Còn Thư, Đào và Lam đều có chung một ý nghĩ, đó là:
-Mọi chuyện bắt đầu thú vị rồi đây!-Họ cười, một nụ cười ma mị đầy bí ẩn.
Giờ giải lao.
-Đi ăn thôi!-Vy tươi cười.
-Ừ!-Thư đồng tình.
Canteen.
-Wow…-Đào ngỡ ngàng trước những suất ăn.
-Trông tuyệt quá!-Mắt Lam lấp lánh.
Suất ăn gồm có: cơm, cà ri bò nấu nấm, súp miso, nước khoáng.
-Dù rất đơn giản nhưng có vẻ ngon đấy!-Thư nói.
-Ăn thôi!-Vy nói.
Họ lấy mỗi người một suất ăn, tìm một chiếc bàn to ở góc khuất và ngồi xuống.
-Mời mọi người dùng bữa!-Họ đồng thanh và bắt đầu ăn.
-Ngon quá!-Vy thốt lên khi nếm thử muỗng cơm có cà ri, gương mặt vô cùng hạnh phúc.
-Đúng là ngon thật!-Sau khi nếm thử, Lam cũng công nhận.
Rồi nhóm Minh đến (không có Vũ nha!)
-Bọn này ngồi cùng được chứ?-Trung lịch sự hỏi
-Cứ tự nhiên!-Vy nói rồi ăn tiếp.
Rồi nhóm Minh ngồi xuống, cùng ăn với họ.
-Ngon lắm sao?-Thấy nhóm Vy ăn ngon như thế, Minh tò mò hỏi.
-Cũng ngon!-Vy nói. -Nhưng không bằng bác Julia Child!
-Đầu bếp nổi tiếng mà nấu ăn không ngon thì …thua!- Minh thở dài.
Rồi từ xa, cô gái đi tới. Họ là một cặp song sinh với mái tóc nâu, mắt đen, trang điểm có hơi đậm và quần áo hơi ‘thiếu vải’.
-A…Anh Minh!/A…Anh Trung!-Hai người đó nói, chạy đến bên Minh và Trung.
(Hai người đó là ai thế nhỉ? Muốn biết thì mời mọi người đọc chương )