Jesan băng vết thương lại cho nó. Cô thở dài rồi cau mày trách móc.-Cậu làm sao để ngã đến thế chứ?
-Cậu thử hỏi Ji đi! Làm gì mà hét toán lên như thế?- Nó gắt lên.
-Mình xin lỗi, tại lúc nãy có con rết trong lều của mình.- Jisan cúi gằm mặt.
-Thôi bỏ đi.- Nó xua tay.
-Cậu sao vậy? Hình như cậu đang bực tức chuyện gì thì phải.- Jesan vừa nhìn sắc mặt nó thì đã đoán ra ngay.
-Không có gì!- Nó quay mặt đi, giọng điệu vẫn bất cần như lúc đầu.
-Chia sẻ đi Jo, biết đâu mình và Je giúp được gì thì sao.- Jisan lay tay nó.
-Không có gì hết.- Nó gạt tay nhỏ ra.
Không khí trong lều của tụi nó đột nhiên trùng xuống, im lặng một cách lạ thường. Như nhớ ra được chuyện gì đó, chợt Jesan "à" một tiếng.
-Chuyện gì thế Je?- Jisan hỏi.
-Thì ra là vậy à?- Jesan bật cười.
-Je nói gì thế? Chẳng hiểu gì cả.- Jisan bĩu môi.
-Thì Jo đang giận Kin chứ gì!- Jesan nhướng mày.
-Cái, cái vụ lúc nãy Kin chạy đến đỡ Lin đó à?- Jisan hỏi.
Jesan gật đầu.
Nó hết đưa mắt nhìn Jisan rồi nhìn sang Jesan, cơn tức giận của nó càng trỗi dậy. Nó đứng bật dậy bỏ ra ngoài.
-Ơ...Jo...Jo...- Jisan gọi với theo.
-Để Jo một mình đi, việc của chúng ta là qua hỏi tội Kin.
Jisan và Jesan cùng nhau qua lều của tụi hắn. Vừa vào đến nơi Jisan đã trừng mắt khó chịu khi thấy hắn ân cần băng vết thương cho Lin.
-Dương Quân Anh!- Nhỏ gọi cả tên lẫn họ của hắn.
Hắn đưa mắt nhìn nhỏ, đôi chân mày của hắn chau lại khó chịu.
-Chuyện gì vậy Ji?- Kansai hỏi nhỏ.
-Đúng là quá đáng mà.- Tới lượt Jesan gắt lên.
-Hai đứa đang nói gì vậy?- Kensai cau mày khó hiểu.
-Anh là đồ tồi, Jo bị thương anh không lo lại đi lo cho một cô gái khác.- Jisan bực tức.
-Tôi không biết anh có phải là bạn trai của Jo hay không nữa. Có ai như anh không? Lúc nào cũng bỏ mặc bạn gái mình.- Jesan nhếch môi.
-Tiểu Phương bị gì chứ?- Hắn cau mày.
-Anh hỏi làm gì? Anh quan tâm Jo sao?- Jisan liếc mắt qua hắn.
-Còn cô gái này, tôi cứ nghĩ cô ta tốt đẹp lắm ai mà ngờ...- Jesan nhìn Lin một cách khinh bỉ.
-Rốt cuộc thì Tiểu Phương như thế nào?- Hắn quát lên.
-Tiểu Phương hả? Tiểu Phương của anh nó chết rồi!- Nó từ đâu bước đến, cả người tỏa ra hàn khí vô cùng lạnh giá.
-Tiểu Phương!- Hắn gọi nó.
-Tôi là Josan, mong anh sau này hãy gọi đúng với tên của tôi.- Nó nhếch môi.
Hắn nhìn chằm chằm vào nó. Tim hắn như vỡ ra thành trăm mảnh. Ánh mắt của hắn lúc này dời xuống gối của nó. Máu của nó tuông ra rất nhiều làm miếng vải bó ở vết thương từ màu trắng chuyển sang màu đỏ.
Hắn đứng dậy rồi bước đến gần nó. Chợt hắn kéo nó ôm vào lòng mình.
-Anh xin lỗi, anh cứ tưởng em không bị thương nên anh mới chạy đến đỡ Lin.
Hai mắt nó rưng rưng, môi cũng mím chặt lại. Không phải vì nó cảm động, không phải vì nó vui mừng khi hắn ôm nó mà đó là một sự mệt mỏi, sự tức giận đến tột cùng.
Nó vô tình gỡ tay hắn rồi đẩy hắn ra.
-Làm ơn, đừng thể hiện những cử chỉ thân mật với tôi khi có mặt bạn gái của anh ở đây.- Ánh mắt của nó nhìn xa xăm, không định hướng.- Còn cô, ráng giữ bạn trai cho tốt vào chứ đừng để mất trắng như tôi.
Hắn im lặng nhìn nó. Rõ ràng nó đang đá xéo hắn đây mà.
-Jo đừng hiểu lầm, Lin và anh Vic không có gì hết.- Lin nhẹ giọng nói.
Tay nó siếc chặt lại thành nắm đấm. Vẫn cái tên đó, vẫn là cái tên nó gọi riêng hắn. Mặt nó càng lúc càng đỏ lên, cơn tức giận của nó cũng từ đó mà chuyển thành thù hận.
-Bắt đầu từ giây phút này tôi và anh chia tay. Đường anh thì anh đi, lối tôi thì tôi bước xem như người lạ từng gặp nhau.- Nó buông ra lời nói dứt khoát khiến ai cũng trợn tròn mắt.
-Jo!- Jisan và Jesan đồng thanh.
-Được...hôm nay là ngày chúng ta chia tay! Nhưng có thể để anh...ôm em lần cuối không?- Từng tiếng nói hắn thốt ra làm nó đau đến xé lòng.
Một giọt nước mắt của nó rơi xuống, nó vội đưa tay lên lau ngay. Nó không thể để cho một ai thấy nó đang yếu đuối ngay lúc này.
Hắn nhẹ nhàng ôm nó để nó cảm nhận sự ấm áp cuối cùng từ hắn. Có lẽ mai sau hắn sẽ không ôm nó như thế này, hắn cũng không thể quan tâm, chăm sóc cho nó, và chắc chắn một điều nó sẽ chẳng bao giờ nghe được hai từ "Tiểu Phương" của hắn nữa.
-Anh mong rằng sẽ có một người quan tâm em nhiều hơn anh, yêu em nhiều hơn anh và người đó có thể mang lại cho em được hạnh phúc hơn lúc em ở bên anh... Từ ngày mai em phải thức sớm vì không có anh ở bên đánh thức em dậy đâu...em cũng phải bỏ đi cái tính ương bướng của mình vì không một ai chịu đựng em bằng anh đâu... Anh sẽ luôn dõi theo em... Anh yêu em nhiều lắm, Tiểu Phương!
Lúc này nó đã bật khóc. Không gian xung quanh lắng lại, mọi người im lặng đến tột độ, không ai nói được câu nào. Họ nhìn nó, đây là lần đầu tiên họ thấy nó khóc, lần đầu họ nhìn thấy "Nữ Hoàng" của Lisush yếu đuối đến vậy.
Nó đẩy hắn ra, giọng nói của nó cất lên, từng chữ từng chữ như nghẹn ứ lại.
-Tôi sẽ vẫn sống tốt khi không có anh. Tôi vẫn sẽ là tôi_một Lâm Kỳ Phương Thư lúc trước nhưng chẳng hề có anh. Tôi đã mệt mỏi rồi, tôi đã hết sức chịu đựng rồi... Hãy sống cho tốt vào, những kỷ niệm lúc trước xem như là một giấc mơ đẹp rồi cũng sẽ quên thôi.
-À Jo, thầy hiệu trưởng muốn gặp cậu! Ơ...mọi người sao thế?- Gun thắc mắc.
-Đi thôi Gun!- Nó kéo tay cậu và bước đi.
Hắn đưa tay kéo một tay còn lại của nó. Thật sự hắn không muốn mọi chuyện diễn ra như thế này.
-Em bỏ anh mà đi thật sao?
-Anh đừng níu kéo nữa, chúng ta chưa bao giờ là của nhau. Tôi nghĩ có lẽ thời gian qua tình cảm của tôi và anh chỉ là nhất thời thôi.
Nó vô tình gạt tay hắn rồi kéo Gun đi.
Hắn như chết lặng. Bàn tay nhỏ bé ấy của nó ngày nào nắm chặt tay hắn bây giờ đã nắm lấy tay người con trai khác. Một giọt ấm nóng rơi xuống từ mắt hắn.
Bốp...bốp...bốp...
Tay hắn đấm mạnh vào thân cây, trên tay cũng bắt đầu rướm máu.
-Kin...- Kansai và Kensai chạy đến kéo hắn.
Hắn ngước mặt lên trời, hắn cắn môi đến bật máu. Đúng, hắn khóc. Hắn tự trách mình tại sao lại để nó quay đi? Tại sao hắn lại không cố níu giữ nó? Tại sao hắn lại đánh mất nó chứ?
-Em xin lỗi...Vì em mà anh với Jo...
-Em im đi!- Hắn quát.
Lin giật mình đành phải im lặng không nói gì nữa.
-Tại sao vậy chứ? Tại sao em cứ nhất quyết gọi anh là Vic? Sao em cứ làm cho anh và Tiểu Phương hiểu lầm nhau?
-Em...em...- Lin bật khóc-Thôi vào đây tôi băng lại vết thương cho anh!- Jisan mở lời.
-Không cần đâu!- Hắn quay lưng đi.
-Thôi, em và Ji đi tìm Jo đây!- Jesan nói rồi kéo Jisan đi.
-Lin xin lỗi...
-Tất cả đều tại cô. Từ khi có mặt cô thì Tiểu Phương và Kin liên tục cãi nhau, vừa lòng cô chưa?- Kansai gắt lên.
-Lin không biết, Lin không nghĩ đến việc đó.
-Huh...- Kansai hừ lạnh rồi bỏ đi.
-Tôi thấy cậu không nên đến gần Kin nữa. Cậu không có cơ hội nào đâu.- Kensai nói xong cũng quay lưng đi mất hút.
-Thật sự em không có cơ hội nào sao Kin?
...
-Chuyện gì?- Nó cau mày.
-Tôi chỉ có một số việc muốn thông báo với tiểu thư.- Thầy hiệu trưởng nhẹ giọng.
-Nói!
-Tôi mong tiểu thư và hai vị còn lại bỏ qua cho tôi, đừng báo với lão gia còn không tôi sẽ rơi đầu mất.- Ông bắt đầu run rẩy.
-Chuyện của Ji qua rồi, với lại cậu ấy cũng chẳng bị gì nên sẽ không có gì với ông đâu.- Nó lạnh giọng.
-Vâng!- Ông nhẹ nhõm cả người.
-À, hôm nay tôi sẽ về lại thành phố ông và mọi người về sau đi.
-Được...tiểu thư thượng lộ bình an.
Nó liếc mắt qua ông rồi ra ngoài. Vừa ra khỏi lều thì nó thấy Gun bước đến.
-Jo!
-Chào Gun!
-Hôm nay Gun phải về thành phố rồi, không biết ba gọi Gun về có gì không?- Gun xụ mặt xuống.
-Ơ...Jo cũng phải về trong hôm nay.
-Vậy sao? Vậy Jo đi cùng Gun đi! Một lát nữa là có xe lên rồi.
-Uhm...cũng được.
Nó chợt thấy hắn đứng sau gốc cây và nhìn chằm chằm vào nó. Nó đảo mắt rồi mỉm cười, vươn tay ôm lấy Gun.
-Cảm ơn Gun, trong những ngày qua đã rất hiểu Jo!
-Vì...Gun...thích Jo mà!
Hắn dằn nắm đấm vào thân cây. Thì ra là thế. Nó chia tay hắn là vì nó đã có người khác, vậy mà hắn cứ nghĩ do hắn sai, lỗi lầm là do hắn mà ra.
-Lâm Kỳ Phương Thư, rồi em cũng sẽ quay về với tôi.- Hắn nhếch môi rồi quay mặt đi.
Nó thấy hắn khuất bóng rồi thì buông Gun ra. Nó lại trở về với bản chất lạnh lùng của mình.
...
Nó vào biệt thự. Sau khi cất hết hành lý thì nó vào gara lấy con moto rồi phóng đi.
Nó rẽ vào lối vào ngôi biệt thự ở ngoại ô thành phố. Vừa đến nơi thì nó xuống xe và ấn chuông cửa.
Từ trong, một người phụ nữ chạy ra. Vừa thấy nó thì bà mừng rỡ nhanh chóng mở cửa.
-Phương Thư!
Bà mỉm cười rồi mở cửa rộng ra cho nó.
Nó cho xe vào trong rồi cùng mẹ nó vào nhà.
Vừa đặt chân vào, nó đã thấy ba nó ngồi ở sofa đọc báo. Nó mỉm cười và bước đến ôm lấy ông.
-Ba!!!
-Uhm...con ăn gì chưa?- Ông ân cần hỏi nó.
-Dạ rồi.
-Uhm...ba mẹ có chuyện muốn nói với con. Con ngồi đi.
Nó nghe lời ông ngồi xuống đối diện với hai người.
-Bà lên phòng lấy xuống đi.
Mẹ nó gật đầu. Bà lên lầu lấy một sấp tài liệu đựng trong túi chứa hồ sơ.
-Tiểu thư!- Ông thay đổi cách xưng hô trong tức khắc.
-Ba...sao ba gọi con như thế?
-Tiểu thư trong thời gian qua chúng tôi đã dấu người.- Mẹ nó cúi đầu xuống.
-Mẹ?- Nó cau mày.
-Thật sự người không phải là con của chúng tôi, chúng tôi chỉ là quản gia của dòng tộc Bảo_Nguyên thôi!- Ông thở dài.
-Tên của người là Bảo Nguyên Kỳ Thư! Và đây là toàn bộ tài sản của dòng tộc Bảo_Nguyên.- Bà đẩy túi hồ sơ lại chỗ nó.
Vào năm trước, lúc nó vừa chào đời được tháng tuổi. Một top người diện Vest đen nhân lúc nửa đêm đã lẻn vào biệt thự Bảo_Nguyên.
Ba nó_Bảo Nguyên Kỳ Dương đã lường trước được mọi chuyện nên đã đem toàn bộ tài liệu của tập đoàn Bảo_Nguyên giao cho người quản gia mà ông tin tưởng nhất_Lâm Hàn. Trong đêm ấy, ba nó chống cự lại top người đó. Ông nhờ Lâm Hàn đưa mẹ nó Bảo Nguyên Diễm Sương (khi lấy chồng họ Bảo_Nguyên thì người phụ nữ phải theo họ của chồng), anh hai nó Bảo Nguyên Trịnh Khang và nó Bảo Nguyên Kỳ Thư đi trốn.
Bà Sương nhất quyết không chịu, bà cứ nằng nặc phải đi cùng chồng bà. Để rồi...xác của chồng bà một nơi, xác của bà ở một nơi. Lâm Hàn gửi đứa con trai lớn cho bên nội nuôi dưỡng, còn nó thì ông giữ đúng lời hứa với bà Sương, nuôi dạy nó nên người.
Hôm nay ông kể cho nó nghe chuyện này là muốn nó là người giúp cho tập đoàn Bảo Nguyên hùng mạnh của lúc trước được phát triển tiếp tục và mối thù hại mẹ giết cha nó đều phải trả, trả sự hận thù ấy cho Dương Quân Sinh. Chính ông ta khiến ba mẹ nó phải chết...