A Lam tự niên mời tôi đi ăn cơm. Cảm thấy hơi đường đột, tôi hỏi tại sao.
- Anh em cùng đi ăn bữa cơm mà lại phải hỏi vì sao à? Anh tính xem anh em mình bao lâu không tụ tập rồi!
Tôi bảo lâu lắm rồi.
- Tất nhiên là lâu rồi, từ khi anh có bạn gái, em tìm được người yêu, bọn mình chẳng tụ tập ăn uống gì nữa! – A Lam nói thế, giải thích rõ ràng lý do.
Thế thì tôi còn biết làm gì khác nữa ngoài đồng ý.
- Tiện anh mang cả con xe của em đến nhé! – A Lam trước khi cúp điện thoại không quên nhắc nhở. – Lâu lắm không nhìn thấy nó, em cũng nhớ nó rồi.
Tôi nói được rồi, nhớ đến lời Đạm Ngọc trước kia nói A Lam là một kẻ keo kiệt, vĩnh viễn không thể làm nổi trò trống gì.
Nhớ đến lời Đạm Ngọc, mọi chuyện dường như đã trôi rất xa. Những lời nói với Đạm Ngọc trước kia đã bắt đầu trở thành xa lạ, tuy đêm nào tôi cũng ra sức ủ ấm.
Từ khi Đạm Ngọc ra khỏi căn phòng này, tôi chưa hề gặp lại nàng lần nào. Tôi biết bây giờ nàng đã trở về là một cô gái hoàn mỹ rồi, bất kỳ người đàn ông nào khi nhìn nàng cũng đều có cảm giác mình đang bất kính trước một vị thiên thần.
Thời gian này vẫn rất bình thường, chẳng ai đoán được tôi đang thất tình. Tôi năm nay ba mươi tuổi, có một đứa con trai bốn tuổi, tôi đã đủ trưởng thành để không cho phép mình cứ có chuyện gì đau lòng là đem đi bô bô kể lể khắp nơi. Buổi tối không ngủ được, tôi dậy bật đèn xem quyển sách thiên văn, đến khi thấy đầu óc mơ mơ màng màng là vức sách ngủ luôn.
Nhưng bây giờ A Lam rủ tôi đi ăn, A Lam nói tôi trọng sắc khinh bạn, có bạn gái rồi là bao lâu không thèm tụ tập với cậu ta nữa. Cái tội danh đó khiến tôi cảm thấy mình có phần bất hạnh.
Tôi phát hiện ra trong xã hội bấy giờ, rỗi rãi ngồi buôn bán chuyện trinh tiết phụ nữ đã trở thành cái mốt. Ví dụ như bây giờ, ngồi cùng A Lam trong cái quán nhỏ ngày xưa chúng tôi vẫn hay ngồi. Lúc đợi đồ ăn bưng lên, tôi chỉ im lặng, tâm trạng bây giờ không chó phép tôi vô tư ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với anh em bạn bè nữa. A Lam thì để khỏi nhàm chán, vừa liên tục nhón những hạt lạc cho vào miệng vừa uống bia lạnh, tôi thì chẳng nghĩ gì, cứ đảo mắt nhìn quanh bốn phía.
- Xong rồi, xong rồi, quả không còn phong độ uống rượu như ngày xưa nữa rồi! Người anh em à, chẳng có việc gì sao anh ngồi đây mà mặt đần ra thế? Thật là chán quá đấy! Em gọi anh đến, vậy mà anh bày cái mặt mẹt này ra cho em xem đấy phỏng? Có việc gì thì nói đi, em làm quân sư cho anh!
A Lam chán quá, bắt đầu nói huyên thuyên gợi chuyện.
Tôi chối, bảo chẳng có gì, với tay tóm chiếc cốc, cũng bắt đầu uống bia.
A Lam nhìn tôi, bộ dạng nhà thơ thanh cao ngày trước của cậu ta, mấy năm nay đã hoàn toàn biến mất, nhìn ánh mắt đúng kiểu một thằng lưu manh. Cậu ta bỏ tọt một hạt lạc vào miệng, nhai nhai rồi nuốt ực xuống bụng, vơ lấy tờ báo bắt đầu xem.
A Lam bắt đầu tự nói tự nghe, đàm luận đến chủ đề màng trinh phụ nữ:
- Mẹ! Lại một đứa giả mạo đoan trang đi lừa đàn ông! Nói mình là gái trinh! Biết tỏng ra rồi! Đúng là đồ rẻ tiền!
Cậu ta vừa xem báo vừa chửi.
Tôi nghe đến hai chữ “gái trinh” thì giật mình, trừng trừng nhìn A Lam, không biết tại sao bỗng cảm thấy lúng túng. Ồ, tất nhiên là cậu ta đang nói cô gái trên báo đấy chứ.
- Này, Hà Duy, anh không cảm thấy loại hình phẫu thuật thẫm mỹ này xuất hiện làm đàn ông chúng mình thiệt thòi sao? Vui vẻ sung sướng rước một cô vợ trinh tiết về, cứ tưởng là thuần khiết trong trắng lắm, thờ phụng như Bồ Tát sống, ai ngờ phải dùng đồ second-hand… Không được, không thể chấp nhận được!
A Lam xem xong tờ báo, tay chỉ vào chỗ mẫu tin đó, nhìn tôi nhíu mày thở dài. Tôi liếc qua mẫu tin, không còn hơi sức mà đáp lời cậu ta nữa.
- À, em đột nhiên nghĩ đến chuyện này – A Lam bỗng hứng thú hẳn lên, ghé tai tôi nói thầm. – Anh nói xem, mấy cô đó rõ ràng là đã từng lên giường với đàn ông, mà có khi lại còn lên nhiều lần, thành cao thủ ấy chứ! Thế rồi cô ta đi làm một cái màng trinh nhân tạo, bắt đầu nói với những thằng ngốc nghếch mình là gái trinh, lúc hai người làm tình, chắc cô ta phải cố giả vờ đau đớn, có vẻ “ấy” quá nhỉ? Ha ha ha…
Rồi A Lam đeo ánh mắt khinh thường, cười to, vẻ rất khoa trương, như kiểu cậu ta gặp một chuyện vui vô cùng vậy.
A Lam đang ra sức tưởng tượng, còn trong đầu tôi bỗng hiện lên một hình ảnh: Đạm Ngọc đang nằm dưới thân thể nhão nhoẹt, vàng vọt của Tào Lợi Hồng, run rẩy, giả vờ căng thẳng sợ hãi, dùng móng tay bấu chặt vào lưng ông ta. Làm chuyện đó xong, hai người cùng nhìn ngắm cái vết đỏ lấm trên ga giường, Đạm Ngọc liền nũng nịu sà vào vòng tay Tào Lợi Hồng, vờ dằn dỗi nói bắt đền anh đấy…
Nghĩ đến đó, quả nhiên thấy thật buồn cười!
- Ha ha ha! Đúng là buồn cười thật!
Tôi bỗng cười phá lên. A Lam thấy thế ngạc nhiên, lặng đi nhìn tôi giây lát rồi cũng phá lên cười.
- Vá màng trinh ?! Ha ha ha ha, tôi thật sự bị họ làm cho bại trận rồi!
Tôi vừa cười vừa nhấp một ngụm bia lớn.
A Lam nói nên lên đời đi thôi, liền đập bàn:
- Ông chủ, cho rượu trắng! Bia uống nhạt như nước lã! Mẹ nó, chả có cái vị gì cả.
Một cô bé vội vã mang lên hai chai rượu trắng Thiệu Hưng. A Lam đẩy một chai về phía tôi:
- Người anh em, cái này là vì hai chúng ta, uống cho vui vẻ!
Tôi không nói chiều, bật nắp chai dốc vào miệng. Ngụm đầu tiên uống hơi nhiều, cổ họng tôi nóng cháy như bị đốt.
Tôi cũng bắt chước A Lam, nhón vài hạt lạc.
Thức ăn nóng cũng được bưng lên, A Lam vừa gắp cho tôi vừa tìm những lý do trên trời dưới bể bắt tôi uống tiếp. Ví dụ như chuyện hồi lên đại học cậu ta chẳng thể tìm nổi một cô bạn gái, hay chuyện cái trinh tiết của cậu ta bị phá vỡ bởi một cô cave…vân vân, đủ chuyện huyên thuyên vớ vẩn.
Hai anh em vừa uống vừa cười nói vui vẻ.
Cho dù tửu lượng của A Lam khá hơn tôi, nhưng hôm đó tôi thật sự muốn uống thật nhiều, thật sự đến mức ngàn ly không say, thế nên khi tôi đã uống đến nói không ra lời nữa thì A Lam cũng đã ngà ngà rồi.
Rượu vào, tinh thần cũng tê liệt theo. Khi tôi nôn thốc nôn tháo xong thì những lời trong lòng cũng trở nên dễ nói ra.
- Hà Duy, cái cô… thiên thần… người… yêu anh… Sao không… không mang đến… chơi? – A Lam miệng nồng nặc hơi rượu hỏi thăm Đạm Ngọc.
- Người yêu? Người yêu… anh á? Người yêu anh… đi rồi… đi làm… vợ lẽ… của… của thằng khác rồi… ha ha ha…
- Hả? – A Lam ngạc nhiên đến mức có phần hơi tỉnh ra, hỏi. – Nàng Nhậm Đạm Ngoc của anh… bỏ anh rồi ư? Vì… vì sao? Tình cảm hai người… không phải rất tốt sao?
- Tốt… tốt.. cái cục cứt! Tốt nữa… cũng không.. tốt bằng… tiền của người ta! – Tôi trợn mắt hét lên tức giận.
- Vậy… người anh em… chẳng phải… chịu thiệt thòi rồi sao? Thảo nào… em nhìn anh hôm nay… chả ăn ý gì cả! Hóa ra là thất tình! Em bảo cho anh biết… thất tình… thật ra không đáng sợ! A… ý nghĩ sai lầm, vượt… qua rồi… anh sẽ làm lại được từ đầu… không gượng dậy được… anh sẽ héo rũ thôi… A Lam nói.
- Cứt! Tôi.. tôi… không ăn ý? Tôi làm sao… mà… thất tình?
Tôi lớn tiếng phản bác, đứng phắt dậy:
- Cô ta… cô ta sẽ phải trả tôi! Ba triệu… ha ha ha, cậu nói đi, ba triệu đấy, đối với lão già đó thì có đáng gì?! Cậu nói… tôi… làm sao mà phải thất tình?
Tôi bắt đầu không kiểm soát được lời nói của mình nữa.
Thất tình ư? Tôi cảm thấy tất cả mọi phương cách lý giải đều hóa thành tro bụi, thất tình là một loại áy náy, day dứt.
- Chính thế! Mình cầm được tiền của cô ta là được rồi! Giày da chẳng cần thì thôi!
A Lam không biết vì sao, bỗng nói chuyện lưu loát trở lại.
Tất nhiên, lúc đó tôi chẳng có tâm trí đâu mà chú ý đến chuyện ấy, nghe A Lam nói, tôi bèn vừa mắng chửi vừa khoe khoang mình vẫn chả làm sao, nước mắt giàn giụa chảy xuống.
- Vậy, hà Duy, em nói cái này, nếu anh em có muốn mượn tiền! Em đã nói ra rồi đấy, chắc anh không thể không đồng ý đâu phải không?
A Lam đẩy tôi xuống ghế, ghé sát tai tôi mà nói.
- Mượn… tiền?
Tuy say đến đứng cũng không vững, những hai chữ nhạy cảm đó vẫn rất rõ ràng trong đầu tôi:
- Mượn bao nhiêu?
- nghìn! – A Lam dùng ngón tay mô phỏng theo.
Lúc này tôi mới tỉnh táo đôi chút, lòng nghĩ, thằng nhóc này, thảo nào vô duyên vô cớ kéo tôi ra đây uống rượu, hóa ra là có lý do!
Thấy tôi bắt đầu do dự, A Lam bắt đầu cuống lên:
- Anh chẳng phải có triệu sao? Mượn có một ít như vậy mà cũng nghĩ ngợi à?
- Không phải, anh bây giờ đã có tiền đâu! – Tôi nói.
- Vậy anh tự xem xét mà giải quyết đi! Em đã nói ra rồi. Không làm được anh định để anh em mất mặt hay sao?
A Lam nện mông xuống ghế.
Tôi nói:
- Cậu nghĩ đến tận đẩu đâu thế? Mà đúng rồi, cậu cần nhiều tiền thế làm gì? Mua nhà à?
Cậu ta mà nói phải, vậy thì tôi có lý do để từ chối không cho mượn rồi, đến bản thân tôi còn chưa có nhà nữa là. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy không đúng, A Lam đã có nhà rồi còn gì.
- Không phải em, là em dâu anh đấy! Cô ấy nói cần nghìn, em lấy đâu ra, đành phải nhờ đến anh. Mẹ cô ấy bị ung thư, cần có tiền chữa chạy! Em dâu anh nói, nếu em không có nghìn, cô ấy sẽ bỏ em!
A Lam lo sợ nói.
Mẹ bị ung thư? Câu chuyện này sao nghe quen tai quá?
Tôi giương đôi mắt lờ đờ nhìn cậu ta:
- Thật à?
- Tất nhiên! Em đã nói dối anh bao giờ chưa? – A Lam thấy tôi có vẻ không tin, càng cuống quít, đập bàn hét lên.
- Vậy phải để tôi gặp cô người yêu cậu! Thằng nhóc này, không cẩn thận bị lừa đấy! Mưu mẹo đàn bà tôi gặp nhiều rồi! Kinh khủng lắm! – Tôi than thở.
- Không vấn đề gì! Hay bây giờ để em gọi cô ấy đến luôn!
A Lam vì nôn nóng muốn chứng tỏ mình trong sạch, lập tức móc điện thoại ra.
- Không cần! Ầy…không cần! – Tôi bắt đầu nấc lên. – Bây giờ chưa cần, bây giờ tôi uống nhiều quá rồi, cậu chuốc cho tôi khiếp quá! Ngày mai đi, ngày mai đưa cô ta đến nhà tôi, để tôi kiểm tra xem sao! Thế nhé, tôi phải về đây…
May mà tôi cũng chưa say đến mức tự bán mình mà cũng không biết, vội vàng tìm đường thoát.
A Lam nghĩ ngợi rồi đồng ý, vui vẻ đưa tôi về nhà.
Sáng sớm hôm sau, A Lam đã đưa cô bạn gái đến gõ cửa nhà tôi.
Tôi còn đang say giấc nồng, nghe tiếng gõ cửa liền lơ mơ ra mở.
Cửa mở ra, A Lam và một cô gái bước vào. Đưa mắt nhìn, cô gái thật xinh, dáng người cũng không tệ.
Tôi dụi mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh, định thần nhìn kỹ con hồ ly đã làm A Lam đến mạng cũng chẳng cần!
Nhìn kỹ cô gái đứng trước mặt, tôi suýt tí nữa ngã lăn ra đất.
Lý San mân mê mái tóc cuộn từng búp, cười điệu đàng, dịu dàng lên tiếng: “Hà Duy, chào anh!”