? Sao lại dám ra khỏi lớp?
Jisan không trả lời. Cô lấy điện thoại ra và gọi cho ai đó.
"Sa thải ngay cho tôi"
Cô sập máy và nhìn ông thầy một cách thách thức.
"Mời thầy Hùng đang dạy bộ môn Toán của lớp AA quay lại phòng giáo viên thu dọn hành lý rời khỏi trường."_Tiếng loa phát thanh của trường vang lên.
Lớp nó nghe vậy liền hét ầm lên cuối cùng ông thầy mà lớp nó ghét nhất cũng bị tống ra khỏi trường.
Tụi nó nhết môi rồi quay đi để lại ông thầy với nét mặt trắng bệch.
Tụi hắn nảy giờ xem như chẳng thấy gì nhưng khi tụi nó rời đi thì tụi hắn cũng theo phía sau.
Tụi nó phóng xe thật nhanh đến bãi đất trống khá xa trung tâm thành phố. Khi xuông xe thì không biết tụi nó đã thay đồ khi nào, bộ đồng phục lúc nảy bây giờ đã thành những bộ đồ đen từ đầu đến chân.
Tụi nó vào trong cùng với Joong Min.
Tụi hắn thấy vậy liền thập thò theo sau.
- Ê mấy người đó đang định làm gì thế?- Kansai nghi hoặc hỏi.
- Theo thông tin tao vừa cập nhật từ Jesan thì họ đi...đánh nhau- Kensai nói mà mắt vẫn nhìn chằm chằm theo tụi nó.
Hắn nheo mắt nhìn, phải chăng nó sẽ đánh nhau với...thôi thôi hắn không muốn nghĩ đến nữa.
Tụi nó bước vào theo sau là Joong Min ở và một số đàn em khác. Dừng trước một nhóm người khác ở phía đối diện, nó kiêu ngạo nghênh mặt nhìn.
- Hừ...Phải công nhận một điều mấy cô cũng có khí chất lắm chứ. Nhưng tôi muốn xem mấy cô có tài cán gì...- Nói đến đây ả ta ngừng lại một chút rồi tự nhiên bật dậy quát lên- Mấy cô nghĩ mình là ai mà dám cướp đi chiếc ghế của tôi ở Thế Giới Ngầm này hơn nữa còn đánh Minh Quân của tôi hại anh ấy phải mất mạng. Tôi sẽ trả thù tất cả những gì mấy cô đã cho tôi.
- Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm gì đó rồi.- Nó nhàn nhạt nói.
- Hiểu lầm?- Ả hỏi vặn lại, giọng vô cùng khinh bỉ.
- Chúng tôi chẳng làm gì anh ta cả, chỉ tại anh ta thấy mình vô dụng nên muốn mọi người không nói này nọ về anh ta thôi.- Jisan nhết môi nói.
- Đủ rồi! Tôi không cần nhiều lời thanh toán một lượt đi.
- Nếu cô muốn- Jesan nặn ra nụ cười nham hiểm.
- Được...Lên!!!- Ả ra hiệu cho đàn em xông lên.
Bên tụi nó cũng đã thủ sẵn rồi, bao lâu nay cũng ngứa tay nên bây giờ ờ..."sung".
Nó nhảy vào hết đánh rồi lại đá, tung ra những đòn thật đẹp mắt, ả kia ngồi một bên xem kịch. Jisan và Jesan cũng ra đòn. Họ không muốn sử dụng vũ khí vì những loại tép riu này không cần phải rườm rà.
Lúc tụi nó sắp thắng trận, thì ả ta liền rút súng ra nhắm thẳng vào nó.
Hắn cùng hai người kia đang nấp sau bụi rậm thấy vậy liền lao ra. Hắn chạy đến ôm lấy nó đẩy sang một bên.
ĐOÀNG
Tiếng súng phát ra, nó té sang một bên, cả thân mình đều dính đầy cát bụi. Chỉ có hắn bị đạn sướt qua tay tạo nên một vết thương dài đầy máu. Nó rút súng ngay thắt lưng ra nhắm vào ả ta.
Đoàng
Lại thêm một tiếng súng nữa phát ra. Viên đạn của nó xuyên thẳng qua tim của ả làm cho ả chao đảo rồi quỵ xuống chết không kịp nhắm mắt.
- Dừng lại.- Jisan hô to- Thủ lĩnh của mấy người đã chết. Nếu muốn sống thì mau chóng đầu hàng về LIRIK đi.
...
Nó cùng hắn đi vào phòng khách trong biệt thự của tụi nó. Nhìn hắn bị như thế tim nó liền nhói lên.
- Ngồi xuống đó đi để tôi lấy hộp y tế.- Nó đưa tay về phía ghế sofa.
Hắn gật đầu và ngồi xuống, tay trái vẫn còn vịnh lấy vết thương.
Nó vào trong lấy hộp y tế rồi quay trở ra, ngồi xuống kế hắn nó khẽ lấy ta hắn ra rồi săm soi vết thương. Nó lấy trong hộp ra những thứ như bông gòn, thuốc sát trùng, oxi già, v...v... Nó sát trùng cho hắn, làm một cách thật nhẹ nhàng, tim hắn lại dâng lên một cảm giác ấm áp.
- Đau không?- Nó hỏi.
- Ờ không - Hắn trả lời.
- Ở lại dùng bữa với tôi luôn đi. Jisan và Jesan có lẽ tối mới về.- Nó ra yêu cầu.
Tất nhiên là hắn cảm thấy vui trong lòng nhưng chẳng lộ ra ngoài . Khóe miệng hắn hơi nhết lên.
- Được- Hắn trả lời bằng một câu gọn lỏn.
Sau khi băng vết thương xong nó xuống bếp nấu bữa tối, trong khi nó đang loay hoay dưới bếp thì hắn bước xuống.
Càng nhìn nó không hiểu sao hình ảnh của Tiểu Phương lại càng hiện về trong tâm trí hắn. Đôi chân hắn không tự chủ mà tiến lại gần nó.
Nó đang nêm thức ăn thì đột nhiên có một vòng tay ôm lấy eo nó, nó hơi giật mình. Hắn ôm lấy nó từ phía sau nhẹ nhàng thì thầm bên tay nó.
- Một chút thôi.
Nó như bất động, vòng tay này, hơi ấm này. ..rất quen rất rất quen. Không biết vì lí do gì mà mắt của nó lại tuông ra thứ chất lỏng không màu.
Hắn luyến tiếc nớ lỏng vòng tay, buông nó ra. Hắn nhìn nó tự nhiên thấy nhói trong tim, tại sao nó lại khóc? Hắn đã làm gì không đúng với nó chăng?
Hắn nhanh chóng đưa tay lên lau đi hai hàng nước mắt của nó. Do lần đầu hắn thấy một người con gái rơi nước mắt nên hắn cứ loạng lên không biết phải làm như thế nào.
- Cô...cô sao vậy? Tôi...tôi xin lỗi!!- Hắn lúng túng nói.
Nó đưa tay lên lau nước mắt rồi trở lại với công việc của mình.
- Không có gì đâu?
Tuyệt đối không được để một ai thấy được sự yếu đuối tồn tại trong nó, dù một ít cũng không.
Dùng bữa xong nó lấy xe đưa hắn về, hắn chỉ lối cho nó đi. Càng chạy nó càng thấy quen quen, con đường này...là lối vào nơi sống của nó lúc trước. Nó liền đảo đôi mắt sắt bén liếc nhìn hắn. Không lẽ...
Vừa đến đầu ngõ đột nhiên nó có điện thoại, nó nhất máy lên nghe.
"Alo"
"Cậu đang ở đâu thế?"
"Mình đang đi công chuyện"
"Cậu về nhanh nha mình có chuyện này muốn nói với cậu"
"Ừ Jisan đã về chưa"
"Về rồi chỉ thiếu cậu thôi"
"Ok chờ xíu nữa đi"
"Ờ nhanh nha"
Nó ngắt máy rồi nhìn hắn nói.
- Tôi đưa anh về rồi sẽ về ngay không thể ở lại chơi được.
- Không sao đâu lần sau cũng được mà- Hắn khẽ cười- Nhưng dù sao cũng cảm ơn cô rất nhiều.
- Về chuyện gì?- Nó cau mày.
Hắn mỉm cười ấm áp rồi chỉ tay vào vết thương.
- Thôi cô về đi. Chỉ còn vài bước nữa là tới nhà tôi rồi.
- Anh tự vào được không?
- Được mà.
Hắn nói rồi mở cửa ra ngoài. Nó bắt đầu khởi động xe, nó gật đầu chào hắn song cũng vụt đi.
Hắn mỉm cười nhìn theo sau "Có phải là em không?"
...
Giờ ra chơi, nó lẳng lặng ra sau trường, đến khu vườn cấm, nó vừa đi vừa suy nghĩ. Sao vừa reo chuông thì hắn lại chạy đi mất tâm rồi. Không được, sao nó cứ suy nghĩ về hắn chứ.
Đang suy nghĩ mong lung thì nó nghe một giọng hát làm tan chảy con tim sắt đá của nó. Nhưng không phải vì giọng hát mà là lời bài hát.
"Một nàng tiên nhỏ có đôi cánh đẹp biết bao,
Bay lên trời nàng ánh lên muôn vì sao.
Và nàng tiên đó đã hóa thành cô bé đáng yêu,
Có tên là Tiểu Phương của Vic Ca.
Bầu trời rộng lớn Trái Đất vẫn cứ quay,
Ta tìm nhau giữa chốn tấp nập người qua.
Một bài ca nhỏ dành cho cô bé dễ thương,
Sẽ hứa rằng 'Mãi bên nhau trọn đời'"
Nó ngây người ra, bài hát này là của Vic mà, chẳng lẽ Vic đã quay lại với nó.
Nó mỉm cười không kiềm được nước mắt, nó liền bước ra gọi tên người nó hàng ngày vẫn chờ đợi.
- Vic.
Nó tự nhiên đờ người, nhìn con người ngay trước mắt.
Hắn...hắn...là hắn sao?
- Kinsai...sao lại là anh?- Nó ấp úng.
Hắn nhìn nó, người...người hắn tìm đang ở đây sao?
Bước lại gần nó, hắn vươn tay ôm lấy nó vào lòng.
- Tiểu...Phương.
Nó ôm chặt lấy hắn. Vic...Vic của nó ở bên nó trong những ngày qua mà nó lại không cảm nhận thấy. Nó không nhận ra được.
- Anh xin lỗi. Tại sao anh lại không nhận ra em chứ.
- Không... Không sao anh về với em là được rồi.
- Em đi đâu? Em làm gì trong suốt năm qua? Em để anh chờ đợi hết ngày này qua ngày khác. Biết anh đã nhớ em đến phát điên không?
- Em...Em muốn rút ngắn thời gian chờ đợi anh, em muốn thời gian ở trong đó sẽ làm em bận rộn mà không thể nhớ anh nhiều hơn.
Hắn buông nó ra, lau đi những giọt nước mắt của nó, hắn nhẹ hôn lên đôi môi mềm. Tim nó không ngừng đập mạnh, ôm lấy tấm lưng rộng lớn của hắn nó đáp trả lại bằng nụ hôn nồng nhiệt.
Nó và hắn cảm thấy thiếu không khí trầm trọng đành luyến tiếc rời bờ môi đó.
- Anh cấm em qua lại mật thiết với người con trai khác biết chưa.- Hắn ôm nó.
- Anh lấy quyền gì chứ?- Nó cau mày.
- Tất nhiên là bạn trai em.
- Em đã đồng ý đâu?
- Nhưng anh đồng ý là được.
Nó trề môi rồi nhón gót lên nói với hắn.
- Yêu anh quá đi...