Nó tựa người vào lan can. Ngước mắt lên nhìn những chòm sao không ngừng lấp lánh trên bầu trời kia chợt trong nó, những kí ức lúc trước lại ùa về.Thật không ngờ, mới đây mà đã năm trôi qua rồi. Thời gian cứ trôi như dòng nước, không một điểm dừng. Bỗng nhiên một làn gió nhẹ thổi qua, làm cho nó rợn cả người. Hai tay se se vào nhau rồi áp vào má. Nó cảm nhận được, ở bên nó, một sự ấm áp bao trùm lấy cả thân người.
Khoát chiếc áo lên vai nó, hắn nhẹ nhàng ôm từ phía sau. Đôi mày kiếm của hắn nhíu lại, nói giọng trách cứ.
-Em vẫn thế! Trời lạnh thế này mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng toanh.
Nó quay đầu nhìn lại thì thấy hắn đang tựa cằm lên vai mình. Mỉm cười một cái, áp tay vào bên má của hắn.
-Đó chính là một thói quen!
-Khi còn nhỏ, chúng ta thường ngắm những ngôi sao này vào buổi tối. Khoảng cách kì thực là rất xa, nhưng bây giờ thì khác. Anh được ở cạnh em, cùng em ngắm sao, cùng em sống một cuộc sống chỉ riêng chúng ta.- Hắn ghé vào tai nó, thì thầm thật lâu.
Đặt tay lên tay hắn, sự ấm áp này không ngừng lan tỏa và dần truyền về tim. Nó rất mong hắn quay về. Đã năm, nó chờ đợi hắn trong vòng năm dài đằng đẵng. Cuối cùng thì nó cũng đã được đền đáp xứng đáng. Nó đã cho Di Đông được có gia đình êm ấm như những bạn trẻ khác và... Nó đã được cùng người mà bản thân mình yêu nhất sống thật an nhàn.
-Đúng! Khoảng cách này...rất gần đúng không anh?
-Tiểu Phương, em không hề trách anh một lời sao?- Vòng tay ôm ngay eo của nó một lúc một chặt dần.
-Trách anh rồi thì em sẽ được gì? Có phải em sẽ vui, sẽ khoái chí hay...em sẽ khóc một mình?- Nó nhướng mày.
-Năm năm qua, vất vả cho em rồi! Một thân một mình nuôi dưỡng con bé chắc em mệt mỏi lắm.- Vừa nói, hắn vừa đưa mũi vào tóc hít lấy mùi hương hoa hồng nhẹ dịu ngày nào mà nó thường sử dụng.
-Anh biết thế, vậy mà đi đến tận năm năm.- Nó quay sang giận lẫy hắn.
-Ơ...- Hắn không biết nói gì, chỉ ấp úng vài tiếng.
Nó xoay người lại, đối mặt với hắn. Vươn hai tay ôm cổ, nó chủ động đưa sát mặt lại mặt hắn. Ôm nó áp sát vào người, tay còn lại, hắn đưa lên ghì nhẹ đầu của nó. Khoảng cách bây giờ rất gần với nhau, nó cảm nhận được từng hơi thở nam tính của hắn đang hít thở đều đều.
Bật cười một cái, nó liền nhón gót hôn lên môi hắn. Đã rất lâu...nó chưa được chạm vào đôi môi mềm mại này.
Siết chặt vòng tay ôm lấy nó, hắn mạnh mẽ hôn thật sâu. Đưa lưỡi vào khoang miệng của nó, hắn như rút hết mật ngọt ở đấy. Bây giờ hắn chỉ muốn ôm nó vào lòng, giữ chặt lấy nó, không bao giờ buông.
Hôn xuống cổ nó, tay hắn lại không ngoan ngoãn tí nào đưa vào áo.
-A, anh này! Đang ở ngoài đó.- Nó nhíu mày, đánh nhẹ vào vai hắn.
-Vậy thì vào trong thôi!- Từng lời nói truyền qua tai nó của hắn mang đầy chất ma mị.
-Không! Không bao giờ!- Nó bật cười và lắc đầu.
-Tiểu Phương à!!!- Hắn nói giọng ỉu xìu.
-Anh đó, càng ngày càng hư.- Nó bĩu môi.
-Anh hư à? Hư nhưng không hỏng nhá!- Hắn nháy mắt rồi nhanh tay bế sóc nó lên.
-Aaa, Quân Anh! Mau thả em xuống!- Nó giẫy giụa.
-Được, em chờ đến sáng nhé.
Đặt nó xuống giường, hắn áp môi hôn nó, đưa tay nắm vạt áo vừa định kéo ra thì một tiếng gõ cửa cắt ngang.
Cốc...Cốc...
-Ashiaz!!! Chắc lại là cậu nhóc Joong Min đây!- Hắn thở hắt ra.
-Anh ra mở cửa đi, xem ai đó.- Nó mỉm cười đẩy mạnh hắn.
-Thật biết thời khắc phá đám mà.- Hắn lẩm bẩm.
Bước ra mở cửa, hắn chẳng thấy một ai hết. Chợt nhìn xuống dưới, hắn thấy Di Đông đang ôm con gấu bông to đùng. Khẽ nhíu mày, hắn ngồi xuống hỏi.
-Có chuyện gì vậy Di Đông? Con không ngủ được à?
-Dạ, Di Đông muốn ngủ với ba mẹ.- Cô bé mím môi.
-Được rồi, vào thôi!- Hắn nhấc bổng cô bé lên, bế vào phòng.
-Ơ...con gái! Lại đây với mẹ nào.- Nó vươn tay ra.
Di Đông vừa được hắn thả xuống thì ngay lập tức trèo lên giường nhào đến ôm nó.
-Mẹ ơi, tối nay mẹ cho Di Đông ngủ với mẹ và ba nha.
-Tất nhiên rồi, con có thể ngủ với ba mẹ lúc nào mà con muốn.- Nó mỉm cười.
-Vậy con sẽ ngủ ở đây luôn!- Cô bé khoái chí cười tít mắt.
-Di Đông, không được đâu! Con một ngày một lớn, để bạn bè mà biết con ngủ với ba mẹ là sẽ cười con đó.- Hắn vừa nghe thấy thông tin xốp dẻo từ cô bé thì lập tức lên tiếng.
-Vậy hả ba? Vậy thôi, con ngủ tối nay thôi!- Cô bé chu chu đôi môi nhỏ xinh.
Nó ôm Di Đông vào lòng và vỗ về, không lâu sau cô bé đã ngủ thiếp đi. Đặt cô bé xuống, nó lấy chiếc gối kê xuống dưới đầu của Di Đông. Đúng là trẻ con, đến lúc ngủ cũng đáng yêu đến thế.
-À, khi vừa gặp anh thì con bé đã gọi ngay là ba. Làm sao con bé có thể biết được chứ?- Hắn vừa vuốt tóc cô bé, vừa hỏi nó.
-Vì lúc nào bên cạnh của con bé đều mang theo ảnh của anh. Cộng thêm mái tóc và đôi mắt nữa, hễ ai nhìn vào thì sẽ biết ngay thôi.- Nó nhún vai.
-Uhm, cũng trễ lắm rồi em ngủ đi, thức khuya không tốt đâu đấy.- Hắn ân cần nhắc nhở.
Nó gật đầu rồi nằm xuống, ôm lấy Di Đông. Từ từ rồi nó cũng thiếp đi.
...
Sáng sớm, chưa kịp nhìn thấy ánh nắng mặt trời thì hắn đã bị Di Đông lôi dậy.
-Ba ơi, ba dậy đi! Ngủ gì mà lắm thế!
-Gì thế con, sao chưa đi học?- Hắn vươn vai, nói giọng ngáy ngủ.
-Con muốn ba đưa đi! Ba vào thay đồ đi ba.
Cô bé nắm tay hắn lôi lôi, kéo kéo. Nhưng do lực của Di Đông quá nhỏ nên không thể đem hắn quăng thẳng vào nhà vệ sinh được. Hắn không khỏi phì cười, kéo tay cô bé lại rồi vuốt nhẹ mái tóc ấy.
-Con xuống nhà trước, ba rửa mặt thay đồ rồi xuống liền, được không?
-Dạ được! Ba phải nhanh lên đó! Làm vệ sinh cá nhân chậm chạp thì không phải là em bé ngoan đâu.
Cô bé hồn nhiên, vô tư nói mà nào có biết hắn như đã chết lặng. Giật giật khóe môi, hắn không tài nào tin được những lời nói vừa rồi là do Di Đông thốt ra.
Vươn tay một cái, hắn đứng dậy, đi đến tủ quần áo lấy ra chiếc áo sơmi trắng và quần tây đen rồi vào nhà vệ sinh.
Di Đông xuống cầu thang, cô bé chạy nhanh vào bếp và ôm lấy chân nó.
-Con chào mẹ! Chúc mẹ một buổi sáng vui vẻ!
-Chào buổi sáng, con yêu!- Nó khom người xuống, hôn lên má của Di Đông.
-Ủa, cậu đâu rồi mẹ?
-Cậu chưa dậy, để cậu ngủ thêm nữa đi con.- Nó mỉm cười xoa đầu cô bé.
-Cậu này, ngủ đến trưa trời trưa trật mới chịu dậy à.- Di Đông chu chu đôi môi bé xíu.
-Cậu vừa về, do chưa thích nghi được giờ giấc nên mới ngủ dậy trễ. Con để cậu ngủ đi, đừng lên phá cậu biết không!- Nó vừa bưng đĩa táo đặt trên bàn, vừa nhẹ nhàng nói.
-Không được đâu mẹ! Không được ngủ nướng đâu, sẽ thành thói quen rất xấu luôn đó.- Vừa nói xong, Di Đông liền chạy lên cầu thang.
-Ơ...Di Đông! Từ từ thôi, ngã đấy nhá.- Nó nói vọng theo sau.
-Dạ!
Nó bật cười và lắc đầu. Riết rồi nhà này hễ Di Đông thức dậy là mọi người đều phải thức theo. Nhưng cũng vì thế mà cô bé đã có được một thói quen tốt cho mình rồi đấy chứ.
Hắn bước xuống cầu thang, trông hắn lúc này cứ như một cậu con trai học cấp chứ chẳng phải là một người đàn ông chín chắn tuổi nữa. Nó chỉ lo loay hoay nấu thức ăn mà không để ý đến xung quanh cho đến khi có một vòng tay ôm lấy eo nó và một nụ hôn thật nhẹ ở má.
-Chào buổi sáng, em yêu!
Nó khẽ nhíu mày gỡ tay hắn ra.
-Di Đông xuống bây giờ đấy, để con bé thấy được là không hay đâu.
-À, em nhắc đến Di Đông thì anh mới nhớ. Con mình mới học mẫu giáo thôi mà, em gọi con dậy sớm vậy? Để con bé ngủ thêm một tí nữa có sao đâu.- Hắn bước đến bàn, kéo ghế rồi ngồi xuống.
-Em đâu có gọi, là tự Di Đông dậy đấy chứ.- Nó mang đĩa bánh mì đặt lên bàn.
-Di Đông tự dậy?- Hắn ngạc nhiên đến tột độ.
Từ nãy đến bây giờ, Di Đông đã đưa hắn đi từ bất ngờ này sàn bất ngờ khác rồi đấy.
-Phải, Di Đông có một thói quen là sau giờ phút sáng thì không ngủ được nữa, con bé sẽ tự động dậy, không cần gọi và khi Di Đông thức rồi thì cả nhà đều phải thức theo do con bé đã chạy qua phòng từng người một.
-Em dạy con khéo nhỉ.- Hắn nghiêng đầu và mỉm cười.
-Đó là do Di Đông, bởi con bé rất ngoan mà.
Nó đặt hai đĩa trứng ốp la cuối cùng lên bàn và ngồi xuống.
Di Đông xuống nhà bếp, cô bé đi đến bên nó và đưa tay ra. Nó đứng dậy, bế Di Đông lên và đặt ở ghế bên cạnh.
-Anh muốn uống gì không?- Nó quay sang hỏi hắn.
-À, cho anh cốc cafe nóng không để đường, cho tình yêu của em vào là được rồi.- Hắn nháy mắt.
Nó nhíu mày, môi khẽ cười, lắc đầu nhìn hắn rồi vuốt tóc Di Đông.
-Để mẹ lấy cho con cốc sữa nhá.
-Mẹ ơi! Mẹ cho Di Đông một cốc sữa không để đường, cho tình yêu của mẹ vào thôi.- Cô bé chu môi nói.
-Được rồi, có ngay đây.- Nó bật cười rồi đến tủ lạnh lấy một hộp sữa tươi.
Hắn nhìn Di Đông, bất giác lại mỉm cười. Cô bé tự ăn, không cần ai phải chăm hết. Nhìn Di Đông không hiểu sao hắn lại thấy mình lúc nhỏ quá ư là vô dụng. Di Đông với tay lấy một ít bánh mì nhưng mãi mà không được trông cô bé vô cùng khổ sở. Hắn vươn tay lấy vài cái rồi đưa cho cô bé.
-Của con này!
-Cảm ơn ba!- Di Đông nhận lấy.
-Con cần ba đút không?
-Dạ không!- Cô bé lắc đầu.-.Mẹ bảo phải tập tự ăn uống để vào trường không phải lãng phí thời gian của các cô.
-À, thôi con ăn tiếp đi.
Nó đem ra một cốc cafe để trước hắn.
-Cafe của anh.
Bước qua chỗ của Di Đông, nó đặt cốc sữa xuống và hôn nhẹ vào má của cô bé.
-Đây là sữa của con.
Vừa ăn xong, Di Đông chạy vào rửa mặt, xong xuôi hết thì cô bé ra ngoài, ôm lấy cốc sữa và uống. Di Đông đẩy cốc sữa ra, mặt mày nhăn nhó, khó chịu.
-A, khó uống quá mẹ.
-Tất nhiên rồi con gái, con nói với mẹ là không để đường mà.- Nó khẽ cười.
-Nhưng ba không để đường mà vẫn uống bình thường mà.- Cô bé chỉ tay vào hắn đang nhâm nhi cốc cafe.
-Vậy con có muốn thử không?- Hắn nhướng mày.
Di Đông liền gật đầu cái rụp.
Hắn đưa cho cô bé cốc cafe. Di Đông ôm lấy và nhấp một ít.
-Aaa, đắng quá!!!- Cô bé nhảy cẫng lên.
-Sữa của con đây, con gái.- Nó đưa cho cô bé cốc sữa vừa mới pha xong.
-Di Đông uống nhanh nào, ba đi bỏ à nha.- Hắn vươn tay bẹo má Di Đông.
-Ba đừng bỏ Di Đông. Con uống xong bây giờ.
-Ba đùa thôi, con uống từ từ đấy.- Hắn vuốt tóc cô bé.
Di Đông vừa uống xong thì lấy chiếc cặp và chào nó.
-Thưa mẹ con đi học.
-Anh đi nha!- Vừa nói xong, hắn liền kéo nó sát vào người và hôn lên má.
-Hai cha con đi vui vẻ nhé.- Nó vẫy tay.- À chiều anh về sớm nha, em và anh đi siêu thị mua sữa cho Di Đông.
-Uhm!
Hắn cùng Di Đông ra ngoài, đặt cô bé lên con BMW rồi khởi động. Chiếc xe di chuyển và rời khỏi ngôi biệt thự trắng muốt.
Ngồi trên xe, Di Đông khoái chí, không ngừng ca hát. Hôm nay cô bé rất vui vì được ba đưa đi học.
-Di Đông có yêu mẹ không?- Hắn lên tiếng, hỏi.
-Dạ có. Di Đông yêu mẹ nhiều lắm. Ba biết không, nhiều lúc qua phòng, con thấy mẹ nhìn gì ở trên trời ấy rồi tự khóc nữa. Con hỏi mẹ nhưng mẹ chỉ bảo là bụi bay vào mắt thôi.
-Vậy sao?- Hắn mở to hai mắt.
-Dạ.- Cô bé trả lời, tay thì nghịch chiếc nơ nhỏ trên tay.
Hắn không nói gì nữa chỉ chuyên tâm vào lái xe. Hai mắt hắn nhìn thẳng, kiên định, suy nghĩ thật lâu. Không ngờ trong năm vừa qua nó đã cô đơn và chịu nhiều tổn thương đến như thế.
Chiếc BMW dừng trước trường mẫu giáo. Hắn xuống xe và đưa Di Đông xuống. Cô bé nhìn xung quanh, chợt thấy một cậu nhóc ngồi bên dưới góc cây, trên tay còn cầm theo một sắp vé số, liền níu lấy tay hắn.
-Ba, ba ơi!
-Chuyện gì thế Di Đông?- Hắn nhíu mày.
-Ba cho ở đây chờ Di Đông nha! Con đi một xíu rồi quay lại liền.- Vừa nói xong, Di Đông liền chạy vụt đi.
-Ơ...Di Đông! Di Đông!
Hắn lắc đầu, tựa người vào xe và chờ đợi cô bé. Không biết con bé đang tính làm gì nữa đây.
-Chào anh!- Một cô gái chạy chiếc tay ga dừng trước hắn.
-À, chào!- Hắn đưa mắt nhìn cô ấy rồi đảo mắt đi.
-Anh đưa em đi học à? Em cũng vừa đưa thằng em vào trong.- Cô ấy vô tư bắt chuyện.
-À...ừ...- Hắn ậm ừ vài tiếng.
Di Đông quay lại, vừa thấy có một người con gái nói chuyện với hắn thì liền cau mày giận dỗi. Chạy thật nhanh đến, cô bé níu tay hắn.
-A, em gái của anh à? Đáng yêu quá!- Cô vừa đưa tay định bẹo má cô bé nhưng đã bị gạt ra.
Di Đông ôm cánh tay của hắn, chu môi nũng nịu.
-Anh hai! Chị hai bảo trên đường về anh phải đi siêu thị mua sữa cho hai đứa nhỏ và sữa cho chị hai dưỡng thai. Sau khi về nhà phải làm việc nhà giúp chị hai nữa, chị dâu sắp sinh em bé rồi.
Hắn tròn xoe hai mắt, khóe môi còn giật giật. Cái kiểu ăn nói này con bé đã học ở đâu vậy chứ.
-Chị ơi, em tiếc lắm nhưng anh hai em có vợ rồi, hẹn chị dịp khác nha.- Di Đông cười tít mắt.
-A...a...tôi...tôi đi trước.- Vừa nói xong, cô ấy lên cho xe vụt đi.
Hắn ngồi xuống, xoa đầu Di Đông.
-Lúc nãy con nói gì thế? Cách ăn nói như người lớn vậy à.
-Ai bảo cô gái đó lại gần ba, ba chỉ là của mẹ và Di Đông thôi.- Cô bé nhíu mày như đang giận dỗi.
Hắn bật cười, hôn vào má của Di Đông.
-Ba đền bù được chưa.
Di Đông chu môi quay phắt đi vào trong.
-Con không chơi với ba nữa. Nghỉ chơi với nhau phút đi!...