Nó ngã người lên bãi cỏ xanh. Đôi mắt nó nhắm hờ lại như ngủ. Nó rất cần một nơi thật yên tĩnh, một nơi không một ai có thể làm phiền. Nó quá nhức đầu rồi, không ngờ những chuyện tình cảm lại rắc rối đến thế, còn hơn cả suốt một tuần nó ngồi làm việc trước máy tính.-Suy nghĩ gì đấy?
Bỗng một vòng tay ôm nó và một giọng nói trầm ấm thủ thỉ bên tai.
Nó mở mắt ra, nó đưa mắt nhìn hắn rồi nói.
-Anh không đưa Lin đi ăn sáng sao?
-Em đang châm chọc anh đấy à? Từ nay anh chỉ lo lắng cho em thôi.
Nó bật người ngồi dậy, đôi mắt nó sáng ánh lên.
-Anh đừng thiên vị thế chứ! Lin sẽ không vui.
Hắn tựa cằm lên vai nó.
-Còn giận anh sao?
-Không!.
-Anh hứa không làm em phải bận lòng nữa.
-Hứa rồi khi nào làm?
-Ngay hôm nay!
-Thôi thôi đừng hứa, lỡ anh không làm được thì sao?
-Anh hứa, anh hứa mà!!- Hắn đan tay mình vào tay nó.
Nó im lặng siếc chặt tay hắn. Quả thật tay hắn rất ấm và lớn, có thể nắm cả hai tay nó.
-Tiểu Phương!- Hắn gọi.
Nó đưa mắt nhìn hắn, đột nhiên hắn hôn vào môi nó rồi mỉm cười.
-Xí xóa hết nha!
...
Vào sáng sớm, toàn thể học sinh trường nó tập trung rất đông. Nó, Jisan và Jesan xuống xe cùng lúc đó tụi hắn cũng vừa đến. Nó không nói gì chỉ nhìn lướt qua hắn rồi mang balô lên và vào trong. Jesan thì chẳng có gì để nói nên theo sau nó. Jisan thì nhìn chằm chằm vào Kansai, nhỏ muốn nói gì đó nhưng rồi thôi. Nhỏ lấy balô và đi vào.
-Vào thôi!- Kensai khoác balô lên vai.
Kansai nhìn theo Jisan đến khi nhỏ đến chỗ của nó. Cậu không nói không rằng chỉ bỏ vào trước.
-Kan sao vậy?- Kensai hỏi hắn.
Hắn nhún vai rồi cùng Kensai đi vào.
-Anh Vic chờ em với!
Lin từ xa chạy đến, vừa đến chỗ hắn thì Lin ngừng lại thở hồng hộc.
-Anh nói em bao nhiêu lần rồi Lin, đừng gọi anh như thế nữa.- Hắn cau mày.
-Em xin lỗi...em quên!- Lin gãi đầu.
-Vào đi!- Hắn bức rức đi trước.
Kensai nhìn Lin, anh lắc đầu vài cái rồi theo hắn.
-Hôm nay chúng ta cùng nhau đi núi ngày đêm. Mỗi lớp đi một xe, do là lớp cuối cấp nên khối sẽ đi sớm hơn phút để chuẩn bị cho một số hoạt động khi đến nơi. Bây giờ thì các em di chuyển ra xe theo thứ tự. Lớp AA xe số , lớp AB xe số , lớp AC xe số ,...- Thầy hiệu trưởng nói qua micro.
Tụi nó và tụi hắn cùng di chuyển đến xe số . Trên đường, Gun đi ở phía sau và nói với nó.
-Cậu ngồi với mình nha Jo!
Nó lưỡng lự một lúc rồi gượng cười.
-Lên xe đi rồi tính sau.
Nó lên xe, vừa định chọn ngồi ở dãy cuối thì bỗng nhiên một đôi tay kéo nó xuống. Nó trừng mắt nhìn người kế bên, hóa ra là hắn. Nó lắc đầu rồi lườm hắn một cái thật sắc. Gun nhìn nó và xuống dãy cuối ngồi, nhìn Gun lúc này không được vui gì mấy.
Jisan là người lên cuối cùng, nhỏ nhìn bao quát cả xe thì thấy chỉ còn một chỗ ngay kế bên Kansai. Nhỏ đi đến cô bạn khá dễ thương nhẹ nhàng nói.
-Cậu xuống dưới ngồi cùng với Thế Nguyên được không?
Cô bạn ấy hai mắt sáng rỡ, miệng cười thật tươi nhưng rồi cô ấy lại bĩu môi.
-Thôi! Tôi không dám ngồi ở đó đâu!
-Bảo Trúc! Em về vị trí đi, xe sẽ khởi hành rồi!- Cô Ly nói với nhỏ.
Jisan nhìn cô Ly và lẳng lặng bước đi về chỗ của Kansai.
Nhỏ ấp úng nói.
-Anh cho tôi ngồi cùng với.
Kansai mở hai mắt ra, cậu nhìn nhỏ rồi trả lời.
-Ngồi đi!
Jisan ngồi xuống, nhỏ mím môi, hai mắt không ngừng nhìn trộm Kansai.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, trong xe không khí rất rộn ràng. Mọi người trò chuyện, tổ chức một số trò chơi khá thú vị. Tụi nó cũng có trò chơi vậy, nó và hắn chơi oẳn tù tì búng tai, nó bị hắn búng đến hai tai đỏ ửng lên. Jesan cùng Kansai thì chơi game trong máy ipad, lúc thắng cô thích thú vô tình hôn vào má Kensai. Ở chỗ của Kansai khá im ắng, Jisan tựa đầu ra sau ghế ngủ ngon lành. Kansai thấy thế thì kéo đầu nhỏ tựa vào vai mình. Nhỏ cựa đầu và ôm lấy khủy tay cậu.
Gun nhìn nó bằng ánh mắt không vui, nhưng Gun chỉ biết nhìn nó chứ không thể làm được gì. Còn Lin, Lin rất muốn thay thế nó. Lin muốn hắn chỉ chú ý đến Lin, trong tim hắn chỉ có một mình Lin thôi. Nhưng sẽ chẳng bao giờ được như thế đâu.
Sau vài tiếng đồng hồ trên xe, cuối cùng tụi nó cũng đã được xuống dưới.
Kansai nhìn qua Jisan, cậu vỗ nhẹ vào mặt nhỏ.
-Ji à, dậy đi!
Jisan giật mình, nhỏ đưa tay lên dụi dụi mắt. Chợt thấy mình đang ôm lấy tay Kansai thì nhỏ vội buông ra.
-Ơ...tôi xin lỗi!
-Không có gì đâu.
Kansai khoác balô lên và xuống xe. Jisan nhìn theo cậu, nhỏ mím môi suy nghĩ hồi lâu rồi cũng xuống dưới.
Toàn thể học sinh tập trung lại ngay dưới chân núi, chỉ có tụi nó là ngồi nghỉ ngơi, ăn bánh uống trà ở một quán nước nhỏ gần đó.
-Này, tụi mình tách ra đi riêng đi!- Kensai nhướng mày.
-Được đó!- Jesan đồng thuận.
-Không được, Gun đặc biệt mời chúng ta đi nên không thể nào đi riêng lẻ được.- Jisan thở dài.
-Đi thôi, chúng ta còn phải tìm nơi cắm trại nữa.- Nó đứng dậy khoác balô lên rồi ra ngoài.
Hắn không nói gì, khoác balô lên, hắn bước ra đi cùng nó.
-Ji nói đúng đó! Chúng ta không thể đi riêng, đây chính phủ chuyến đi tập thể mà.- Kansai nói.
-Mình đi lại chỗ Jo đi Je!- Jisan kéo tay Jesan đi.
-Đi thôi!- Kensai đứng dậy.
...
-Ủa? Mấy em đi đâu nãy giờ vậy?- Cô Ly hỏi nó và hắn.
-Chúng em ở bên kia!- Nó chỉ tay về phíaquán nước.
-Uhm đây là lều của các em.
Nó nhìn hai căn lều trước mặt. Tuy không lớn lắm nhưng đủ chứa khoảng năm người, được cái nữa là hai lều này là to nhất.
-Em, Thiệu Hà, Bảo Trúc và Lin sẽ ở một lều. Còn Quân Anh, Thế Nguyên, Tuấn Du và Thiên Kiệt sẽ ở cùng một lều.- Cô Ly mỉm cười.
Hai mắt nó đảo liên tục rồi quay sang nhìn hắn. Hắn vừa thấy ánh mắt của nó thì gật nhẹ đầu, ra ý sẽ không có gì to tát hết.
Từ xa Jisan và Jesan cùng chạy đến, theo sau là Kansai và Kensai.
-Em chào cô!
-Uhm chào mấy em! Bây giờ các em nghỉ ngơi đi, trong khoảng thời gian từ đây đến giờ chiều các em sẽ thực hiện những hoạt động riêng của mình. Sau giờ thì tập trung lại nghe thầy hiệu trưởng sinh hoạt và tham gia một số trò chơi. Đến giờ thì các em sẽ trở về lều chuẩn bị cho cuộc leo núi ngày mai.
-Nếu như không tham gia được không cô?-Jisan hỏi.
-Không được đâu, đây là quy định rồi. Những gì cần thông báo thì cô đã nói hết rồi, chúc các em có những ngày đi chơi thật vui vẻ.- Nói rồi cô Ly đi về phía lều của giáo viên.
Lin từ xa bước đến, trên tay còn bê cả khay nước. Lúc đi qua gốc cây to thì Lin vô tình vấp phải rễ cây và ngã nhào xuống. Kansai đứng gần đấy thấy vậy liền đỡ Lin.
-Cậu có sao không?
-Ơ...mình không sao.
Lin nói rồi ngồi xuống thu dọn lại khay nước.
Kansai vào lều cất balô xong thì cũng ra phụ giúp Lin.
Jisan mím môi, nhỏ bước vào lều và nằm cả buổi ở trong đó.
...
Jisan nằm một mình trong lều, nó và Jesan cùng qua lều của tụi hắn hết rồi, chỉ còn một mình Jisan ở lại lều thôi.
Jisan chợt nhớ đến những hình ảnh lúc nãy, hai mắt nhỏ bắt đầu rưng rưng ngấn nước. Bỗng nhiên nhỏ bật khóc, hai vai run lên từng đợt. Nhỏ đưa tay lên miệng tránh cho tiếng nấc làm mọi người xung quanh chú ý.
-Jisan!
Nhỏ vừa nghe thấy tiếng gọi thì liền vội vàng lau nước mắt. Nhỏ giữ mình thật bình tĩnh rồi mới ngồi dậy.
Kansai từ ngoài đi vào và đưa cho nhỏ lon nước.
-Của cô này!
Jisan nhận lấy, nhỏ hỏi cậu nhưng mắt lại nhìn hướng khác.
-Còn gì nữa không?
-Ờ...không! Mà...cô khóc sao?- Kansai cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Jisan.
-Đâu có.- Jisan đưa tay lên lau khóe mắt mình.
-Được rồi, cô nghỉ ngơi đi! Tôi sẽ ra ngoài.
-Ji ơi!
Jisan nhìn ra thì thấy Gun đang chạy đến. Gun chạy vào, vừa thấy cậu thì Gun mỉm cười nói.
-Chào Kan!
-Ừ chào!
-Gun nghe Jo bảo Ji hình như bị say xe nên Gun đem thuốc qua cho Ji nè.- Gun đưa gói thuốc ra.
-Cảm ơn Gun. Ji không sao hết!
-Ừ Ji cố gắng nha để tối còn tham gia trò chơi nữa.
Jisan gật đầu, nhỏ nhìn về phía Kansai nhưng cậu đã ra ngoài từ lúc nào rồi.
Theo lời của cô Ly đúng giờ thì tụi nó tập trung lại và nghe thầy hiệu trưởng sinh hoạt. Jesan ngáp ngắn ngáp dài, cô chán ngắt mấy bài diễn văn dài ngoằng như thế này rồi.
-Đúng là nói nhiều mà!
-Và sau đây sẽ là phần tham gia hoạt động vui chơi của các em.
Toàn thể học sinh đều hào hứng tham gia một số trò chơi do trường tổ chức. Trong những trò đó tụi nó chỉ vừa mắt với trò "cặp đôi" nên quyết định chơi trò đó.
Tụi nó đăng ký và vào chơi. Nó và hắn cùng một cặp, Jesan và Kensai cùng một cặp. Có Gun, Lin, Jisan và Kansai là chưa có cặp. Kansai nhìn Jisan, cậu định ngỏ ý với nhỏ nhưng rồi cậu lại rủ Lin. Còn Gun thấy trò này vui vui nhưng chẳng có ai bắt cặp nên kéo Jisan vào mặc dù Jisan luôn nằng nặc không đồng ý.
-Bây giờ các bạn nhìn dưới chân mình đều có một tờ báo được gấp tư lại, các cặp đôi phải làm như thế nào để cả hai đều đứng được trên đó. Cặp nào trụ lâu nhất sẽ chiến thắng.- Người quản trò nói ra luật chơi.- Và cuộc thi bắt đầu.
Mọi người đều bước vào tờ báo dưới chân. Có người đứng một chân, có người thì đứng lên chân của đối phương, v...v... Nó nhanh chóng phóng lên lưng hắn để cho hắn cõng. Jesan thì thân người nhỏ nhắn nên đứng một góc nhỏ để Kensai ôm mình. Kansai bước vào trước, cậu dìu Lin đứng lên chân mình. Gun lúng túng không biết phải làm thế nào, đang loay hoay thì Gun nhấc bổng Jisan bế trên tay. Nữ sinh xung quanh hò hét vang trời, ai nấy đều ganh tị với Jisan. Chỉ còn có cặp của nó, Jesan, Lin, Jisan và một số ít cặp khác trụ lại được nhưng đến phút cuối vì quá tức giận trước hành động của Gun nên cậu buông tay ra khiến Lin chao đảo bước ra. Vậy là trò chơi lại loại thêm được cặp của Kansai.
-Vòng thi thứ , mỗi cặp đôi đều có một khăn bịt mắt. Bạn nam bị bịt mắt sẽ cõng bạn nữ. Bạn nữ trên vai không biết phải làm sao để bạn nam đi lên trên đây lấy được hộp quà trái tim và quay trở lại vị trí xuất phát của mình trong vòng phút. Đầu tiên các bạn phải quay vòng trước.
Trò chơi bắt đầu, sau khi quay vòng thì các cặp đôi đều nháo nhào lên.
Nó phối hợp với hắn một cách ăn ý, dẫn đường đi cho hắn.
-Anh đi thẳng nha rồi quẹo trái và đi thẳng luôn là tới...A! Anh đi chậm lại, chậm lại thôi...em lấy được rồi, anh quay lại đi...
-Anh đi thẳng đi!- Jesan cũng phối hợp với Kensai chỉ dẫn cho anh đến nơi lấy hộp quà.- Anh đứng lại! Em lấy được rồi đi thôi...
Jisan một tay ôm cổ Gun, một tay chỉ hướng và dẫn đường.
-Bây giờ Gun đi thẳng song thì rẽ sang phải một chút...qua phải chút nữa...gần đến rồi, Gun đi chậm lại xíu...lấy được rồi, Gun quay lại đi!
Ba cặp đôi nổi trội nhất lại về đích trước nhất. Thời gian trôi qua, chỉ có tụi nó lấy được hộp quà còn những cặp khác còn lảo đảo ở ngoài.
-Hết giờ! Đây là ba cặp đôi còn lại và họ đã lấy được ba hộp quà, vậy thì cho tôi mạn phép giữ lấy đến cuối trò chơi. Và bây giờ chúng ta cùng tham gia trò chơi cuối cùng. Trên tay tôi là một cây bánh quế, trò này các bạn cũng biết chỉ cần bánh ai còn ngắn nhất thì cặp đôi đó thắng. Chúng ta cùng bắt đầu nhé! .........bắt đầu...
Nó giữ một đầu của bánh để hắn ăn, còn Jesan thì ngược lại. Jisan và Gun là sung nhất, nhỏ và Gun cùng ăn, Gun chỉ cần cắn một cái đã hết nữa cây bánh rồi.
Cả ba đều lấy ra, của Jisan và Gun ngắn nhất, điều này làm cho tất cả ngạc nhiên hơn bao giờ hết. Cặp của Jisan dành chiến thắng chung cuộc.
-Chúng ta đã có quán quân rồi vậy thì cùng họ mở quà của mình nha!
Cô bạn quản trò đưa cho tụi nó hộp quà vừa nãy. Nó mở hộp quà ra, bên trong là con gấu bông đôi, màu trắng xanh của nam và màu trắng hồng của nữ.
Jesan và Kensai mở quà, bên trong là hai sợi dây chuyền đôi của tình nhân.
Jisan cũng mở quà, nhỏ đứng hình khi thấy món quà của chương trình. Gun cầm lên, là nhẫn cặp tình nhân. Jisan không trả lời, nhỏ cười nhạt rồi lẳng lặng quay đi.
Trời nhá nhem tối, tụi nó cùng tập trung lại chuẩn bị đốt lửa trại.
-Mình thấy lúc chiều trời chuyển mưa dữ lắm. Cầu mong cho trời đừng mưa giùm cái.- Jesan thở dài.
-Chắc không có mưa đâu!- Nó nhìn lên trời.
Jisan im lặng, nhỏ quay lưng bước vào lối đi tối tăm dẫn vào rừng.
-Này Ji! Cậu đi đâu đó?- Jesan hỏi với theo.
-Mình không sao, mình sẽ đi một lúc rồi về.- Jisan nói vọng lại và khuất dần trong màn đêm.
-Jisan đi đâu vậy?- Nó hỏi.
-Mình không biết, mình hỏi mà Ji nói đi một lúc rồi về.
-Mình thấy đi ban đêm như thế này rất nguy hiểm.
Nó vừa dứt lời thì từ trên trời, cơn mưa đổ ồ ạt xuống. Mọi người đều tản ra chạy vào lều, ngay cả tụi nó.
-Ji đâu?- Kansai lo lắng hỏi.
-Ji đi vào lối vào rừng, mình không biết Ji sao rồi nữa.- Jesan đứng ngồi không yên.
Kansai cau mày, cậu không do dự chạy ngay vào rừng mặc cho cơn mưa đang tầm tã như nỗi lòng của Ji...