Không lường trước được việc bá tước Frank lại đến nên Rose lo lắng đi qua đi lại khẩn trương. Ở đây ai mà không biết Frank là một người có dã tâm lớn, thái độ đối với Louis Miller hay cho dù là Joy Miller đệ nhất đi chăng nữa cũng không kiêng nể gì. Nghe nói vị bá tước này đã từng cứu mạng Joy Miller cho nên cha của Louis đối xử hết sức ưu ái. Việc chỉ định chính con trai mình là Louis làm vị hôn phu cho con gái của Frank cũng từ đó mà thành.
Hơn nữa bá tước Franks còn hơn cả tuổi của Joy Miller nên nghiễm nhiên ông ta có quyền lực rất mạnh. Hơn phân nửa giống loài Ma-cà-rồng ngấm ngầm ủng hộ ông ta cho việc tạo phản cướp ngôi. Tất nhiên bề ngoài chiếc vỏ thì tuyệt đối trung thành nhưng lớp nhân bên trong cực kì gian xảo.
Louis bị thương nặng sẽ là cơ hội tốt cho ông ta hành động. Nhưng trước hết phải xem tình hình của vị vua trẻ tuổi này thế nào đã. Louis Miller đệ nhị tuy còn trẻ nhưng sức mạnh tuyệt đối không thua kém cha hắn. Về điều này cần phải xem xét kĩ càng. Joy Miller giờ đang chìm trong giấc ngủ sẽ không là vấn đề đối với ông.
- Tôi sẽ ra ngoài xem sao!
David điềm tĩnh nhìn Rosalie nói khiến ả ta ngỡ ngàng.
- Ngươi điên sao? Ngươi muốn ông ta lấy mạng hả?
Rosalie nghiến răng gằn xuống, móng tay níu lấy cánh tay David kéo lại.
- Không kẻ nào được phá hoại giấc ngủ của vương.
David vùng tay quay gót ° đi ra ngoài đại sảnh.
- Ngu ngốc!
Ả rối trí khẽ chửi, bàn tay đưa lên vò đầu bứt tai rồi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài sảnh đường.
Lúc này một đôi mắt từ từ mở ra, mệt nhọc ngồi dậy Louis khẽ lẩm bẩm:
- Bá tước Frank!
Căn cứ Vampire Hunter!
Viola tần ngần đứng trước cửa phòng của Lion mà không dám vào. Cô có thể biết trước được cơn thịnh nộ của Lion khi nghe việc cô định nói.
Sau sự việc ngày hôm qua, bản thân cô muốn rời khỏi nơi này. Không còn giết chóc, không còn màu máu, không còn làm Rose buồn lòng nữa.
Cô biết sau ngày hôm qua cô sẽ không có can đảm để có thể trả thù cha cô. Cho dù Louis giết hay không giết cha cô cô không còn quan tâm nữa.
Tất cả những gì cô muốn là bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống bình dị như bao con người khác.
Có phải rằng việc ra quyết định này sẽ khiến Rose thoải mái? Cũng tốt! Tốt cho cả hai.
Hít một hơi thật sâu cho trái tim thêm can đảm Viola mở cửa phòng Lion bước vào.
Một mảng yên tĩnh đáng sợ.....
Lion không có trong phòng? Cô nhìn xung quanh kiếm hình bóng anh nhưng có vẻ anh đã đi ra ngoài. Thật kì lạ!
Xoay người tính đi ra ngoài thì cuốn sách trên tủ rượu của anh đập thẳng vào mắt cô.
Trong một giây cô sửng sốt...bởi cuốn sách đó chính là cuốn "Sách Cấm" mà cô lén đem từ học viện về.
Tại sao lại có trong phòng của Lion? Đây đích thực là cuốn sách đó, cái trang giới thiệu về người con thứ hai của Joy Miller đã bị xé.
Lion lục lọi phòng của mình sao? Viola nghi ngờ, lưng dựa vào tủ rượu. Nhưng vô tình thay lưng cô lại chạm vào một bức tượng hình con sư tử khiến nó bị lệch về một bên và...
"Roẹtttttt" chiếc tủ đựng rượu như có bàn tay ma quái đẩy hẳn sang một bên làm lộ ra một lối đi bí mật.
Cuốn sách trên tay Viola rơi xuống sàn nghe cái bịch, đôi mắt cô không tin vào những gì mình nhìn thấy.
Trong phòng Lion tại sao lại có một lối đi bí mật như thế này?
Suy nghĩ vài giây cô túm chặt một góc áo rồi bước vào bên trong.
Quay trở lại lâu đài Dark Blood, lúc này bên ngoài đại sảnh đường đang huyên náo như một cái chợ.
- Mau cho chúng ta gặp Vương.
- Vương thế nào rồi? Ta muốn biết.
....
Ồn áo, láo nháo thật khiến người khác bực mình.
Frank lúc này ung dung bệ vệ bước lên cầu thang muốn bước vào phòng của Louis thì bị một bàn tay chìa ra chắn lối đi.
- Tránh ra!_ ông giận dữ nhìn chằm chằm vào David.
- Thứ lỗi tôi không thể. Vương đang nghỉ ngơi không ai được phép quấy rầy người lúc này.
David bình thản nhìn trực tiếp vào mắt vị bá tước kênh kiệu.
Với chiều cao tầm m Frank nghiễm nhiên đứng tới vai David. Thân hình phục phịch, mái tóc xoăn tít cùng với bộ ria mép to vĩ đại che lấp cả miệng trông vô cùng kệch cỡm. Ông ta rất tức giận, hất bàn tay David sang một bên rồi nhấc cái chân ngắn ngủn của mình lên thềm.
- Ngươi cho rằng có thể cản được ta sao?
Ông ta ngoắc đầu lại nhìn David cười mỉa mai. Những người trong đại sảnh cười ồ lên châm chọc.
Bước chân của vị bá tước lại bị cản trở bởi thanh niên trẻ tên David. Cậu không hề nao núng đứng trước mặt Frank một lần nữa. Giọng nói lạnh lùng hơn.
- Không ai được phép quấy rầy Vương đang nghỉ ngơi.
- Ngươi...
Khuôn mặt ông ta đỏ bừng tức giận, con mắt đã nhỏ của ông ta híp lại trông rất nguy hiểm. Móng tay dài ra và nhanh chứ chớp nắm lấy cổ David nhấc cậu ta lên khỏi mặt đất.
- Cha.._ Cô con gái của Frank hốt hoảng chạy lại gần.
- Ngài Frank...ngài đang làm gì vậy?
Rosalie chạy ra sỡ hãi ôm miệng sửng sốt.
- Một con người yếu đuối mà dám thách thức ta sao? Hả?
Ông ta như một con qủy vươn những móng tay dài cắm vào cổ David, giọng nói khinh miệt.
Mùi máu từ cổ David chảy ra lan toả khắp sảnh đường khiến những người ở dưới rạo rực. Đúng là không có máu nào thơm hơn máu người. Họ đã không được hút máu người lâu rồi, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Bị bàn tay to khoẻ của Frank bóp chặt David khó khăn hít thở, miệng cậu mở ra cố gắng lấy oxi.
Bàn tay ông ta bóp chặt hơn một chút....David dần không còn thở được, hai bàn tay dần dần buông lỏng.
- Xin ngài hãy tha cho cậu ta một lần. Đó là người đi theo Vương không thể giết được.
Rosalie chạy lại giữ tay Frank tha thiết khẩn cầu.
- Hừ! Là do cậu ta tự chuốc lấy.
Nói rồi muốn dùng lực dứt điểm kết thúc sinh mạng của David thì....một con dao phóng tới cắp phập vào tay ông.
Nhanh,gọn, lẹ khiến ông ta không kịp trở tay.
- Áaaaaaa...
Nhanh chóng buông cổ David ra ông ta đau đớn rút con dao đang cắm ở tay mình ra.
- Cha._ con gái bá tước chạy lại xem xét vết thương của cha mình. Ánh mắt quét tới một bóng hình vừa xuất hiện.
Mọi người ngạc nhiên không hiểu vì sao vị bá tước kiêu ngạo kia lại ngã khuỵu. Lại càng ngạc nhiên hơn khi trông thấy Louis từ từ đi xuống cầu thang lướt qua Frank.
- Vương!_ nhất thời đồng loạt qùy xuống.
Lại gần cúi người đỡ David dậy, ngón tay hắn vuốt nhẹ vết bấu đang chảy máu trên cổ David...tức thì máu ngừng chảy. Khẽ liếc mắt về phía Rosalie ra lệnh:
- Đưa David đi kiểm tra vết thương.
Giờ phút này khuôn mặt Louis lạnh lùng đáng sợ, tuy có chút nhợt nhạt nhưng khí thế vẫn bức người. Tùy tiện khoác một chiếc áo choàng che đi vết thương đang có dấu hiệu muốn toác ra hắn nhìn vào Frank trừng trừng.
- Muốn giết người của ta?
Hậm hực bởi vết thương trên tay, ông ta miễn cưỡng cúi đầu hành lễ nhưng trong lòng thì không ngừng nguyền rủa hắn.
- Ta chỉ muốn dạy bảo thay cho người thôi.
- Ồ....
Louis khẽ cảm thán, khinh thường nhìn Frank. Nụ cười mỏng nhếch lên:
- Ông có tư cách đụng vào thuộc hạ của ta sao?
- Ngươi...
Câu nói của Louis khiến cho ông ta tức sôi máu nhưng không dám làm gì. Dám sỉ nhục ông trước bao nhiêu người như thế! Giỏi...cứ chờ mà xem.
Những người đang qùy rạp dưới đất đang cố nén cười, tuy nhiên vẫn có vài tiếng cười bật ra càng khiến cho vị bá tước thêm muối mặt.
- Còn tùy ý ra vào làm ồn ở đây một lần nữa ta sẽ không bỏ qua.
Louis lạnh giọng tuyên bố làm cho mọi người toát mồ hôi hột.
Xem ra vương của bọn họ không sao. Quả nhiên sức mạnh thật đáng nể.
Louis quay trở lại phòng đóng cửa cái rầm. Cảnh cáo như vậy chắc đã ổn. Kỳ thực nếu không kết thúc nhanh chỉ e là hắn sẽ không trụ nổi. Vết thương lại toác ra rồi. Hắn cần vài ngày nghỉ ngơi...nhưng xem ra sự xuất hiện của bá tước Frank đã làm hỏng hết cả.
Trước hết cần phải đề phòng người đàn ông này.