Diệp Tử Thông ở dưới nước, đưa ánh mắt căm hận nhìn lên Kịch San San. Đáp lại cái nhìn của anh, cô cười một cách thích thú và ranh mãnh.
“Diệp Tử Thông!”
Kịch San San lại hét lên, giữa sân trường heo hút không một bóng người, âm thanh ấy càng dội đi xa nữa. Cô hỏi.
“Vì sao anh muốn quan tâm tôi?”
Diệp Tử Thông vẫn chưa nguôi cơn giận, lại bị Kịch San San đùa giỡn mình, liền đập bàn tay thật mạnh xuống nước rồi đáp trả.
“Ai nói tôi quan tâm cô? Là học sinh trường Thiên Ngôn, cũng là đội trưởng đội Văn minh giảng đường, tôi không thể bỏ rơi người khác trong hoạn nạn. »
« Nói như vậy, trong số những người khác đó, có cả tôi ? »
«Không ! Trừ cô ra. »
Kịch San San đang đứng cách bờ khá xa, nghe thấy vậy máu sôi dâng lên sùng sục. Anh ta nói gì chứ ? Ai cũng cứu nhưng trừ cô ra ư ? Vậy hành động này, anh ta định gọi là gì đây? Hay tâm thần Diệp Tử Thông không được bình thường, trưa nắng liền nhảy xuống hồ để tắm ?
Kịch San San tiến sát lại bờ hồ, ngồi sệp xuống nhìn Diệp Tử Thông dưới nước ướt như con chuột lột. Thỉnh thoảng anh ta lại đưa tay lên lau những giọt nước trên mặt mình.
Kịch San San vờ như giận dỗi, nói với Diệp Tử Thông.
« Vậy anh nói đi, tại sao anh lại nhảy xuống đó ? »
Diệp Tử Thông bị ép, nhất thời không nghĩ được lí do hợp lí để trả lời. Anh cười nhạt một cái, hàm răng trắng tinh.
« Chúng ta từng hứa, cô xóa bức ảnh, tôi xóa tên cô, như vậy không ai nợ ai nữa ? »
« Đúng vậy ! » Kịch San San đáp lời.
“Vậy tại sao cô còn bám lấy tôi ? Thực ra âm mưu của cô là gì? Nói để cô biết, Diệp Tử Thông tôi mãi mãi sẽ không thèm để ý một cô gái như cô.”
“Không sao. Anh không cần để ý tôi, chỉ cần tôi để ý anh là được. Anh cứ việc đi về phía trước, còn tôi sẽ luôn nắm lấy cổ tay anh.”
“Cô…được lắm…Đồ cố chấp! Tôi sẽ không để cho cô yên đâu.”
“Anh mới là đồ cố chấp! Anh giỏi thì không để tôi yên đi.”
Hai người họ người dưới nước, kẻ trên bờ, không thôi nói qua nói lại với nhau, chỉ để phân thắng thua, xem ai mới là người cố chấp thật sự.
Được hơn năm phút, ở dưới nước Diệp Tử Thông hét lên.
“A! Chân bị chuột rút rồi.”
Nói xong câu đó, anh ta lặn xuống nước mất tiêu. Kịch San San đứng bật dậy, mặt méo xệch như sắp khóc. Ban đầu cô tưởng anh đùa, ai ngờ mãi mà anh ta cứ nằm yên đưới đấy, chỉ có những bọt nước thi nhau nổi lên.
“Diệp Tử Thông! Anh mau lên đây cho tôi!...Diệp Tử Thông, anh đừng chết, tôi không cố ý mà….Diệp Tử Thông, tôi xin lỗi.”
Cánh tay Diệp Tử Thông liên tục khuấy mạnh trên mặt nước, nhưng cả người anh ta, hoàn toàn nằm sâu phía dưới không thấy gì. Ở trên bờ Kịch San San vẫn tiếp tục hoảng loạn, nước mắt liên tục ùa ra.
“Diệp Tử Thông, tôi không biết bơi đâu, anh không lên là tôi xuống đấy…Diệp Tử Thông!...”
Lần này chắc Diệp Tử Thông bị chuột rút thật, mặc dù không biết bơi nhưng Kịch San San vẫn nhảy bỏm xuống hồ. Nhưng mọi chuyện không được êm xuôi như cô nghĩ, ngay khi vừa chạm nước, cơ thể cô chìm nghỉm xuống đáy liền.
Trong cơn ác mộng ấy, có người quàng tay ôm lấy eo cô, xách hẳn cả cơ thể một cách thật nhẹ nhõm.
Kịch San San ngoi được đầu lên để hít thở không khí, nhưng vì uống phải vài ngụm nước, liên tục ho sặc sụa. Diệp Tử Thông vẫn xách ngang cô như thế, cười lớn như hùm vồ được heo.
“Kịch San San, đáng đời cô lắm. Ha ha ha…”
Kịch San San thở gấp, mở mắt ra nhìn khuôn mặt ranh mãnh của Diệp Tử Thông. Đồng tử cô giãn ra, hai bàn tay đấm liên hồi vào ngực kẻ đáng ghét.
“Đồ khốn Diệp Tử Thông, anh giám lừa tôi. Anh không phải là người.”
Một tay Diệp Tử Thông vẫn ôm chặt Kịch San San, tay kia túm lấy cổ tay cô, giữ rất mạnh.
« Tôi nhắc nhở rồi nhưng cô đâu có nghe, lại còn mạnh miệng thách đố tôi nữa. »
« Bỏ ra, tôi không thèm anh giả bộ quân tử. Bỏ tôi ra. » Kịch San San tức giận, đập tay xuống nước quát ầm ầm.
« Cô còn quậy nữa là tôi bỏ cô ra thật đấy.»
« Anh mau bỏ tôi ra. Có chết cũng không cần anh giúp. »
Diệp Tử Thông đắc ý trước câu nói của Kịch San San, từ từ buông cánh tay đang ôm lấy eo cô, mỉm cười.
« Vậy cô chết đi nhé ! »
Cơ thể Kịch San San từ từ tụt xuống, trong khi miệng vừa đớp phải vài ngụm nước, cô liền đưa tay lên túm lấy cổ áo Diệp Tử Thông. Biết là anh ta ghét mình, nhưng thật cô không nghĩ anh ta lại giám buông tay ra. Chỉ cần anh ta buông tay thật, dưới hồ nước chắc chắn có án mạng xảy ra rồi. Nhưng không phải đùa, đúng là anh ta đã buông tay.
Quên thứ sĩ diện ấy đi, mạng người là trên hết !
Kịch San San bất chấp tất cả túm lấy cổ áo Diệp Tử Thông, từ từ ngoi đầu lên. Tay cô quàng chặt cổ, đổ dồn cả cơ thể lên lưng Diệp Tử Thông, thở phì phò. Thỉnh Thoảng, miệng cô nôn ra vài ngụm nước.
Diệp Tử Thông biết Kịch San San đã phải nhờ cậy mình, được thể càng lấn tới.
« Buông ra, có chết cô cũng không cần tôi giúp cơ mà. » Diệp Tử Thông vừa nói vừa lắc mạnh người, như thể muốn vứt ngay Kịch San San xuống nước.
Nhưng Kịch San San là ai chứ ? Chỉ vì một câu nói này mà cô chịu khuất phục sao?
Kịch San San mặc cho Diệp Tử Thông cố ý hắt hủi mình, tay cô vẫn xiết chặt cổ anh đến nghẹt thở, cả cơ thể nhấp nhô trong nước như đang nằm trên một cái phao.
Diệp Tử Thông cười lớn, cõng Kịch San San từ dưới nước lên tận bờ.
Kịch San San ói ra không biết bao nhiêu nước, mệt muốn chết đi được. Vậy mà Diệp Tử Thông không để cho cô yên, tới ngồi gần bên, lời nào cũng mỉa mai hết mức.
“Kịch San San, đầu óc cô là bã đậu phải không?”
Kịch San San ho khịu khịu vài cái, hếch đầu lên đáp lời.
“Đầu óc anh mới là bã đậu đấy! Đường đường là thiên tài lớp A, không ngờ cũng bị gạt dễ dàng như thế sao?”
“Vậy cô hơn tôi chắc? Đã không biết bơi, lại còn muốn làm anh hùng dưới nước à?”
Kịch San San xị mặt xuống, những giọt nước trên má cô phản xạ ánh mặt trời tạo thành những vệt sáng lung linh. Tự nhiên Diệp Tử Thông lại cảm thấy bối rối.
“Tôi về đây!” Kịch San San đứng dậy, xách cặp lên nói với Diệp Tử Thông.
“Cô tự về được không?”
Kịch San San nguýt dài, thực ra trong lòng đang rất vui.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, tôi có tài xế tới đón.”
Đi được vài bước, Kịch San San quay lại nhìn Diệp Tử Thông đang đứng bất động trên bờ hồ. Cô hét lên không lớn, nhưng cũng đủ để anh nghe.
“Đồ ngốc! Tôi thích anh.”
Ai nói Kịch San San là loại tiểu yêu mặt dày không biết ngượng chứ? Nếu vậy, tại sao nói xong câu đó mặt cô lại đỏ ửng và nhanh chóng chạy đi.
Diệp Tử Thông đứng trong sân trường, nhìn chiếc xe chở Kịch San San lăn đi mới ra về.
Tài xế đợi Kịch San San ngoài cổng khá lâu, thấy người cô ướt sũng, lo lắng hỏi.
“Cô chủ, có việc gì xảy ra vậy?”
“Không có, tôi nghịch nước với bạn ấy mà.” Kịch San San mỉm cười.
“Để ông chủ biết được, ông ấy sẽ không vui đâu.”
Mặt mày Kịch San San biến sắc. Lời người tài xế, Kịch San San ngu ngốc tới đâu cũng có thể hiểu được. Ba cô không vui, thực ra chỉ vì con gái mình ướt nước hay còn vì cái gì?
Kịch San San chồm lên trước, nói với người lái xe.
“Chuyện này chú không nói, tôi không nói, làm sao ba tôi biết được.”
Người tài xế chỉ im lặng không đáp trả lời cô, nhưng Kịch San San hiểu, như thế là một sự đồng ý ngầm.
Buổi sáng Kịch San San vui vẻ tới lớp, vừa trông thấy cô bạn bè đã vây quanh. Kịch San San như con cá mắc cạn, nhất thời chưa hiểu ra việc gì. Cô hỏi.
“Hôm nay mọi người làm sao thế?”
Một vài người lắc đầu, nhìn cô đầy thất vọng. Triệu Tường chắc cảm thấy là lớp trưởng nên có trách nhiệm với các thành viên, vì vậy đến gần cô rồi nói.
“Kịch San San, cô vào diễn đàn xem đi.”
Kịch San San trợn tròn mắt, lấy điện thoại mở trang web trường phổ thông Thiên Ngôn ra xem. Một bảng tin trước mắt cô, đầy rẫy những câu lăng mạ và chửi thề.
“Kịch San San theo đuổi Diệp Tử Thông không thành, bày mưu tính kế hãm hại nam thần của chúng tôi.”
“Kịch San San là loại lẳng lơ, đáng để nguyền rủa…”
Tất cả dội vào mắt Kịch San San, máu tức trong người cô sôi lên sùng sục.
“Ai nói những câu này?” Kịch San San quay qua hỏi Triệu Tường.
“Làm sao chúng tôi biết được? Nhưng chính Diệp Tử Thông cũng đã phủ nhận rằng, cô và anh ấy có tình cảm với nhau.” Một cô gái trong đám đông, nói vọng ra.
“Ý cô là, Diệp Tử Thông không những biết rõ mọi chuyện, mà còn có thể liên quan?”
“Tôi nói như vậy bao giờ? Là cô tự suy diễn đấy chứ?”
Kịch San San mặt mày đỏ ửng, ném chiếc điện thoại thật mạnh xuống sàn.
Cô bước nhanh ra khỏi lớp, một đáp đông hùa theo phía sau. Khi từ dãy nhà A sang được dãy nhà B, tất cả học sinh trường phổ thông Thiên Ngôn cùng háo hức đứng trước lớp A.
Kịch San San đứng trước cửa, tức giận hét lên.
“Diệp Tử Thông!”
Diệp Tử Thông ngồi phía cuối lớp đang lật qua cuốn sách, nghe thấy tên mình liền ngước đầu lên. Trước mặt anh lúc này không chỉ mỗi Kịch San San, mà phía sau lưng cô, mấy nghìn học sinh xếp chồng lên nhau đến nghẹt thở.
“Anh cứ kệ cô ta. Loại người như Kịch San San, phải để cho cô ta biết trời cao đất dày là thế nào. » Khi Diệp Tử Thông đứng dậy bước ra ngoài, một cô gái giữ chặt lấy tay anh.
Diệp Tử Thông cười nhàn nhạt, từ từ đẩy cánh tay đang giữ chặt mình ra. Anh nói.
« Cô ấy tới tìm tôi, chắc phải có nguyên do nào đó. Mong cô đừng xen vào việc này. »
Nói rồi Diệp Tử Thông bước đi, bỏ lại cô bạn với ánh nhìn đau khổ.
Thực ra từ khi bước vào lớp, anh đã đoán ra sẽ có việc thế này. Với tính khí của Kịch San San, nếu bị người ta đem mình ra lăng mạ một cách quá đáng, cô nhất định sẽ không ngồi yên. Mà việc này có phần liên quan tới Diệp Tử Thông, anh lại không phải người muốn rũ bỏ trách nhiệm. Trách nhiệm của anh bây giờ là, nếu Kịch San San muốn, thôi thì anh hi sinh bản thân cho cô ấy hả giận một lần.
Diệp tử Thông đứng trước mặt Kịch San San, không thèm liếc nhìn đám đông hỗn loạn xung quanh. Anh hỏi.
« Cô lại có việc gì muốn tìm tôi ? »
« Anh nhất định phủ nhận chuyện tình cảm của chúng ta phải không ? »
« Đúng vậy ! » Diệp Tử Thông trả lời điễm tĩnh. « Giữa cô và tôi vốn không có quan hệ gì ? »
Đám đông có vẻ thích thú, tỏ ra sung sướng khi cô gái kiêu ngạo như Kịch San San cũng có ngày bị hạ nhục thế này. Nhưng khác xa với tưởng tượng, Kịch San San không những không nóng giận, còn bật cười. Quay qua nhìn tất cả những con người xung quanh, cô nói.
« Từ trước tới nay chúng tôi không có quan hệ gì. »
Đám đông im lặng.
Kịch San San lại quay qua nhìn sâu vào ánh mắt Diệp Tử Thông.
« Nhưng từ nay trở về sau, Kịch San San nhất định sẽ theo đuổi Diệp Tử Thông đến cùng. »
Cả đám đông bây giờ còn hỗn loạn hơn trước. Nếu ngày xưa người ta ghét bỏ sự ngông cuồng của Kịch San San bao nhiêu thì bây giờ càng khâm phục sự thẳng thắn của cô từng đó, một việc mà đến cả đấng nam nhi cũng khó để làm được.
Đám đông vỗ tay ầm ầm, không thôi cổ vũ cho lời tỏ tình của Kịch San San.
Diệp Tử Thông nhíu mày, thật không tin vào những gì mình nghe thấy.
Khi Kịch San San vừa quay đi, Diệp Tử Thông nhanh chóng chụp lấy tay cô. Anh nói.
« Nếu một ngày tôi vẫn chưa đồng ý, cô sẽ không bỏ cuộc ? »
Kịch San San cười nham hiểm, mắt phải nheo lại.
“Nhất quyết không bỏ cuộc.”
Kịch San San bước đi trên sảnh lớn, cảm thấy lòng hân hoan.
Trong lớp A, mọi người thi thoảng lại bật cười nhìn về phía Diệp Tử Thông. Nhưng đáp lại họ, gương mặt anh luôn lạnh lùng và dành hết sự quan tâm cho bài học.
Giờ giải lao giữa buổi, Diệp Tử Thông xuống tận góc lớp ngồi bên cạnh cô bạn của mình. Mắt anh nhìn ra cửa sổ, giọng trầm buồn.
“Tại sao cô lại làm thế?”
“Tôi…tôi…” Cô bạn cứng họng, không nói được thành lời.
“Tiêu Đàm, Kịch San San không phải người như cô nghĩ. Mặc dù cô ta hơi bướng bỉnh và ngang tàn, nhưng tôi hiểu…”
“Vậy sao anh không hiểu cho tình cảm của tôi?” Tiêu Đàm đau khổ đặt tay lên ngực mình. “Hai năm nay, vì sự lạnh nhạt của anh, trái tim tôi đau lắm. Nhưng tôi vẫn chờ đợi, vì tôi tin lời nói của anh, nhất định sẽ không yêu ai trong những năm tháng này.”
“Đúng vậy! Tôi sẽ không yêu ai. Bởi vậy cô đừng như thế nữa.”
“Anh đừng gạt tôi, chẳng lẽ ngay cả bản thân mình, anh cũng định lừa gạt nữa sao? Cô ta thì được, tại sao tôi lại không? Dù thế nào tôi cũng không bỏ cuộc.”
Tiêu Đàm nói tới đó, nức nở chạy ra ngoài.
Diệp Tử Thông cười méo xệch, đầu óc muốn nổ tung.
Kịch San San và Tiêu Đàm, thực ra mà nói anh chẳng muốn dính lứu tới người nào cả. Không phải trái tim anh không biết yêu, chỉ là lí trí anh chưa muốn yêu. Mà khác với hai người kia, Diệp Tử Thông là loại người sống bằng lí trí. Anh không thể và cũng không cho phép mình có những luyến ái, xúc cảm tầm thường.
Kịch San San ngồi trong lớp học, đầu óc mơ màng tận chín tầng mây. Giáo viên có nói gì cô cũng chỉ nghe ba tiếng “Diệp Tử Thông”, giáo viên có vẽ gì cô cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt anh mỉm cười.
Vì sao vậy nhỉ? Nụ cười trên miệng Diệp Tử Thông luôn có hai thứ tình cảm mâu thuẫn nhau. Anh càng cười rạng rỡ bao nhiêu, sự xa cách nơi ánh nhìn càng thấy rõ. Trong cái vòng luẩn quẩn ấy, Kịch San San bước mãi cũng không thể ra ngoài.
“Kịch San San!”
“Vâng ạ!” Kịch San San giật mình đáp trả, đứng dậy nhìn lên cô giáo đang đứng trên bục giảng gọi tên mình.
“Em cho tôi biết, ngoài việc ăn và ngủ ra, em còn làm được gì nữa?”
Cả lớp cười ầm ầm, sung sướng khi thấy tiểu yêu lợi hại nhất lớp bị dồn vào đường cùng.
Làm được gì nữa à?
« Em còn biết hẹn hò nữa ạ. »
Kịch San San khoái chí với câu trả lời này, lớp học được phen cười đau bụng, còn giáo viên còn nước tức anh ách.
Kịch San San – con gái cưng của Kịch Trình Châu, doanh nhân giàu có nhất nhì thành phố, dưới chỗ dựa vững chắc ây, cô còn sợ cái gì ? Người ta ghét Kịch San San vì điểm này, họ cho rằng cô ỷ thế gia đình luôn coi trời bằng vung.
Kịch San San hiểu rõ những điều đó, nhưng cô không phủ nhận bao giờ. Thực ra cô biết, mình chỉ là thẳng thắn, sống đơn giản và dễ dàng bày tỏ tình cảm của bản thân, đó không phải là tội lỗi, chỉ là người ta không làm được như thế, nên người ta chế nhạo cô.
Kịch San San cũng biết, thực ra cách Diệp Tử Thông suy nghĩ về cô, cũng giống như những người này : Kịch San San bướng bỉnh, ngu xuẩn và thích làm theo ý mình. Tự nhiên hơn mười tám năm trời, đây là lần đầu tiên cô buồn vì điều đó.
Nhưng nắng bên ngoài vẫn đẹp lắm. Kịch San San mau lẹ đứng dậy, xách cặp bước ra khỏi lớp dưới ánh mắt mọi người.
Bị đuổi ra khỏi lớp ấy à ? Thực ra cũng bình thường thôi.