Mẹ nó đi vào trên tay cầm giỏ táo chắc vừa mua.-Con tỉnh rồi à?
Nó không nói gì nhìn sang Tuấn Du rồi nhìn về phía cửa. Tuấn Du hiểu ý nên nhìn mẹ nó cười và nói.
-Thôi dì nói chuyện với em. Con xin phép ra ngoài.
-Hôm qua đến giờ phiền con quá.- Mẹ nó cười nhẹ.
-Dạ không có gì- Tuấn Du nói rồi đi ra.
Mẹ nó đặt giỏ táo lên bàn, bà nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt lên mái tóc mềm mượt của nó.
-Mẹ, con có thể học thiết kế thời trang chứ?- Nó hỏi mẹ nó.
-Ơ...sao con lại hỏi vậy? Con mới học lớp thôi mà- Mẹ nó hơi bất ngờ.
-Mẹ thấy anh lúc nảy chứ? Anh ấy là con của chủ tập đoàn Lisush, anh ấy nói sẽ đào tạo cho con và vào đó con sẽ được đi học tiếp tục.- Nó nói đều đều.
-Nhưng...
-Con lớn rồi mà, con cũng thích ngành thiết kế nữa.- Nó mím môi nói dối mẹ nó dù nó không muốn.
-Thôi được rồi miễn là con thích- Mẹ nó không biết nói sao cho vừa.
Nó lớn rồi bà cũng nên cho nó cái quyền để nó quyết định tương lai. Có được điều kiện tốt như vậy sao bà nở làm nó tuột mất.
-Cảm ơn mẹ- Nó nói rồi mắt hướng ra cửa sổ.
Liệu nó quyết định theo Tuấn Du vào tổ chức là đúng hay sai.
Mẹ nó với lấy cây dao trên bàn gọt táo và bày lên dĩa.
Cạch
Từ cửa ba nó bước vào, ông cầm trên tay cái túi hồ sơ.
-Bác sĩ nói con đã khỏe. Con có thể về trong ngày hoặc về vào ngày mai.
-Ba nói với bác sĩ là con sẽ vẽ về trong hôm nay.- Nó quay sang nhìn ba nó.
-Ừ. Mẹ bé Thư bà thu xếp đồ đạt đi để tôi đi nói với bác sĩ.
-Được rồi ông đi đi.- Mẹ nó tiện tay gọt hết trái táo trên tay.
Ba nó không nói gì nữa, ông bước ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại một cách nhẹ nhàng.
-Con ăn táo đi, mẹ thu dọn đồ đạt.- Mẹ nó nói rồi đứng lên dọn lại mấy vỏ táo và những thứ cần thiết.
Nó không nói gì. Ánh mắt nhìn về phía cửa sổ, nhìn về hướng mà nó tin là có hắn ở đó.
Mẹ nó đi ra ngoài bỏ rác cùng lúc Tuấn Du bước vào.
-Cô đã nói như thế nào?
-Tôi nói là sẽ về công ty của anh học về thiết kế thời trang- Nó nói ánh mắt vẫn không rung chuyển.
-Chừng nào tôi có thể đi?- Lúc này ánh mắt nó mới di chuyển và ngừng lại ngay mặt anh.
-Tùy cô.- Anh nhúng vai.
-Ngày mai- Nó không nói thêm gì, bước xuống giường lại bàn lấy bộ đồ trong túi xách ra rồi lại phòng vs thay (nó ở phòng Vip do Tuấn Du chi trả nên có phòng vs riêng).
Kít
Chiếc xe của Tuấn Du dừng trước phòng trọ của nó. Nó cùng ba mẹ nó xuống và vào trong, không quên nói với anh câu "Cảm ơn".
Nó chỉ xa nhà có đêm thôi mà như xa nhà cả năm trời vậy. Nó vội leo lên gác thả mình xuống chiếc giường êm ái, nằm một lúc thì nó lại góc tường nhấc bổng chú mèo Mind lên. Nó ôm gọn chú mèo trong lòng rồi đi lại giường và ngồi xuống.
Quả như nó đoán không sai, chú mèo vừa thấy nó thì vồ người lên liếm liếm tay nó, nhiều lúc nó nghỉ chú mèo này là chó thì đúng hơn.
-Mind à chỉ còn năm thôi. Thời gian trôi nhanh nhỉ, em cũng được tuổi rồi.-Nó vuốt ve bộ lông mượt của chú mèo nói giọng cưng chìu.- Chắc em cũng đói rồi nhỉ.
Nó nói rồi bế chú mèo xuống lấy thức ăn dành cho mèo bỏ vào cái tô nhỏ dành riêng cho mèo Mind.
Sau bữa tối, nó bước lên gác, mở toan cửa sổ, điều đầu tiên nó thấy là cánh cửa sổ nhà kế bên.
Bỗng nhiên phòng hắn được bật điện sáng lên, nó vươn ánh mắt lộ rõ nét vui vẻ nhìn qua nhưng....đã bao lần nó thất vọng và lần này cũng vậy. Chỉ là cô hầu gái quét dọn phòng hắn hàng tháng thôi.
Đôi mắt nó trùng xuống. Nó lấy sợi dây chuyền hắn tặng đưa lên cho nó đung đưa trong khoảng không trống vắng.
-Chỉ năm nữa thôi đúng không anh?