Những chap này sẽ dành cho nó nhá.|Năm đầu ở Tổ chức|
Sáng sớm, mới . am nó đã thức dậy. Vscn xong nó lại tủ lạnh lấy một ít thứ ra nấu bửa sáng.
Reeng...Reeng
Nó vội chạy ra mở cửa.
Cạch
-Dậy sớm dữ- Tuấn Du cười với nó.
-Vào vấn đề đi- Nó phớt lờ anh và nói giọng ra lệnh.
-Làm gì căn vậy? Đây là lịch học của cô và tên của cô khi ở trong tổ chức là Josan. Xong nhiệm vụ rồi tôi đi đây. Chúc cô mọi việc đều suông xẻ.- Anh nói rồi hí ha hí hửng quay đi.
Nó nhìn theo, lắc lắc cái đầu thầm thương cho anh "đẹp mà khùng"_ý nghĩ của nó.
Nó đóng cửa lại rồi lại cái bàn học ngồi xuống mở lịch ra xem.
-Đùa à- Nó cau mày.
Cũng phải thôi. Lịch học kéo dài từ sáng sớm đến chiều tối lận mà.
Lịch học của nó
_. am: Tập trung
_. am đến . am: Luyện sử dụng những loại vũ khí.
_. am đến . am: Luyện võ đạo.
_. am đến . pm: Luyện chế tạo vũ khí.
_. pm đến . pm: Nghỉ trưa.
_. pm đến . pm: Luyện chạy motor và những loại xe ôtô.
_. pm đến . pm: Luyện chạy bền.
_. pm đến . pm: Nghỉ chiều.
_. pm đến . pm: Học những bài như ở trường.
Hết
-Ok được. Lâm Kỳ Phương Thư này sẽ làm được.- Nó tự nhủ một mình rồi đồ ra nấu bữa sáng.
. am
Nó bước ra trong áo ba lỗ bó sát người, quần jean xanh ôm và đôi boot cao tới gối. Mái tóc màu hạt dẻ được nó cột gọn lên, nó đi lại tủ lấy ra cái áo khoát da màu đen rồi mặc vào. Nó ra ngoài đóng và khóa cửa cẩn thận rồi bước đi xuống sân.
Nó bước từng bật thang xuống. Vừa tới dưới nó thấy có rất nhiều sát thủ đang tập trung ở giữa nhưng theo nó nhìn thấy thì nam chiếm tỉ lệ nhiều hơn nữ mà toàn là hot boy và hot girl không à.
Nó chẳng để ý đến xung quanh, đi thẳng vào nơi tập trung nhưng chưa đến nơi thì nó đã nghe thấy tiếng của Tuấn Du từ micro vang lên và anh đang đứng trên bục thềm được xây giống như sân khấu.
-Xin chào các bạn! Tôi là Kensai-người đứng đầu tổ chức. Hôm nay tôi muốn giới thiệu với các bạn một người mới, bắt đầu từ hôm nay cô ấy sẽ chính thức là thành viên của Lisush. Và tôi xin mời Josan bước lên đây.
Nó tiến lại gần và bước đi giữa hàng người chính giữa. Lướt qua mặt từng sát thủ, mùi hoa hồng của nó còn vương lại làm cho mấy anh ở đó có chút gì gọi là đê mê.
Nó bước từng bước thật nhẹ lên bật thang rồi đi thẳng lên bục thềm và dừng lại kế bên Tuấn Du.
-Cô hãy tự giới thiệu về mình.- Tuấn Du đưa micro cho nó.
-Lâm Kỳ Phương Thư, gọi là Josan.- Những từ được thốt ra rất nhẹ nhàng nhưng sự lãnh băng của nó không hề nhẹ. Cũng có thể là làm cho những sát thủ máu lạnh ở phía dưới bị run rẩy.
-Được rồi mọi người hãy giải tán và bắt đầu khóa huấn luyện của mình đi- Tuấn Du nhận lại micro từ nó rồi nói.
Sau khi mọi người giải tán hết anh mới quay sang nói với nó.
-Cô nhớ tên mình kỹ đấy.
-Sao không nói trước là có chuyện này?- Nó phớt lờ câu nói của anh mà hỏi ngược lại.
-À quên...mà tôi sẽ là người trực tiếp huấn luyện cho cô.- Anh cười trừ.
-Còn không nhanh lên- Nó hối thúc.
-Ờ thì từ từ.
Anh dẫn nó đến một hội trường lớn, bên trong có những tấm bia dặt ngang với nhau ở bức tường đối diện, từng loại vũ khí thì được đặt trên bàn dài gồm tất cả các loại súng và dao, kiếm...
Tuấn Du lấy đồ bịt tai lại, anh chỉ cho nó cách bịt lại và lấy khẩu súng lục trên bàn. Anh đứng ngang người lại. Hai mắt nhìn về phía tấm bia, anh bắt đầu bóp cò...
Đoàng
Tiếng súng chói tai vang lên và viên đạn đang nằm chĩm trệ ở giữa tâm đỏ của bia.
-Cô thấy rồi chứ. Khi bắn cô phải giữ thân vững và nhắm đúng vào mục tiêu, xát định rồi thì bóp cò nhưng nhớ phải giữ tay kìm vì độ giật của súng rất mạnh. Cô thử đi- Anh nói rồi đưa cho nó khẩu súng.
Nó nhận lấy, làm theo những gì anh chỉ nó đứng ngang người, mất nhắm vào bia, khí nó chắc chắn rồi thì nó bắt đầu bóp cò...
Đoàng
Nó hạ súng xuống, viên đạn của nó bây giờ chỉ lệch tâm đỏ một chút xíu thôi.
-Tốt. Cô hãy tập nhiều lên...tôi chắc rằng không lâu sau cô sẽ soán ngôi của tôi đó- Tuấn Du bỡn cợt.
-Dạy đi- Nó thốt ra chỉ hai từ ngắn gọn rồi tiếp tục tập bắn.
Tuấn Du nhìn nó, anh thấy nó rất khác với những sát thủ khác nha (trừ hai người con nuôi của ba anh)
Thế là cả ngày hôm đó nó cứ loay hoay hết luyện cái này tới cái khác nhưng phải công nhận một điều là nó làm quen với những thứ này rất nhanh.
Chẳng hạng như lúc Tuấn Du giới thiệu và chỉ cho nó cách lắp súng đơn giản. Trước đây anh thấy những người khác lúc đầu làm còn loạng choạng, sơ sót rất nhiều nhưng nó thì làm rất khéo nha. Với người mới như nó mà chỉ trong vòng tiếng đồng hồ mà đã làm xong rồi. Quả thật anh rất khâm phục nó.
Nó bây giờ đang ngồi trong phòng của nó chờ người đến dạy học. Xong giờ này thì nó được khỏe rồi.
Reeng...Reeng...
Nó đi ra mở cửa.
-Sao lại là anh?- Nó vừa mở cửa thì gặp Tuấn Du đang bê trên tay những chồng sách vở thì hỏi.
-Sao không là tôi? Chẳng phải tôi là người trực tiếp huấn luyện cho cô sao?- Anh nói rồi thản nhiên đi vào trong, tiến thẳng lại bàn học của nó.
Nó thở hắc ra không lẽ nó phải đối mặt với thằng cha hắc ám này sao? Không làm tốn thời gian nữa nó đi lại bàn ngồi xuống và bắt đầu vào bài học.
Tuấn Du trố mắt nhìn nó. Quá hoàn hảo! Nó học bài rất cấp tốc nha. Anh bắt đầu sợ nó rồi đó. Những bài tập anh cho nó làm như không làm, có một số bài anh đang tìm lời giải thì nó đã lấy bút ghi ra phải giải như thế nào rồi phán cho anh một câu xanh rờn "Vậy mà cũng đòi dạy" thử hỏi có quê không chứ.
Cuối cùng . pm cũng đến, anh vội lấy tập vở rồi chuồn luôn để không thôi ở lại nghe nó nói cho mang nhục. Nó nhìn theo rồi đóng cửa lại.
Nằm trên giường nó cứ lăn qua lộn lại không tài nào ngủ được. Nó với lấy cái áo khoát mặc vào rồi đi ra ngoài hóng mát.
Nó bước đi giữa sân, đi một hồi không biết nó đã đứng trước khu vườn cấm từ lúc nào, nó chẳng lo sợ gì mà cứ bước vào trong.
Xoạt...Xoạt...
Những tiếng động lạ vang lên, nó còn nghe thấy tiếng bước chân nhưng khi quay lại thì chẳng thấy ai. Nó bước thêm vài bước nữa thì quay người lại, cây dao nó thủ săn trong người được lấy ra và...
Cạch
Cây dao của nó đang nằm trên thân cây.
-Ra đi- Nó lên tiếng.
-Cũng khá đấy nhỉ- Từ sau thân cây hai cô gái bước ra.
-Có mục đích?- Nó hỏi không buồn nhìn hai cô gái.
-Không có gì? Lúc nảy nghe Kensai (Tuấn Du) nói là có một cô gái đáng gờm nên tôi và bạn mình đi xem thôi.- Một trong hai người nói.
-Tôi là vật phẩm sao?
-Không! Mà cậu là Josan đúng chứ?- Cô gái còn lại hỏi nó.
Nó không nói gì chỉ nhìn hai cô gái ấy đầy nghi hoặc.
-Tôi là Jisan còn đây là Jesan- Cô gái đó tiếp lời- Theo tôi biết thì tên có ba từ cuối giống nhau thì sau này có thể chung một đội đó.
Nó ừ hử cho qua rồi phóng lên cành cây ngồi. Jisan và Jesan cũng nhảy theo.
-Cậu mới vào mà tôi thấy anh Kensai rất phục cậu đó- Jesan bắt chuyện.
-Tôi chỉ là người bình thường giống những người khác chẳng có gì đáng phục cả- Nó trả lời ánh mắt nhìn xa xăm.
-Tôi thấy cậu đúng là người có tiềm năng đấy. Nếu tôi không nhầm thì cậu sẽ là ứng cử viên sáng giá nhất để vào Tam Nữ Hoàng- Jisan nói.
Nó không nói gì chỉ nhết mép rồi bỏ đi. Jisan và Jesan nhìn nhau rồi lại nhìn theo bóng nó.
"Cô gái này khá bí ẩn"
-------------------------------
Chú thích nha
Jisan và Jesan là hai người con nuôi còn lại của ba Tuấn Du mà mình nhắc đó.