Jisan vừa vào lớp thì đã thấy nó và Jesan vào trước rồi.Nhỏ bước đến bàn gục đầu xuống, nét mặt vẫn còn phờ phạc lắm.
-Cậu sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?- Jesan đặt tay lên vai nhỏ.
-Uhm đỡ hơn nhiều rồi nhưng vẫn còn mệt trong người lắm.- Giọng nhỏ khàn khàn.
-Sao không khỏe cho được, hôm qua có người chăm cậu từng li từng tí mà.- Nó trêu chọc Jisan.
-Không đùa đâu nha!- Nhỏ chu miệng nói.
-Jisan!- Giọng một người con trai gọi nhỏ.
Từ cửa, Kansai phóng như bay chạy đến chỗ nhỏ.
-Tôi bảo em nên nghỉ ngơi đi mà! Tại sao lại đến trường chứ?
-Tôi đi học thì đã sao đâu. Anh làm gì quan trọng quá vấn đề vậy?- Jisan cau mày.
-Không được! Cô phải ở nhà nghỉ ngơi, khi nào bình phục thì đến trường.
Nói rồi Kansai bế sốc Jisan chạy đi.
Jisan bực bội giãy giụa, đánh vào người cậu.
-Thả tôi xuống! Anh đang làm gì vậy hả?
-Tôi đưa em về nhà.
Cậu thả nhỏ lên chiếc Lamborghini và đóng sầm cửa lại.
-Anh tưởng có thể trói buộc tôi sao? Bộ anh tưởng như thế này thì tôi không xuống được à?
-Cô thử xuống đi! Đúng là đồ ương bướng.- Cậu gắt lên.
-Được, anh đừng hòng xem thường tôi.
Jisan vừa mở cửa thì một đôi tay kéo nhỏ lại. Jisan giật mình ngồi im bất động.
Kansai kéo nhỏ lại và hôn vào môi nhỏ. Cậu ghì chặt đầu nhỏ, hôn thật nhẹ nhàng.
Jisan cau mày, nhỏ cố đẩy cậu ra khỏi người mình.
Kansai càng ghì chặt đầu nhỏ khiến nhỏ ngộp thở, mặt bắt đầu đỏ ửng lên.
Cậu từ từ rời khỏi đôi môi của nhỏ nhưng khoảng cách lúc này vẫn còn rất gần.
Jisan không hiểu sao lại chảy hai hàng nước mắt xuống. Nhỏ đưa tay lên ngực thở mạnh từng nhịp một.
Kansai hôn lên từng giọt nước mắt của nhỏ và thì thầm.
-Anh xin lỗi!
-Tránh ra!!!- Nhỏ đẩy cậu ra khỏi người người rồi xuống xe.
Nhỏ chạy đi nhưng không phải về lớp mà ra hướng nhà kho của trường.
...
-Ji đâu?- Kensai nhìn xung quanh song thì hỏi Kansai.
-Jisan chạy đi rồi!- Cậu chỉ thốt ra như thế rồi im lặng.
-Anh làm gì Ji vậy? Nếu bình thường thì Ji sẽ không bỏ chạy như thế đâu.- Jesan cau mày hỏi cậu.
-Tôi...lỡ hôn cô ấy.- Cậu mím môi.
-Hả?- Tất cả đồng thanh, ngay cả hắn và nó.
Kansai vò đầu mình. Chính cậu cũng không biết tại sao mình lại làm như thế.
-Vậy Jisan chạy theo hướng nào?- Jesan hỏi cậu.
-Hướng nhà kho của trường...
...
Jisan co ro ngồi ở góc tường. Nhỏ đưa tay lau hai hàng nước mắt.
Nhỏ lại nhớ đến chuyện của năm trước. Một người con trai đã bước đến và hóa thành cả thế giới của nhỏ. Nhưng rồi người ấy vô tình quay đi để nhỏ bơ vơ, lạc lõng giữa cả bầu trời rộng lớn.
Jisan thấy mình hình như đã có tình cảm với Kansai nhưng nhỏ lại không thể mở lòng mình để thứ tình cảm đó đi vào trong tim.
Nhỏ sợ...nhỏ rất sợ cậu lại như người trước, bỏ mặc nhỏ giữa đoạn đường dài lạnh lẽo.
-Tụi bây, bắt nó lại!- Một giọng nói chua chát vang lên kèm theo tiếng của những bước chân đi đến, có lẽ rất đông.
Jisan ngước mắt lên nhìn thì thấy một top nữ sinh đứng trước mặt nhỏ. Jisan đứng dậy, liếc mắt qua đám nữ sinh.
-Muốn gì đây?
-Á à...con này mạnh miệng ha.- Đứa đầu đỏ bước lên phía trước nói giọng khinh bỉ.
-Muốn gì thì nói đại ra đi.- Nhỏ bắt đầu bực mình.
-Muốn cho mày một bài học khi mày cả gan đụng đến Prince no. của tụi tao.- Nhỏ đó vênh mặt.
-Được thôi! Tôi cũng đang ngứa tay đây.- Jisan bẻ khớp tay.
Đầu Jisan đột nhiên đau nhức, chân tay cô bủng rủng.
Cả đám nhào vô đánh Jisan tới tấp. Do chịu ảnh hưởng của cơn sốt hôm qua nên bây giờ nhỏ chẳng còn sức để chống cự.
-Dừng lại.- Kansai từ xa chạy đến.
Cậu vừa đến thì cả đám tách ra bên. Cậu bước đến bể Jisan lên.
-Này! Em làm sao vậy? Tỉnh lại đi!
Cậu lo lắng vỗ vỗ vào mặt nhỏ. Cậu ôm chặt nhỏ vào lòng.
Cậu tức giận lườm từng đứa một và nghiến răng.
-Tôi sẽ chẳng tha cho người nào đang có mặt tại đây. Nhớ cho kỹ đó!
Kansai bể Jisan lên và ra khỏi nơi đây.
Cậu đưa nhỏ lên xe. Vừa lái xe ra khỏi trường, cậu vừa ôm chặt lấy nhỏ.
-Kansai! Kansai!!- Jesan gọi với theo.
-Chúng ta về nhà thôi.- Nó nói song thì lên con BMW phóng đi.
Jesan nghiến răng, tay cô siếc chặt tạo thành nắm đấm. Cô bước thật nhanh đến lớp AC.
Kensai vừa thấy Jesan chạy đi thì liền chạy theo.
Còn hắn, hắn nhanh chóng lên con moto chạy theo nó.
Jesan vào lớp AC, vừa thấy con nhỏ tóc đỏ thì cô liền xông vào đá một cú vào bụng nhỏ đó.
Nhỏ đó ôm bụng ngã nhào xuống đất, mọi người xung quanh đều bắt đầu xì xầm to nhỏ.
Jesan đi đến nắm cổ áo nhỏ kia gằn giọng.
-Cô gan lắm! Dám đánh Jisan sao?
Chát
Nói rồi cô tát thẳng vào mặt nhỏ đó.
-Tôi...tôi...đã làm gì cô ta chứ?- Nhỏ kia lắp bắp.
-À...được, không làm gì hả? Tôi cho cô biết kết quả của hành động dại dột ấy của cô.
Jesan tát vào mặt nhỏ đó liên tục, cô đứng dậy dùng chân đá mạnh nhỏ ấy.
-Je! Em dừng lại đi!- Kensai chạy đến kéo tay và ôm cô vào lòng.
-Nhất định em sẽ cho nó một bài học.- Jesan cắn môi, cô nhào vào nhỏ đó.
-Dừng lại đi! Anh sẽ trả thù cho Ji.- Kensai lại kéo tay cô.
-Anh nói được thì phải làm được đó.- Cô nói với anh rồi quay sang nhỏ đó.- Mọi chuyện không chỉ kết thúc một cách đơn giản như thế này đâu. Rồi cô sẽ thấy kết quả khi đụng đến chúng tôi.
Jesan bỏ đi một mạch.
Kensai lườm nguýt từng người. Anh chỉ tay điểm mặt những người có mặt khi đánh Jisan.
-Ai đụng đến em gái tôi thì chuẩn bị tâm lý đi!
Nói rồi anh quay lại đuổi theo Jesan.
Đám đông lúc này mới tản ra. Những nữ sinh trong lớp chạy đến đỡ nhỏ tóc đỏ lên và đưa vào phòng y tế.
...
Kansai thả Jisan lên giường, cậu lấy hộp y tế ra băng cho Jisan.
Jisan cựa mình, chắc là nhỏ đang đau nhức lắm. Cậu nhẹ tay lại băng và sát trùng hết những vết thương to nhỏ của Jisan.
Kansai chạm tay lên trán, cơn sốt của Jisan lại tiếp tục hoành hành. Cậu thấy rất có lỗi với nhỏ, nếu cậu không làm thế thì chắc nhỏ sẽ không ra nông nổi này.
Kansai nhìn từng vết thương trên người của nhỏ, đột nhiên cậu đau thắt lòng. Từ mắt cậu cũng chảy ra một giọt nước, nó có vị mặn mặn và là biểu tượng của sự đau thương.
Kansai nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Jisan. Cậu chăm chú nhìn những biến đổi từ sắc mặt của nhỏ.
-Anh đừng đi mà...Anh đừng xa em...em xin anh đó...được không anh?- Jisan miên man nói, tay nhỏ siếc chặt tay của Kansai.
-Anh không xa em, anh sẽ ở bên bảo vệ cho em!- Kansai áp tay nhỏ vào mặt mình.
-Trịnh Khang! Anh hứa với em nha!
Kansai đau xé lòng, cậu nớ lỏng tay ra. Cậu đã biết, nhỏ không hề để ý đến cậu. Thì ra người nhỏ cần lại là một người khác.
-Xin lỗi, có lẽ thời gian qua tôi đã làm phiền em.
Cậu nói rồi ra ngoài, không quên đắp chăn cẩn thận cho Jisan.
Kansai vừa xuống phòng khách thì gặp nó.
-Jisan đâu rồi?
-Cô ấy ở trong phòng.
-Uhm em sẽ lên xem Jisan thế nào.- Nó nói rồi bước lên bậc thang.
-Trịnh Khang là ai vậy?
Nó vừa nghe câu hỏi của Kansai thì sững người. Nó quay đầu lại hỏi cậu.
-Tại sao anh hỏi về Trịnh Khang?
-À...không có gì! Em lên đi!- Cậu mỉm cười rồi lẳng lặng quay đi.
Nó chau mày khó hiểu. Bỗng nhiên nó chợt nhớ và chạy thật nhanh lên phòng Jisan.
Nó vừa vào thì thấy Jisan đang cố gắng ngồi dậy. Nó vội chạy lại đỡ nhỏ lên.
-Cậu tựa người ở đây đi!
Jisan tựa người vào gối. Mặt mày nhỏ biến sắc, đôi môi khô khốc, trắng bệch.
-Jo!- Nhỏ yếu ớt gọi.
-Có chuyện gì?- Nó nhướng mày trả lời.
-Trịnh Khang, hình như anh ấy vừa ở bên mình.
Nó suy nghĩ và hiểu rõ vì sao Kansai lại như thế.
-Không có, Trịnh Khang không đến đây.
-Nhưng anh ấy vừa nắm tay mình mà! Anh ấy còn hứa sẽ không xa mình nữa.
-Đó là...- Nó ấp úng.
-Là ai?- Jisan thắc mắc.
-Một người rất quan tâm cậu, trong thời gian cậu bị sốt, người ấy đã ở bên chăm sóc cậu từ chút một.
-Là ai mới được chứ?
Nó im bặt và nhìn sang hướng khác.
Bỗng lại một giọng nói vang lên.
-Kansai...