Cạch-Ba xem đó, Quân Anh bị con hồ ly tinh kia dụ dỗ rồi.- Huyền My dằn tách trà xuống mặt bàn.
-Thôi được rồi, ba đang thắc mắc cô gái ấy là ai mà làm cho Quân Anh trở nên ám muội như vậy.- Người đàn ông ngồi đối diện cô, xoa cằm.
-Ba phải đòi lại công bằng cho con. Dù sao con cũng là vợ tương lai của Quân Anh, anh ấy không thể dây dưa với người phụ nữ khác.- Huyền My ngọt giọng nói với ông.
-Con yên tâm, chẳng phải ba đã nói, con vẫn sẽ là con dâu tương lai của dòng họ Dương này sao.- Ông ta nhàn nhã nói, đôi môi khẽ nhếch lên.
-Con tiện nhân kia cũng cao tay lắm thì ra cô ta đã tính toán từ trước.- Huyền My cắn môi.
-Cô ta là ai?- Ông cau mày thắc mắc.
-Cô ta tên Kỳ Thư, chủ tịch tập đoàn Nguyên Thư.- Huyền My thở mạnh ra.
-Chủ tịch? Huh...tạm được!- Ông nhếch môi.
-Ba...đừng nói là...
-Không bao giờ đâu!- Ông ngắt lời cô.
...
Nó chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh. Đưa tay lên vuốt vuốt ngực mình, hơi thở của nó bỗng gấp rút.
Nó xối nước vào mặt rồi cau mày khó chịu. Cuối cùng thì nó bị sao thế? Sao nó lại muốn nôn?
Hai mắt trừng lên, nó lắc đầu phủ nhận.
-Không thể nào, không phải như mình nghĩ. Tuyệt đối sẽ không có chuyện này đâu.
Nó lo lắng đến mức phải đổ mồ hôi hột. Đôi tay nó bất giác run run. Đặt tay nhẹ nhàng lên bụng, nó bắt đầu suy nghĩ nhiều điều.
-Liệu, đó là sự thật thì mình phải làm sao đây? Không thể nào, mình không thể có bảo nhi.
Môi nó mím chặt lại. Nó chậm rãi bước ra ngoài, cơ thể như không còn sức lực.
Nó về bàn làm việc và cố gắng tập trung vào những tài liệu trước mắt nhưng mãi vẫn không thể chú tâm vào được. Nó gục đầu xuống bàn, suy nghĩ nhiều việc linh tinh.
Dịch Quân mở cửa và bước vào phòng làm việc của nó. Vừa thấy nó gục đầu xuống bàn thì anh liền đi đến. Cởi áo khoác ngoài ra, anh khoát lên vai nó.
Nó giật mình, bật người dậy.
-Ơ...Dịch Quân? Anh đến lúc nào vậy?
-Anh vừa đến.- Anh cho hai tay vào túi và lạnh nhạt nói.
-Em...Em xin lỗi.- Nó nói lí nhí.
-Em đã làm gì sai? Anh cũng chẳng có lỗi để em xin.- Anh đi đến bên bức tường được làm bằng chất liệu thủy tinh trong suốt và nhìn xuống lòng đường tấp nập.
-Do em, không nghe lời anh và anh hai. Khiến hai anh phải bận lòng.
-Đó là do em muốn mà, anh và Trịnh Khang cũng đâu cản được.- Anh hừ lạnh.
Nó im lặng và nhìn tấm lưng rộng lớn của anh. Nó đứng dậy và ôm lấy anh từ phía sau.
-Xin lỗi anh vì tất cả.
Dịch Quân vẫn đứng đó. Gương mặt của anh không biểu hiện một cảm xúc nào. Ánh mắt cũng chỉ dán chặt xuống lòng đường đầy xe qua lại.
"Dịch Quân, tha thứ cho em. Em không thể giữ lời hứa với anh, xin lỗi anh."
Anh xoay người lại kéo tay nó bước đi.
-Chúng ta cùng nhau ăn trưa.
Nó im lặng mặc cho anh kéo tay đi sòng sọc.
Dịch Quân đưa nó đến một nhà hàng lớn. Anh nắm chặt tay nó, cùng nó lên phòng ăn.
Anh mở cửa, đưa nó vào trong. Không lâu sau, thức ăn được bày biện lên hết cả chiếc bàn tròn rộng lớn.
-Nhiều như thế sao mà dùng hết hả anh?
-Không sao, ở đây đều là những món mà em thích. Cứ dùng thoải mái đi.
-Em biết nhưng...
-Không nhưng nhị gì hết, ăn đi.- Anh gắp một ít cá vào chén cho nó.
Nó nhìn anh rồi bắt đầu cầm đũa. Nó đưa lên miệng nhưng chưa gì nó lại muốn nôn. Nó đứng dậy rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Dịch Quân nghiêng đầu nhìn theo nó. Anh khẽ cau mày, sắc thái trên gương mặt chẳng có gì biến đổi.
Anh đứng dậy, bước đến, gõ cửa nhà vệ sinh.
-Kỳ Thư, em không sao chứ?
-Em không sao!- Nó nói vọng ra.
-Ra đây, để anh xem thế nào.- Giọng anh có chút lo lắng.
Cánh cửa từ từ mở, nó bước ra.
Anh nhìn nó thật kỹ. Sắc mặt của nó có vẻ phờ phạc hơn nhiều, dáng dấp như muốn đứng không vững. Kèm theo vừa nãy nó ngửi mùi cá đã phát nôn.
Đôi mắt màu hổ phách của anh bỗng ánh lên những tia phức tạp. Anh nhìn sang nó, kéo nó thật mạnh và nhanh chóng ra ngoài.
Càng nghĩ đến điều anh mường tượng trong đầu thì anh càng siếc chặt cổ tay của nó.
-A...đau, Dịch Quân, anh bị sao vậy?
Anh không trả lời, cứ thế tống nó thẳng vào xe.
Anh lái xe một cách đầy điên loạn cho đến khi chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Vừa thấy bệnh viện trước mắt thì sắc mặt nó lập tức trắng bệch. Tay nó nắm chặt lấy vạt áo, đôi môi mấp máy, run run. Không phải anh đã nghi ngờ nó mang bảo nhi rồi chứ? Có lẽ thế. Chứ không không, anh đưa nó đến đây để làm gì.
Dịch Quân mở cửa. Anh nhìn nó như chờ đợi nó chủ động bước xuống.
Mồ hôi mẹ, mồ hôi con đổ không ngừng trên mặt nó. Nó đưa ánh mắt nhìn anh rồi thu ngay lại.
-Muốn anh bồng em vào sao?
-Ơ...không không, em tự đi được.- Nó lắc đầu.
Nó chậm chạp xuống xe và theo sau anh vào trong.
Dịch Quân dừng bước, anh quay đầu lại nhìn thì thấy nó cách mình khá xa. Anh cau mày, đi đến bế sóc nó lên rồi đi vào.
Nó giãy giụa, cố đẩy anh ra.
-Dịch Quân, thả em xuống. Mọi người đang nhìn kìa...
Anh vẫn một mực im lặng, đưa nó thẳng vào phòng khám.
Dịch Quân ngồi xuống ghế ở trước phòng khám. Anh bắt chéo chân, hai tay gác lên thành ghế. Sắc mặt vô cùng trầm mặc.
Không lâu sau, ông bác sĩ bước ra, mời anh vào trong.
Anh ngồi xuống ghế, đối diện ông. Hai mắt anh nhìn nó đang ngồi trên giường.
-Cô ấy chỉ ăn không tiêu kèm theo do các bữa ăn không điều độ dẫn đến bị đau bao tử. Không có gì đáng lo cả.
Anh bỗng nhẹ lòng hẳn. Ánh mắt nhìn nó cũng dịu đi phần nào.
Dịch Quân đi lại phía nó. Tay anh đưa lên áp vào bên má nó rồi anh cúi xuống, hôn thật nhẹ lên trán.
-Cô bé này, cứ làm cho người khác lo.
Nó nhìn anh, cố gượng cười.
-Về được chưa anh?
-Chúng ta về thôi.
Môi khẽ cong lên, anh nắm tay nó. Cùng nó trở về.
...
Hắn đứng trước lớp kính thủy tinh dày cộp. Nhìn ngắm ánh hoàng hôn đang dần dần buông xuống.
Một vòng tay ôm hắn từ phía sau. Đầu cũng nhẹ nhàng tựa vào lưng hắn.
-Kỳ Thư, em thấy hoàng hôn như thế nào?
-Hoàng hôn? Nó mang đầy sự lãng mạn, nó cho em một cảm xúc mà em chưa từng có. Và cho em bên anh như lúc này.
Hắn khẽ cười, đặt tay mình lên tay nó. Người con gái này, là người hắn muốn chăm sóc cả cuộc đời, người hắn nhớ thương nhiều nhất. Và cũng là người khiến hắn không thể thay lòng.
Reeng...Reeng...
Hồi chuông điện thoại vang lên, phá tan mọi cảm xúc của hắn. Hắn bực dọc và lấy điện thoại ra xem.
Vừa thấy tên màn hình hiển thị, hắn liền tỏ ra không vui nhưng cũng mỉm cười nói với nó.
-Anh ra ngoài nghe điện thoại, em lại sofa ngồi chờ anh một lúc được không?
-Uhm...- Nó gật đầu và ngoan ngoãn theo lời của hắn, đến sofa ngồi.
Hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc và gấp rút nghe máy.
Nó nhìn theo bóng hắn đang dần khuất. Có lẽ nó đã yêu hắn rồi. Khi bên hắn, nó cảm thấy rất hạnh phúc. Còn đối với Dịch Quân, bây giờ trong nó chỉ có cảm giác như cả hai trở thành anh em thì thích hợp hơn.
Nó đặt nhẹ tay lên bụng. Nó mỉm cười khi suy nghĩ, bảo nhi sẽ ngày càng lớn dần trong nó.
Ông bác sĩ vừa khám cho nó xong. Ông bật cười và chúc mừng nó.
-Chúc mừng cô, cô đã mang thai.
-Mang...mang thai sao?- Nó lắp bắp.
-Đúng rồi! Từ nay cô phải cẩn trọng hơn với những hành động của mình.
-Tôi biết rồi.
-Chồng cô mà biết chắc anh ấy vui lắm, hai người cũng rất là đẹp đôi.- Ông cho hai tay vào túi, mỉm cười hiền hậu.
Nghe thế, nó liền nghĩ ngay đến Dịch Quân. Nó không thể tưởng tượng, anh sẽ nổi trận lôi đình ra sao khi biết tin này.
-Bác sĩ!
-Cô cần gì sao?
-Tôi...tôi muốn dành sự bất ngờ này cho anh ấy nhưng vào dịp khác. Mong ông hãy giữ bí mật giúp tôi. Bao nhiêu thù lao tôi sẽ trả.- Nó nói, như là đang van xin ông.
-Không cần, vậy tôi sẽ giữ giúp cô.
Ông nói rồi ra ngoài. Không lâu sau lại cùng với Dịch Quân vào trong.
Nó nghĩ đến ngày nó được làm mẹ. Ngày mà bảo nhi an toàn nằm trong vòng tay âu yếm của nó thì nó vui khôn xiết. Bảo nhi bây giờ là điều quý báu nhất của nó. Nó sẽ chờ đợi, ngày bảo nhi ra đời...