-Thiên...Thiên Kiệt!!!Nó thẩn người, đứng như trời trồng. Hai môi khê mấp máy, không nói thành lời.
Hắn chăm chú nhìn cậu khá lâu. Như nhớ ra gì đó, hắn liền đảo mắt nhìn hướng khác.
Thiên Kiệt bước đến, mỉm cười với nó. Vẫn là nụ cười ấy, nụ cười tỏa nắng của ngày nào. Thiên Kiệt thật khác, chững chạc hơn, ôn tồn, nhã nhặn hơn.
-Trú mưa trước đi, chuyện của Quân Anh thì chúng ta sẽ từ từ nói sau.- Thiên Kiệt nói bằng chất giọng nhẹ nhàng nhất.
Nó gật đầu, quay lại nhìn hắn, nó thấy hắn nhìn sang hướng khác, không đoái hoài gì đến Thiên Kiệt.
Nó nhắm mắt và bước đi không nói một câu nào. Thiên Kiệt bước đến, vỗ vào vai hắn, cậu khẽ cười và nói.
-Cậu phải quan tâm Kỳ Thư nhiều hơn. Tuy bây giờ mới gặp lại nhưng không phải là mình không biết gì, mọi chuyện mình đều biết tất.
Hắn đưa mắt nhìn cậu. Từ khi nào người con trai này lại trở nên thâm thúy đến thế? Qua câu nói ấy, có lẽ cậu ấy đã quan sát, theo dõi nó và hắn rất lâu rồi.
-Được rồi, đi thôi, Kỳ Thư chờ kìa.
Thiên Kiệt kéo hắn đi.
-Ủa? Kỳ Thư đâu?- Hắn xoay người nhìn xung quanh.
-Rõ ràng vừa đứng đây mà. Kỳ Thư có thể đi đâu được chứ?- Thiên Kiệt nhíu mày, trong lòng thấp thỏm lo lắng.
-Đi tìm thôi! Đứng đây mãi cũng chẳng có ích lợi gì.
Hắn vội vã leo lên con BMW rồi phóng nhanh đi. Thiên Kiệt cũng chạy đến con Lamborghini của mình rồi chạy đi hướng khác.
Phía sau gốc cây cổ thụ to lớn. Một người con trai lạ mặt đang cố dùng tay bịt miệng nó, tay còn lại dùng hết sức khóa chặt hai tay nó lại.
-Um...um...
-Im nào, cô có thoát được đâu mà cố sức.- Chàng trai khẽ nhếch môi.
Nó nhíu mày tức giận. Nếu không mặc bộ soiree rườm rà này thì nó đã cho hắn ta một cước thấu trời rồi. Vả lại nó biết mình còn đang mang trong người một giọt máu nên không thể làm ẩu được.
Hắn ta dùng một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê đưa lên mũi nó. Nó chợt mất nhận thức, những thứ trước mắt mờ nhạt đi.
...
Hắn tìm nó khắp nơi. Từ nhà của vợ chồng Hàn Lâm (ba mẹ của nó khi còn nhỏ) đến nơi công viên tại gốc cây cổ thụ đã hơn năm tuổi mà hắn và nó thường đến, cuối cùng là dì Hoa ở quán kem cũng chẳng thấy.
Hắn không biết nó đã đi đâu. Theo nhận thức, nếu nó bỏ đi thì sẽ đến những nơi lưu lại kỷ niệm lúc trước nhưng bây giờ không có nơi nào thấy nó hết.
Hắn thả người lên con BMW, mệt mỏi xoa xoa thái dương. Bỗng nhiên điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn với tay lấy, không buồn nhìn ai gọi rồi áp lên nghe.
"Tôi nghe!"
"Về nhà của Kỳ Thư đi, mọi người đã tập trung ở đây hết rồi."
"Được rồi!"
Hắn ngắt máy, quăng điện thoại sang một bên. Chiếc xe khởi động rồi rời đi.
Vừa đến sân nhà nó, hắn liền chạy vào phòng khách. Khi vào trong, hắn đã thấy mọi người đều có mặt rất đông đủ.
-A, Quân Anh, anh có tin tức gì của Kỳ Thư chưa?- Bảo Trúc lo lắng hỏi.
Hắn không trả lời nhỏ, chỉ thở dài và lắc đầu.
-Thôi, ngồi xuống đi.- Thế Nguyên kéo tay hắn.
Hắn ngồi xuống sofa, ngã người ra sau, trông dáng vẻ vô cùng mệt mỏi.
-Anh đã sang nhà Dịch Quân, theo anh thấy, anh ta chỉ tức giận việc Thư Thư bỏ đi. Còn lại thì không biết em ấy ở đâu.- Trịnh Khang vừa rót tách trà vừa nói.
-Vậy bây giờ tính thế nào?- Diễm Kỳ nhíu mày.
-Bây giờ thì hãy để Quân Anh suy nghĩ xem còn ai xem Kỳ Thư như một cái gai trong mắt không.- Tuấn Du xoa cằm.
Hắn bỗng sực nhớ, chợt hắn bật người dậy.
-Đúng rồi! Trương Huyền My!
-Trương Huyền My, cô gái lúc trước?- Thiên Kiệt nhíu mày.
-Đúng rồi, nhưng cô ấy bây giờ đã khác xưa rất nhiều chẳng đáng yêu như trước đâu.- Thiệu Hà nhướng mày.
-Được, bây giờ thì Quân Anh phải cố gắng tiếp cận cô ta còn chị và mọi người sẽ theo dõi rồi tìm cách dò thám cô ta xem sao.- Diễm Kỳ nhìn hết một lượt rồi nói.
-Nhưng ổn không chị?- Bảo Trúc nheo nheo hai mắt.
-Xem thường chị quá rồi nha, nhớ lại đi chị là ai.- Diễm Kỳ liếc mắt nhìn Thiệu Hà và Bảo Trúc. Cô biết rõ hai cô bé này nghĩ gì.
Bảo Trúc và Thiệu Hà rùng mình. Cứ nhớ đến năm trước_Thời hoàng kim của Diễm Kỳ thì cả hai không khỏi sởn gáy.
-Đồng ý chứ?- Diễm Kỳ nheo mắt hỏi.
-Đồng ý.- Tất cả cùng đồng thanh.
...
Gai mắt khẽ động đậy, nó từ từ mở hai mắt. Trước mắt nó, một căn phòng lạ lẫm với cách bày trí của trẻ con đang hiện lên. Nó nhìn xung quanh, căn phòng bao phủ một màu trắng tinh khiết. Đồ đạc được sắp xếp gọn gàng, sạch sẽ như ngày nào cũng có người dọn dẹp.
Nó xuống giường, đi đến bên kệ tủ, nó thấy một khung hình của một cậu bé, chính xác là hắn. Nó như hoảng hốt nhìn xung quanh căn phòng. Vừa thấy được một hộp gỗ nhỏ lấp ló phía dưới gầm giường, nó liền không khỏi tò mò mà lấy ra.
Mở chiếc hộp gỗ, ập vào mắt nó trước tiên là bức ảnh của một gia đình, có ba, có mẹ và một cậu con trai. Nhưng theo như nó thấy thì người đàn ông trong bức ảnh không giống Dương Quân Sinh lúc trẻ trong bức ảnh mà Trịnh Khang cho nó xem. Không lẽ, ông ta không phải cha ruột của Quân Anh? Mọi sự thắc mắc không ngừng hiện lên trong tâm trí của nó.
Vừa nghe được tiếng bước chân nó cất hết tất cả vào hộp. Đẩy lại vào chỗ cũ, nó leo lên giường và nằm xuống.
Cạch
Cánh cửa mở ra, một người đàn ông tuấn nhan không tệ, dáng vẻ tương đối phong độ đang bước vào.
-May cho cô là cô đang mang giọt máu của Quân Anh. Còn không có lẽ bây giờ cô đã về chầu trời rồi.- Ông ta nhìn nó bằng ánh mắt khinh bỉ.- Suy nghĩ làm sao vậy? Ba mẹ cô chết trong tay tôi, cô còn không né mà còn ráng chui đầu vào.
Nó siết chặt hai tay, nghiến răng ken két. Có lẽ ông ta nghĩ nó còn chưa hết thuốc mê nên mới nói thế.
-Sau khi đứa bé chào đời, mẹ của nó sẽ phải chết. Tôi sẽ tiễn cô đi gặp tổ tông của mình.
Ông ta nhếch môi, vừa quay người lại, định bước ra ngoài thì có một tiếng gọi.
-Dương Quân Sinh!
Ông ta nhìn lại thì đã thấy nó đứng trên sàn, nhìn ông bằng ánh mắt cay nghiệt nhất.
-Ông là người giết ba mẹ tôi?- Nó cắn môi.
-Đúng!-.Môi khẽ nhếch lên, ông ý cũng chẳng ngại gì khi cho nó biết.
-Ông cũng là người giết ba mẹ Quân Anh?
-Cô không nên biết nhiều.- Gương mặt ông ta trầm xuống, không nói thêm gì nữa cứ thế ra khỏi phòng.
Rốt cục ông ta muốn gì? Ông ta cần gì? Nó lại lấy dưới gầm giường ra chiếc hộp gỗ. Phía sau bức ảnh có một dòng chữ nhưng theo năm tháng đã mờ đi. Nó cố mở to hai mắt nhìn, chữ tâm đọc xem là gì.
-Chu...Tử...Vinh...
Không lẽ đây là tên của hắn? Vậy thì quá chính xác rồi. Dương Quân Sinh không phải cha ruột của Quân Anh. Chính Quân Anh cũng là người bị hại. Nó chợt nhìn xung quanh xem có điện thoại hay gì đó để liên hệ với bên ngoài không nhưng chẳng thấy gì. Ông ta quả là một lão già quỷ quyệt, đa nghi và độc địa...
_¶¶¶_
Xin lỗi các bạn, hiện giờ tg đang vướng một ít rắc rối riêng nên lịch post hơi bị xáo trộn một lúc. Mong các bạn thông cảm.
Có gì thì các bạn hãy liên hệ với tg qua face nha. Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện ????