Cuộc sống cứ thế tiếp diễn, đến học viện, nhốt mình trong phòng đã dần trở thành thói quen của Viola trong suốt hơn hai tuần qua. Mọi chuyện dần trở nên đi vào quên lãng. Nhiều khi cô nghĩ đó có phải là một giấc mộng? Louis cũng chưa xuất hiện trước mặt cô một lần nào từ sau ngày hôm đó. Có phải cô đã bị lãng quên?
Rose dạo này cũng đối xử với cô rất lạ. Ánh mắt của Rose nhìn cô kiểu chán gét, không nói chuyện với cô kể từ hôm cô bắt gặp Rose và Lion trong căn phòng đó. Lion cũng từ đó mất dạng, tuy sống trong cùng một căn cứ mà nửa tháng không chạm mặt nhau một lần nào.
Không khí ảm đạm bao trùm đến nghẹt thở. Xin hãy nói cho cô biết có phải cô đã làm sai gì không? Bây giờ trông cô không khác gì bị mọi người xa lánh...như một người mắc bệnh truyền nhiễm vậy.
- Hajzzz..._ bất giác thở dài ngao ngán, Viola nằm dài ra bàn uể oải lật từng trang sách trong sự buồn chán.
- Sao thế?_ David cất tiếng hỏi.
Đúng rồi! May mà bên cạnh cô vẫn còn David. Trong khi mọi người "tẩy chay" cô thì David ngược lại. Cậu ta cũng rất lạ, ngoại trừ lúc cô đi vệ sinh hay ở căn cứ ra thì cậu ta lúc nào cũng kè kè bên cạnh. Hay nói cách khác là bám cô như sam. Nhiều lúc khiến cô cũng phát bực nhưng dần dần lại quen. Ít ra cũng có người ở bên cạnh.
- Cậu nói xem có phải trông tôi giống con bệnh không?
- Sao bỗng nhiên lại nói cái vớ vẩn ấy?
- Thôi không có gì!
David nhìn Viola đầy suy nghĩ. Đó chắc chắn sẽ là vợ của vương thế nhưng một thợ săn và một Ma-cà-rồng có thể đến với nhau? Joy Miller đệ nhất nhất định sẽ không chấp nhận. Vương sẽ gặp nhiều trở ngại khi mà dây dưa với cô gái này. Thế nhưng....cô ấy là lẽ sống của vương! Dù thế nào cậu cũng sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Viola...cũng vì vương.
- Viola, có muốn đi ăn shushi hay không? Ở gần học viện có một quán người Nhật mới mở. Cũng được lắm!
- Cũng được,tôi cũng đang đói.
Đứng dậy thu dọn sách vở, đeo bao tay len vào hai người chậm chạp ra khỏi học viện.
Bầu trời London mùa Đông ảm đạm nặng nề, từng cơn gió bấc lạnh cắt da, cắt thịt thổi đến thấm vào từng thớ thịt khiến họ một hồi run rẩy.
Tuyết rơi phủ kín trắng xoá cả con đường vừa lạnh lùng, vừa lãng mạn. Cái cảm giác này giống như tâm trạng của cô vậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện mà không mảy may hay biết ở bên kia con đường có một người đàn ông đang nhìn theo nhất cử nhất động của họ. Nói chính xác thì là nhìn theo Viola. Ông khẳng định đó chính là người bị ông đánh ngất ở tầng hầm khi đó.
Không thể tiếp cận được! Nếu như ông không nhầm cậu bạn đi cùng cô gái đó chính là cận vệ uy tín của Louis. Cậu ta muốn làm gì?
Nhẫn nại tính tò mò ông chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn theo bóng lưng hai người đang bước vào quán Shushi.
-----------
Bước vào quán cái hơi ấm từ lò sưởi toả ra thật dễ chịu, đôi môi tím tái của David bậm lại nhanh chóng kéo Viola vào một cái bàn phía trong góc.
- Tôi sẽ đi mua đồ cậu ngồi đây đi._ nói xong lật đật chạy đến quầy phục vụ.
Cởi áo khoác để trên giá treo đồ Viola ngồi đánh giá cách trang trí trên quán. Quán nhỏ nhưng rất ấm cúng, trên tường có dán những hình vẽ tượng trưng cho sứ sở Mặt Trời. Ngọn núi Phú Sĩ, hoa anh đào..còn có chú mèo máy Đoremon. Những chiếc bàn làm bằng tre nhỏ xinh, họ không ngồi ghế mà ngồi trên những miếng đệm để trên sàn. Trong giây phút cô có cảm giác như đang ở nước Nhật vào mùa Xuân ngắm hoa anh đào. Cảm giác thật tuyệt.
David khệ nệ bê đến một khay bên trên rất nhiều các loại Shushi: shushi cá hồi, Shushi thanh cua, Shushi trứng, shushi mực,......v.v trông rất ngon mắt kích thích vị giác thèm ăn của Viola.
- Đây là lần đầu tiên tôi đi ăn Shushi đó._ Viola háo hức cầm đũa loạn xạ không biết ăn loại nào trước tiên. Quá hấp dẫn!
- Haha..món khoái khẩu của tôi đó.
Đúng lúc này từ phía cửa có hai thanh niên bước vào. Nếu như bình thường thì không sao nhưng hai người này rất lạ. Con mắt của David bất ngờ hoảng hồn, bàn tay nhanh chóng túm lấy mái tóc rối bù của mình kéo xuống chán. Đôi mắt dày như đít chai che đi đôi mắt linh động.
Thật không ngờ xui xẻo đến mức gặp hai Ma-cà-rồng qúy tộc ở đây. Bàn tay cầm đũa nắm chặt lại.
Cũng giống như David, Viola cũng thấy lạ...đang ngầm đánh giá hai thanh niên kia.
Trời mùa Đông lạnh buốt mà họ cũng chỉ mặc hai bộ quần áo mỏng manh mà không có cảm giác gì là lạnh. Khuôn mặt lạnh tanh cùng với làn da trắng bệch. Họ ngồi im không nhúc nhích. Nhưng s như phát hiện có ai đó đang nhìn họ đồng loạt quay ra liếc mắt nhìn Viola khiến cô giật mình đánh rơi cả đôi đũa.
Đó là hai người sinh đôi, nhưng sao trong căn phòng có lò sưởi mà bỗng nhiên cô cảm thấy lạnh gai ốc. Linh tính cho biết đó là hai người không bình thường. Rất có thể đó là Ma-cà-rồng! Vấn đề ở đây là họ xuất hiện ở đây có mục đích gì?
Hai anh em sinh đôi đó có tên là Fred và John là Ma-cà-rồng qúy tộc dưới quyền của bá tước Frank. Nói về sự tàn ác không ai có thể vượt qua hai anh em này. Là hai thuộc hạ thân tín của Frank. Vậy mà hôm nay đồng loạt xuất hiện chắc chắn sẽ có máu chảy.
David vội vàng choàng áo vào cho Viola rồi kéo cô đi ra ngoài không giải thích gì mà kéo tay cô chạy một mạch.
Chắc chắn lão già Frank phái bọn chúng theo dõi cậu. Việc lo lắng trước tiên là đưa Viola trở về căn cứ. Đó là nơi an toàn nhất.
- David, cậu sao vậy?
- Suỵt!
David bịp mjệng cô chạy vào một con hẻm thở hổn hển. Đúng lúc này hai anh em sinh đôi kia cũng vừa đến đầu con hẻm. Bọn chúng đang liếc mắt tìm kiếm con mồi.
Viola mở trợn tròn con mắt lên nhìn..đôi đồng tử màu tím giãn ra nhanh chóng nhận ra vấn đề. Đúng là Ma-cà-rồng! Nhưng sao David...
Quay đầu lại nhìn cô sửng sốt...không biết từ lúc nào David tháo cặp mắt kính dày cộp xuống, con mắt nhìn chăm chú vào hai hình bóng phía trên con hẻm đang dần đi vào. Trên tay không biết một con dao sáng loáng xuất hiện.
- Tôi sẽ giải thích sau!
- Cậu..
- Khi tôi chạy ra khỏi con hẻm cậu hãy hết sức chạy về căn cứ. Tôi đếm đến ba.
- Khoan đã David...
- ....
David lấy hết tốc độ chạy ra khỏi con hẻm khiến hai anh em sinh đôi kia hoảng hồn nhưng rồi một giây sau một trong số chúng đuổi theo cậu ấy. Việc này nằm ngoài dự đoán của David. Viola vẫn còn trong con hẻm đó! Chết tiệt.
Viola cũng nhanh chóng chạy ra ngoài nhưng đến đầu hẻm cô đứng khựng lại...bàn chân bước giật lùi về phía sau.
Trước mặt cô là một trong hai tên sinh đôi đang chậm rãi tiến lại gần. Con mắt tên đó đỏ lên, cái miệng lè ra như con rắn khát vọng thèm thuồng muốn cắn vào cổ cô.
- Chào người đẹp, tôi bắt được cô rồi.
Sau đó từng chút một đến gần Viola hơn.