-Tiểu Phương!- Hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy nó.Nó có chút khó hiểu. Tại sao lại gọi nó bằng cái tên đó?
Nó cố nặng ra một nụ cười rồi khẽ nói.
-Xin lỗi, có lẽ anh nhầm người rồi. Xin tự giới thiệu với anh, tôi tên Bảo Nguyên Kỳ Thư_chủ tịch tập đoàn Nguyên Thư, anh trai tôi là Bảo Nguyên Trịnh Khang_Tổng đốc tập đoàn Bảo Khang. Đáng lẽ hôm nay anh ấy đến đây nhưng vì trục trặc một số việc nên tôi đến thay. Rất vinh hạnh được làm đối tác với anh.- Nó đưa tay ra, ngỏ ý bắt tay hắn.
-À, tôi là Dương Quân Anh_Chủ Tịch tập đoàn YN.- Hắn đưa tay ra bắt tay nó.
Nó mỉm cười và hỏi hắn.
-Chúng ta có thể vào vấn đề chính được chứ?
Hắn giật mình, không nhìn nó nữa, tay cũng buông ra. Hắn gật đầu rồi đưa tay về ghế đối diện.
-Mời cô ngồi!
Nó lại ghế đối diện và ngồi xuống.
Thời gian trôi qua một cách chậm rãi. Nó cảm thấy khó chịu và buồn cười. Cả thời gian làm việc đến nay nó chưa từng thấy một đối tác nào kì lạ như hắn. Nó để ý, lúc nào nó ngước mắt lên cũng thấy ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào nó.
Nó nhanh chóng ăn xong phần của mình, cầu mong có thể thoát khỏi ánh nhìn ôn nhu đó.
Reeng...Reeng....
Nó giật mình và nhanh tay lấy điện thoại. Nó nhìn vào màn hình, thật may mắn, là Dịch Quân gọi nó.
-Tôi xin phép nghe điện thoại!
-Cô cứ tự nhiên.- Hắn gật đầu.
Nó lướt nhanh nút xanh rồi áp vào tai.
"Alo"
"Anh vừa xong công việc, em đang ở đâu? Để anh sang đón."
"À tôi quên mất, xin lỗi ông, tôi sẽ giải quyết ngay cho ông"
"Em đang nói gì thế Kỳ Thư?"
"Ngay bây giờ sao? Tôi đang hẹn với đối tác mà!"
"Em bị sao vậy? Nói chuyện sao lại trên trời dưới đất như thế?"
"Mong ông thông cảm, tôi sẽ giải quyết nhanh nhất có thể cho ông."
"Này, em sao thế?"
"Được rồi, tạm biệt!"
Nó ngắt máy rồi e dè nhìn sang hắn.
-Xin lỗi, là một đối tác của tôi gọi.
-Không sao, nếu có việc gấp thì cô cứ đi đi, dù gì thì cũng đã ký xong hợp đồng rồi mà.- Hắn khẽ cười.
-Sao có thể như thế chứ, như vậy sẽ thất lễ lắm.- Nó từ chối.
-Không sao đâu, cô cứ làm việc của mình, bây giờ tôi cũng chuẩn bị về đây.
Nó mừng thầm trong lòng rồi nói với hắn, ra vẻ luyến tiếc.
-Vậy tôi xin phép về trước. Nếu có thể tôi sẽ mời anh dùng cơm cùng tôi vào ngày khác, được không?
-Ai không được chứ Nguyên tổng mời thì tôi sẵn sàng.
-À, hẹn gặp anh vào ngày khác, tạm biệt.
Nó chào hắn rồi nhanh chân lượn ra ngoài.
-Phù...- Nó tựa người vào cửa và thở phào nhẹ nhõm.
Cánh cửa đột nhiên bật mở, khiến nó chao đảo, xém chút nữa là ngã nhào xuống sàn.
Hắn đưa tay đỡ nó rồi nói ra sự thắc mắc của mình.
-Cô chưa về à, chẳng phải cô đang có việc gấp sao?
Nó giật mình và nuốt nước bọt ừng ực.
-Tôi...tôi đang đi ra thì...thì...à tôi có tin nhắn trong điện thoại. Tôi định dừng lại lấy ra xem ấy mà.- Nó ấp úng.
-À, ra vậy!- Hắn gật gù.
-Tôi về trước đây!
Nó nhanh chân đi nhanh về phía trước chẳng kịp để cho hắn ú ớ thêm gì.
Hắn nhìn theo bóng nó rồi bật cười.
Cô gái này thật giống Tiểu Phương của hắn. Từ khuôn mặt, vóc dáng đến cả tiếng nói. Nhưng chỉ có điều, tính cách hoàn toàn khác xa.
...
Nó ra ngoài và gọi điện cho Dịch Quân.
"Anh đến đón em đi!"
"Không, anh không nói chuyện với em nữa."
"A...em xin lỗi mà, em sẽ giải thích với anh."
"Không!"
"Được rồi, để em đi bộ về đi! Để em tự thân tự túc."
"Thôi, thôi, để anh sang đón. Em ở đâu?"
"Nhà hàng xxx"
"Được rồi!"
Nó ngắt máy và chờ đợi Dịch Quân đến.
Trong thời gian nó đứng chờ Dịch Quân thì hắn cho xe ra. Xe hắn dừng là ngay chỗ của nó, hắn nghiên đầu qua hỏi.
-Cần tôi đưa về không?
-Ơ...Không cần đâu, có người đón tôi ngay đó mà.- Nó từ chối.
-Vậy tôi về!- Hắn vẫy tay chào nó rồi cho xe đi.
Nó cắn môi, trong buổi gặp mặt này nó đã bẽ mặt hết ba lần rồi chứ ít gì. Nói có việc gấp mà lại về sau. Đen đủi quá đi.
Dịch Quân ngừng xe trước mặt nó. Anh mở cửa rồi nói.
-Em lên đi!
Nó gật đầu rồi lên xe. Trên đường đi nó cứ hậm hực mãi.
-Em sao vậy?- Anh hỏi nó, giọng vô cùng quan tâm.
-Lúc nãy em gặp đối tác, mà người này kì lạ lắm, anh ta cứ nhìn em không ngớt một giây.- Nó bĩu môi.
-Người đó là ai thế?- Anh bật cười hỏi.
-Dương Quân Anh, chủ tịch tập đoàn YN!
Anh bỗng thắng gấp làm nó xém tí nữa là nhào ra trước. Anh ghì chặt hai vai nó, gặng hỏi.
-Em vừa bảo sao?
-Em...em...nói...anh ta...là Dương Quân Anh, chủ tịch tập đoàn YN.- Nó lắp bắp.
-Từ đây về sau, anh cấm em không được gặp anh ta. Cũng đừng để tâm đến anh ta làm gì.
-Sao lại vậy chứ?- Nó cau mày khó hiểu.
-Vì...nhưng đó là điều anh muốn tốt cho em!- Anh lãn tránh câu hỏi của nó.
-Em biết rồi!- Nó gật đầu.
Anh thở phào, lòng cũng an tâm được phần nào.
Nó đưa mắt nhìn qua cửa kính. Trong đầu nó cứ thắc mắc, tại sao Dịch Quân lại cấm nó gặp Quân Anh? Nó nghiêng đầu suy nghĩ đến khi xe của anh dừng trước biệt thự.
Nó lấy túi xách của mình rồi chào anh.
-Em vào đây!
-Uhm, em nhớ những gì anh nói chứ?
-Em nhớ mà!- Nó gật gật đầu.
-Em vào đi, ngày mai anh sẽ đến đón em.
Nó gật đầu, vẫy tay chào anh rồi vào trong.
Dịch Quân ngã người vào ghế, chiếc xe của anh dần dần đi xa khỏi nhà nó.
Một tay lái xe, một tay gác lên cửa xe, anh lại nhớ đến chuyện của năm trước.
Dịch Quân siếc chặt tay thành nắm đấm, anh lấy điện thoại gọi cho người nào đó.
"Lên phòng cấp cứu ngay!"
Không lâu sau, ông bác sĩ vừa nãy chạy đến và thưa.
-Chào thiếu gia!
Anh ghé sát vào tai ông, thì thầm.
-Dùng loại thuốc do ba tôi điều chế tiêm cho cô ấy.
-Nhưng...đó chỉ sử dụng trong hoàn cảnh cấp bách nhất...
-Mau!- Anh nghiến răng.
Ông ta toát mồ hôi và chạy xuống lấy lọ thuốc lên rồi vào phòng cấp cứu.
Không lâu sau ông trở ra. Gương mặt của ông chợt tái đi khi nhìn Dịch Quân.
-Bạn tôi sao rồi bác sĩ.- Thiệu Hà lo lắng hỏi ông.
-Nạn nhân...đã tử vong!
Hắn vừa nghe xong thì hai tai như ù đi, những gì trước mắt hắn đều đều mờ nhạt hẳn đi. Hắn bật dậy nắm lấy cổ áo ông.
-Ông có thông báo nhầm không? Người trong đó có phải là Phương Thư không? Hả?
-Này, cậu đang làm trò gì thế?- Dịch Quân can thiệp vào.
-Ông làm bác sĩ kiểu gì vậy hả?- Bỏ Dịch Quân sang một bên, hắn tức giận hỏi ông.
-Ông Trần đã làm xong nhiệm vụ của mình rồi, với lại không phải cứ hễ là bác sĩ thì ai cũng được cứu.- Dịch Quân đẩy ông bác sĩ già ra và mặt đối mặt với hắn.
-Anh lấy quyền gì mà lên tiếng ở đây?- Hắn liếc xéo anh.
-Tôi lấy quyền là chủ của bệnh viện này và là người theo đuổi Jo.- Anh nghênh mặt.
-Anh...
-Đủ rồi!- Bảo Trúc lên tiếng.- Hai anh còn tâm trạng gây sự với nhau à?
-Đúng đó, hai người dừng lại đi!- Thiệu Hà ghì chặt vai nhỏ.
Dịch Quân đứng trên sân thượng, hai tay anh cho vào túi và ánh mắt nhìn xa xăm.
-Chào thiếu gia! Việc của người giao đã xong rồi ạ.- Ông bác sĩ đứng sau anh, khẽ khàng thưa.
-Tốt, có lẽ tôi sẽ chẳng trở về đây nữa. Tôi sẽ làm bất cứ việc gì cho cô ấy.
-Vậy chúng ta làm theo kế hoạch sao?
-Không, sáng sớm ngày mai, ông cho người bí mật đưa cô ấy ra ngoài, đến khoảng , giờ thì cho bạn cô ấy vào nhưng phải nói với họ không được mở vải trắng trên cái xác kia.
-Tôi hiểu rồi.
-Lui!
Ông bác sĩ ấy theo lời của anh, nhanh chóng lui xuống.
Trịnh Khang đi lên sân thượng rồi bước đến, đứng kế bên Dịch Quân.
-Cậu có chuyện gì cần nói sao?- Trịnh Khang cho hai tay vào túi, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
-Mình và cậu sẽ đưa Jo sang nước ngoài điều trị ngay trong khuya nay.
-Ngay hôm nay?- Đôi mày tướng của Trịnh Khang cau lại.
-Đúng!- Dịch Quân đặt tay của mình lên vai Trịnh Khang.
Dịch Quân lo lắng, chưa bao giờ trong anh lại có cảm giác mất mát như lúc này. Anh sợ, anh rất sợ. Nếu như nó nhớ lại tất cả thì anh phải biết làm sao đây?
...
Nó ngồi ở phòng làm việc. Những giấy tờ hỗn độn trên bàn làm nó nhức cả đầu. Với tay lấy điện thoại, nó gọi ngay cho Dịch Quân.
"Anh nghe!"
"Anh đang làm gì vậy?"
"À anh đang xem lại dự án với đối tác ấy mà."
"Vâng!"
"Em ngủ sớm đi, khuya rồi đấy."
"Em biết rồi!"
"Em ngắt máy trước đi."
"Vâng! Tạm biệt anh!"
"Tạm biệt, yêu em"
Nó tựa người vào ghế, hai tay xoa xoa thái dương. Công việc càng lúc càng dồn dập, thúc ép nó.
Tính ra đến nay nó và Dịch Quân yêu nhau cũng gần năm rồi, ngày nữa thôi là tròn năm. Không biết Dịch Quân có nhớ không nữa.
Trong suốt thời gian qua, từ khi nó tỉnh dậy khi đang trong bệnh viện ở Mĩ, nó đã không hề nhớ đến lúc trước, quá khứ như thế nào. Nó chỉ nghe Dịch Quân với Trịnh Khang kể lại là nó bị tai nạn giao thông rồi hôn mê suốt tháng trời. Khi tỉnh dậy nó còn thấy cổ tay đeo một chiếc lắc tay nhưng rồi lại bị Trịnh Khang lấy đem cất ở phương trời nào, mất tăm đến nay.
Còn Dịch Quân, tại sao cấm nó gặp người tên Quân Anh kia? Vả lại khi nghe tên người đó thì sắc mặt của Dịch Quân chuyển đổi khác thường. Có mâu thuẫn gì ở đây sao?
Nhất định nó sẽ làm rõ những việc này...