Brody chở Reece đến nhà hàng Joanie đúng sáu giờ. Đèn trong nhà ăn đã bật trong khi bên ngòai vẫn tối om. Một chiếc xe tải thùng xanh đang đậu ở sân trước, trong thùng đã đổ gần đầy vôi vữa và những tấm vữa ốp tường.
Nhìn thấy chiếc xe hai vai Reece co rúm lại. “Anh nghĩ sẽ mất bao nhiêu?”
“Anh không biết.” Brody cũng nhún vai. “Là đàn ông nhưng anh cũng không chuyên về lĩnh vực này.”
Dù sao thì còn có bảo hiểm. Nhưng còn những khoản khấu trừ thì sao? Cô đi vào trong và thấy Joanie đang đứng chống nạnh nhìn chằm chằm tấm nhựa. Joanie đi đôi ủng mà Reece đã thấy lần đầu tiên khi cô đến nhà riêng của Joanie làm bánh mỳ, cùng với chiếc quần dài màu nâu áo sơ mi dài tay màu vàng nhạt túi ngực cộm lên. Reece biết trong đó chả còn gì khác ngòai bao thuốc hiệu Marlboro.
Đằng sau tấm nhựa có mấy người đàn ông đang đứng trên thang.
Không khí đầu mùi cà phê và ẩm ướt. Chiếc quạt to vẫn thổi gió ào ào.
“Mười một giờ hôm nay cô mới đến giờ làm việc.” Joanie nói mà không hề ngoái lại.
“Cháu phải có trách nhiệm với việc này. Nếu cô không đồng ý thì cháu buộc phải đến thị trấn Jackson Hole tìm công việc khác. Cô không thiếu vài gian ăn mà còn thiếu cả một đầu bếp nữa.”
Joanie vẫn đứng im. “Mấy người này đã làm một giờ rồi. Cô ra sau làm nhanh bữa sáng cho họ đi.”
“Họ thích ăn món trứng chế biến thế nào?”
“Rán lên.”
Brody bước vào khi Reece đã đi ra sau. “Cô có ngủ chút nào không?”
“Tôi chỉ ngủ khi đã chết. Cậu chỉ đưa cô ấy đến đây hay đến để làm gì?”
“Cháu có thể hoạt động đa năng mà.”
“Thế thì vào kia xem Reuben và Joe có việc gì cần không. Khách sắp đến rồi. Reece, làm thêm một suất sáng nữa.
Reece tự mình phục vụ bữa sáng cho mọi người trong khi Bebe đi các bàn sắp xếp lại ghế. Những người khách quen đầu tiên đã đến ăn sáng và Bebe mặc dù còn ngái ngủ nhưng vẫn phải đi ra sau rửa bát.
Không ai phàn nàn về chuyện lộn xộn hay bất tiện nhưng chắc chắn đây sẽ là chủ đề nói chuyện của họ cả buổi sáng nay. Những ánh mắt nghi ngờ bắt đầu đổ dồn về phía Reece, và cô phải tự động viên mình rằng cô đã lường trước được việc này. Nhưng họ ăn uống, gõ bát đũa và đúng mười giờ thì ai đó bỏ tiền vào máy hát để tiếng nhạc át đi tiếng cưa và búa.
Cô đã làm xong món súp và đang làm nước sốt cà chua thì Linda-Gail bước vào. “Chuyện khủng khiếp quá. Chắc cậu giận tớ lắm.”
“Còn phải hỏi.” Reece không ngơi tay thái và định làm món bánh mỳ nướng kiểu Ý ( Bánh mỳ phết dầu oliu rồi nướng thường ăn với cà chua thái lát) để phục vụ bữa trưa. “Nhưng tớ nghĩ lại và thấy đó không hòan tòan là lỗi của cậu.”
“Vậy sao? Tớ thấy mình ngốc nghếch quá.”
“Đúng thế đấy.” Cô với tay lấy chai nước. “Nhưng đó chỉ là một trong rất nhiều nguyên nhân gây ra vụ lộn xộn ẩu đả đó thôi.”
“Ôi Reece, tội nghiệp cậu quá. Mặt cậu có sao không?”
“Đừng nhắc đến nó nữa.” Nhưng dù sao thì Linda-Gail cũng nhắc cô tới nói rồi, Reece cầm bọc nước đá chườm vào chỗ tím bầm trên gò má. “Nhìn có tồi tệ quá không?”
“Không, không đến nỗi nào đâu.”
“Quá phức tạp phải không? Chỉ riêng vụ ẩu đả ở quán bar Clancy và những gi diễn ra ở đây đủ để người ta sẽ có chuyện để bàn tán hàng tuần.”
“Nhưng đó đâu phải là lỗi của cậu.”
“Tất nhiên là không.” Dù sao cô cũng không phải cay đắng mà chấp nhận tội lỗi nữa. “Thực sự là không?”
“Có ai biết kẻ nào đã gây ra chuyện này không? Ý tớ nói là hắn gây ra chuyện ngu xuẩn này để làm gì?” Linda-Gail nhìn quanh trong khi Brody và Reuben đang khuân mấy mảng vữa tường. “Có tin vui là tớ nghe nói cô Joanie sẽ sơn lại tòan bộ nơi này.”
“Chả cần thiết phải trang trí lại tòan bộ.”
Linda-Gail xoa tay trên lưng Reece có vẻ hối lỗi. “tớ xin lỗi vì tất cả những gì xảy ra.”
“Không sao.”
“Lo vẫn chưa nói chuyện với tớ.”
“Rồi anh ấy sẽ nói. Nhưng có lẽ cậu cần phải chủ động gợi chuyện. Dù sao cậu vẫn cần đến anh ấy và không nên lãng phí thời gian vào những trò không đâu này.”
“Có thể cậu nói đúng. Nếu cậu không chê thì cậu có thể đến ở chỗ tớ bao lâu cũng được.”
“Cám ơn cậu.” Cô liếc nhìn ra sau. “Anh ta đã dọn cho tớ hai ngăn trong tủ quần áo rồi.”
Ánh mắt Linda-Gail ngay lập tức sáng lên. “Ôi, Reece.” Cô nắm chặt tay Reece lắc mạnh. “Còn đòi hỏi gì nữa.”
“Chỉ là mấy ngăn để đồ thôi mà nhưng dù sao cũng là bước đi đầu tiên.”
“Lingda-Gail, tôi không trả tiền cho cô đến đây nhảy nhót đâu.” Joanie đi vào khuấy nồi súp. “Reece, Rick đang ở ngòai đấy. Anh ta muốn nói chuyện với cô càng sớm càng tốt. Nếu cần hai người có thể sử dụng văn phòng của tôi.”
“Vâng, chả có chỗ nào tốt hơn cả.” Nhưng khi quay lại thấy mọi người đang quanh quẩn uống cà phê ở quầy cô thay đổi quyết định ngay. “À thôi, có lẽ cháu sẽ ra ngòai nói chuyện. Người ta sẽ lại xì xào nếu cháu vào phòng riêng với anh ta.”
Joanie gật đầu đồng ý. “Cũng được.”
Reece bỏ tạp dề cầm chai nước và đi ra. Rick đang tha thẩn đứng bên quầy, thấy cô đi ra anh ta lập tức đứng thẳng người. “Chào Reece, chúng ta ra phía sau nói chuyện được không?”
“Ra mé ngòai kia cũng được. Bàn số chưa có ai ngồi.” Reece quay sang gọi Linda-Gail. “Linda-Gail cậu có thể mang cho cảnh sát trưởng một ly cà phê không? Bàn số .”
Cô chủ động bước đi ra trước. “Min có buộc tội tôi không?”
“Không.” Rick lấy ra cuốn sổ tay. “Tôi đã nói chuyện với cô ấy sáng nay, cô ấy cho rằng cô chỉ va vào người cô ấy thôi. Và sau khi xem xét lại thì các nhân chứng cũng cho rằng cô không xô bàn mà chỉ bị ngã khi người ta chen lấn đi đến chỗ ẩu đả. Chuyện xô xát đó chỉ là hậu quả của hành động ngu xuẩn của một nhóm người thôi.”
“Tôi cũng vậy.”
“Hừm” Rick hơi mỉm cười. “bây giờ thì…” Anh ta hơi ngập ngừng nhìn tấm nhựa và tiếng ồn ào khi người ta ghép những miếng vữa ghép tường lại. “Tại sao cô không nói về chuyện xảy ra ở đây đi?”
“Sau khi rời khỏi chỗ anh, Brody đưa tôi về đây. Chúng tôi nghe thấy có tiếng nước chảy và khi bước vào nhà thì cửa nhà tắm đóng chặt. Nước chảy ra từ bên dưới. Có ai đó đã vặn vòi nước xả vào bồn, khóa van xả ở bồn lại cho nước tràn ra.”
“Cô nói có ai đó?”
Cô đã đóan trước được câu hỏi này nên không hề thay đổi ánh mắt. Giọng cô vẫn đều và chắc nịch. “Không phải tôi, tôi không hề ở đó. Anh biết là tôi đã đến quán Clancy sau đó là văn phòng của anh.”
“Tôi biết cô đã ở quán bar Clancy vài giờ, sau đó là ở văn phòng tôi vài giờ. Theo những gì mà tôi được biết và được nghe thì nước đã chảy trong một thời gian và không rõ là bao lâu.”
“Tôi không hề vặn vòi nước.Sau ca làm tôi chỉ lên nhà thay giày và…”
“Và sao?”
Kiểm tra lại khóa và cửa sổ, cô thầm nghĩ. “Chả có gì cả. Tôi thay giày và đi xuống gặp Linda-Gail. Tôi không ở trên nhà quá ba phút.”
“Cô có vào phòng tắm không?”
“Có, tôi vào kiểm tra mấy bộ quần áo tôi treo trên cần vòi hoa sen xem đã khô chưa. Chỉ có thế thôi. Tôi chả làm gì mà phải mở nước cả.”
“Chỗ quần áo mà cô đã mang đến hiệu giặt trước đó phải không?”
Đúng, đúng thế. “Đúng vậy, và có kẻ nào đó đã lấy tòan bộ quần áo của tôi trong máy sấy bỏ vào máy giặt. Tôi đã mang quần áo đến đó bỏ vào máy giặt rồi về nhà. Sau đó tôi quay lại quay về nhà. Và khi quay lại lấy thì tất cả đều nằm trong máy giặt.”
Cô ngẩng lên thấy Linda-Gail đi ra cùng cà phê cho Rick và trứng trần cho cô. “Cô Joanie nói anh cũng chưa ăn gì. Tôi có thể làm cho anh món gì được không thưa cảnh sát trưởng.”
“Không cần đâu, cám ơn cô.”
“Linda-Gail có thể chứng minh với anh là tôi không hề lên nhà quá hai phút trước khi chúng tôi đến quán bar Clancy.”
“Đúng.” Linda-Gail khẳng định nhưng có vẻ hơi ngập ngừng. “Cô ấy chỉ chạy lên rồi lại chạy xuống ngay.”
“Cô không lên cùng với cô ấy đúng không?” Rick hỏi Linda-Gail.
“Không, tôi chỉ vào nhà tắm ở dưới này trang điểm qua loa và buộc lại tóc. Khi tôi đi ra thì Reece đã ngồi ở đây chờ rồi. Chỉ mất vài phút thôi. Có kẻ đã cố tình giở trò chơi khăm này.”
“Tại sao tôi lại vặn nước?” Reece hỏi lại. “Tôi chuẩn bị ra ngòai cơ mà.”
“Tôi không nói là cô xả và tôi cũng chưa nói là cô xả nước ra gây hậu quả thế này.” Rick gãi tai và nói tiếp. “Đôi khi vì quá bận rộn có thể quên. Bỏ quên xoong trên bếp, không đặt điện thoại vào đúng vị trí là chuyện bình thường.”
“Nhưng sẽ không hề bình thường khi anh không có ý định tắm mà lại xả nước sau đó bỏ đỉ. Và đó không phải là những gì tôi đã làm.”
“Dĩ nhiên là cậu không hề làm rồi.” Linda-Gail đặt tay lên vai Reece trấn an. Và Reece phân vân không biết cử chỉ đó có hòan tòan là sự an ủi đối với cô hay còn chút gì đó nghi ngờ không.
“Có kẻ nào đó đã đột nhập vào nhà tôi.” Reece nói. “Và đây không phải là lần đầu tiên.”
Rick ngước mắt nhìn Reece. “Trước mắt thì tôi chỉ nghe thế đã. Cám ơn cô Linda-Gail. Tôi sẽ cho gọi cô nếu cần.”
“Được thôi. Reece, cậu chưa ăn gì đâu. Nếu đĩa thức ăn đó mà còn nguyên mang vào thì cô Joanie sẽ phát điên lên mất.”
“Chuyện bắt đầu từ khi tôi nhìn thấy vụ giết người.” Cô bắt đầu kể cho Rick chuyện về cuốn sách hướng dẫn, cánh cửa, nhà tắm, chuyện cô thấy đồ đạc của mình đươc gói gọn, chuyện ủng và bát của cô bị đảo vị trí, chuyện những viên thuốc và cuốn album của cô. Reece cố gắng bình tĩnh ăn chút trứng hy vọng nó sẽ giúp lời nói của cô thuyết phục hơn.
Rick nghe và ghi chú. Giọng anhh ta rất dứt khoát và lạnh lùng.
“Tại sao cô không báo cáo những chuyện này?”
“Bởi vì tôi biết anh sẽ nghĩ đúng như những gì anh đang nghĩ bây giờ. Có nghĩa là hoặc là chính tôi gây ra hoặc tôi chỉ tưởng tượng ra.”
“Cô không thể nhìn vào đầu tôi được Reece ạ.” Giọng anh ta có vẻ đã hơi bực bội. “Cô có thấy ai quanh quẩn ở đây không?”
“Cả nửa số dân của thị trấn này có mặt ở đây.”
“Ai có thể lấy chìa khóa của cô?”
“Tôi luôn mang chìa khóa theo mình. Còn một chìa nữa ở phòng của cô Joanie.”
“Brody có không?”
“Không, Brody không hề có.”
“Cô có mâu thuẫn hay cãi cọ với ai ở thị trấn này không?”
“Chỉ có một lần duy nhất tôi vô tình va vào Min ở quán bar Clancy tối qua.”
Rick lại mỉm cười có vẻ lạnh nhạt. “Tôi nghĩ có thể loại bỏ cô ấy ra khỏi danh sách nghi ngờ.”
“Chắc chắn hắn đã nhìn thấy tôi.”
“Ai?”
“Gã đàn ông tôi nhìn thấy bên sông, kẻ đã bóp cổ cô ấy.”
Rick thở dài ngả người ra sau. “Nhìn thấy cô ở khoảnh cách xa như thế sao? Khỏang cách mà cô đã nói trong báo cáo.”
“Không phải tôi. Ý tôi là hắn đã nhìn thấy có ai đó trên đường và việc xác định chính xác người đó là tôi không hề khó. Vì vậy, hắn muốn loại bỏ vai trò nhân chứng của tôi.”
Rick gấp sổ tay lại.
“Anh sẽ làm gì?” Reece hỏi.
“Tôi sẽ làm công việc của tôi. Tôi sẽ xem xét việc đó. Lần sau có chuyện gì xảy ra cô phải thông báo cho tôi biết. Tôi không thể giúp được gì cho cô nếu không biết cô đang gặp rắc rối.”
“Vâng. Người ta đã xác định được danh tính nạn nhân chưa? Tôi muốn hỏi xác người phụ nữ tìm thấy dưới đầm lầy.”
“Vẫn chưa khớp với kết quả giải phẫu. Chỉ biết đó là Jane Doe nào đó thôi. Cô đã phát hiện đựoc gì mới chưa? Có phải đó là người cô nhìn thấy không?”
“Tôi không thể xác định được. Chắc không phải là cô ấy.”
“Vậy thôi.” Rick đứng dậy. “Cô sẽ ở đâu khi người ta sửa chữa ở đây.”
“Tôi ở chỗ Brody.”
“Tôi sẽ liên lạc với cô.”
Reece đứng dậy tự mình dọn bàn. Cô vào bếp và Joanie cau mày nhìn chỗ trứng cô mới ăn hết một nửa. “Tôi nấu không ngon hay sao?”
“Không ạ. Anh ta không tin cháu.”
“Không quan trọng việc anh ta có tin hay không. Anh ta phải làm công việc của mình. Cô đi nướng chỗ thịt gà kia làm bữa trưa đi. Muộn rồi đấy.”
“Cháu sẽ làm ngay.”
“Làm luôn cả Salad khoai tây. Cô có món thì là tươi nổi tiếng của mình trong tủ lạnh đấy. Lấy ra mà dùng.”
Reece làm xong ca đầu tiên thì Rick đến tìm bác sỹ Doc Wallace. Với động tác rất mạnh và dứt khoát Doc chèo thuyền vào chỗ đậu ở mé hồ. Rick túm dậy buộc lại giúp Doc. “Anh có giấy phép câu cá không đấy?”
“Cậu có nhìn thấy con cá khỉ gió nào không? Có chuyện anh cảnh sát nhìn thấy một ngừơi phụ nữ ngồi trên thuyền đọc sách liền hỏi cô ta có giấy phép câu cá không? Cô kia trả lời cô không đi câu cá mà đang đọc sách.” Doc tập tễnh bước lên kể tiếp. “Anh cảnh sát nói “ Cô mang đồ câu cá đi theo, tôi sẽ viết giấy phạt cô.” Người phụ nữ nói. “Anh làm như thế tôi sẽ buộc tội anh quấy rối tình dục.”
Rick kiên nhẫn chờ đợi trong khi Doc dùng vạt áo lau chiếc kính râm vừa là kính thuốc rồi nói tiếp. “Anh bực tức.” Thưa quý bà, tôi chưa bao giờ quấy rối tình dục quý bà cả.” Người phụ nữ đáp, “ Nhưng anh có mang theo đồ quấy rối tình dục.”
Rick miễn cưỡng mỉm cười. “Hay đấy. Anh không kiếm được gì thật sao?”
“Chả được gì.” Doc vác cần câu lên vai. “Phí một ngày mà chả kiếm được con nào.”
“Anh có rảnh vài phút không?”
“Nhiều hơn thế. Hôm nay là ngày nghỉ của tôi. Chúng ta có thể đi dạo cùng nhau vài giờ cũng được.”
Họ chậm rãi đi bộ cùng nhau quanh hồ. “Nghe nói Reece Gilamore đã đến gặp anh vì lý do sức khỏe.”
“Cậu biết là tôi không thể nói gì về chuyện đó mà Rick.”
“Không phải chuyện đó. Ý tôi muốn hỏi về những vấn đề liên quan.”
“Ranh giới giữa hai cái đó không rành mạch đâu.”
“Nếu vậy anh có thể về được rồi.”
“Được đấy.”
“Anh đã nghe chuyện xảy ra ở nhà hàng Joanie chưa?”
“Nghe rồi. Tràn nước.”
“Tôi đã gặp Reece, cô ấy nói không hề xả nước vào bồn. Có ai đó đã đột nhập vào nhà cô ấy, gây ra nhiều chuyện. Có người đã lấy hết quần áo trong máy sấy bỏ sang máy giặt khi cô ấy không có mặt ở đó. Cô ấy còn nghi ngờ tôi không thích cô ấy. Nhưng nếu anh hỏi thì tôi sẽ nói cô ấy khá dễ gần.”
“Có những ngừoi vẫn không thích những con người đáng mến”.
“Đúng. Hôm qua cô ấy đã ngã xuống hồ và để chân trần đi ngòai đường. Cô ấy đã to tiếng với Brenda về chuyện ai đó làm hỏng quần áo của mình. Còn tối hôm qua thì cô ấy lại dính líu đến chuyện ẩu đả ở quán bar Clancy.”
“Rick, tôi đã nghe hết những chuyện ngớ ngẩn đó rồi. Linda-Gail đã cặp kè với vài khách du lịch trước mặt Lo khiến cậu ta nổi giận và chuyện đó xảy ra.”
“Tôi thì lại cho rằng Reece có liên quan.” Ánh sáng lóe trên mặt kính của Rick khi anh ta quay sang nhìn Doc. Phía sau họ vài chiếc thuyền vẫn đi lại trong vùng nước in bóng dãy núi. “chúng ta không hề có nhiều chuyện rắc rối thế này xảy ra ở thị trấn trước khi cô ta đến đây.”
“Cậu cho rằng cô ấy gây ra tất cả những chuyện này sao?”
Rick giơ tay như đang thuyết trình trong khi họ đi bên nhau. “Chỉ là giả thuyết thôi, nhưng tôi muốn hỏi có phải cô ấy có vấn đề tâm thần và không làm chủ hòan tòan được bản thân hay không. Hoặc có thể, như anh vẫn thường nói, cô ấy bị ảo giác hay có tật đãng trí.:”
“Rick này, ngay cả bản thân cậu cũng có những lúc đãng trí và đôi khi gặp ảo giác chứ?”
“Nhưng đây không đơn giản như chuyện người ta quên chìa khóa. Liệu có vấn đề gì trong đầu cô ấy không?”
“Về lý thuyết thì có thể là có. Nhưng khả năng thì không phải là hiện thực Rick ạ. Không hề có biểu hiện cô ấy đãng trí mà chỉ có thể kẻ nào đó đang gây ra tất cả những chuyện này với cô ấy.”
“Tôi sẽ chú ý đến việc này và cả cô ấy nữa.”
Doc gật đầu.
“Tôi sẽ đén khách sạn kiểm tra khu giặt dưới gian hầm xem thế nào.” Rick nói.
Nhưng anh ta đến chỗ căn hộ của Reece trước. Cửa mở toang và gạch vữa tung ra cùng với tiếng đục gõ.
Trong nhà tắm Brody đang lúi húi lột tấm vải sơn lót sàn nhà.
“Có vẻ cậu không quen với công việc này.” Rick gọi to.
“Thay đổi vị trí mà.” Brody ngồi tỳ lên gót chân. “Một sự thay đổi hòan tòan trái cựa. Bây giờ tôi mới nhận ra là mình không hề có chút khả năng tiềm tàng nào với công việc thảm nền này.”
“Sàn nhà hỏng hết rồi.”
“Tôi cũng nghe nói thế.”
“Lẽ ra cậu phải cùng Reece đến chỗ tôi ngay khi những chuyện này xảy ra.”
“Chuyện của cô ấy mà. Cũng dễ hiểu thôi vì nhìn vẻ mặt cậu tôi biết là cậu không tin cô ấy.”
“Tôi không hề thiên hẳn về phía nào. Tôi cũng không thể làm công việc điều tra của mình nếu không tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra. Cậu đã sơn phủ hết những hình vẽ ở đây rồi.”
“Đã chụp ảnh. Tôi sẽ đưa cho anh bản sao.”
“Cũng được. Những việc tương tự như thế này không hề xảy ra ở chỗ cậu hay khi cậu ở cùng với cô ấy phải không?”
“Cho đến bây giờ thì không.” Brody tiếp tục công việc của mình. “Nghe này, nói một cách khách quan tôi không hề cho rằng cô ấy xả nước và bỏ quên. Khi nào rời khỏi bếp cô ấy cũng kiểm tra lại lò, rời khỏi nhà là kiểm tra tất cả các khóa và đèn. Con người có tính cẩn thận như vậy thì không thể xả nước mà bỏ quên được. Hơn nữa, cô ấy cũng chả xả nước làm gì khi có người đang đợi mình dưới nhà.”
“Không thấy khóa bị phá hay đập.”
“Hắn có chìa khóa. Tôi đang tính sẽ thay tất cả các khóa.”
“Cậu cứ việc làm. Bây giờ tôi sẽ đến khách sạn kiểm tra khu vực giặt đồ. Cậu có muốn đi cùng không?”
“Vậy thì tôi sẽ phải bỏ lại công việc yêu thích này sao?” Brody bỏ dụng cụ xuống. “Cũng được.”
Brody có thể hiểu được tâm trạng của Reece thế nào khi cô mang giỏ đồ quần áo xuống đây. Ánh sáng lờ mờ tạo ra những khoảng tối trong góc. Tiếng máy giặt ầm ì, tiếng bước chân vọng xuống khi người ta đi trên hành lang lát xi măng phía trên.
Có hai chiếc máy giặt, hai chiếc máy sấy lại trung bình. Ngòai ra còn có một máy bán bột giặt và nước xả trọn gói với giá cắt cổ.
Phía trên mấy chiếc máy có một cửa sổ nhỏ nhưng lại đóng chặt chỉ co chút ánh sáng lờ mờ phản chiếc qua tấm kính đục.
Thang máy không xuống đến tầng này được. “Rick bắt đầu giải thích. “Còn một lối vào bên ngoài nữa, phía sau là phòng bảo trì của khách sạn. Phòng đó cũng có cửa sổ nên rất dễ đột nhập vào đây mà không bị phát hiện. Nhưng làm thế nào mà hắn biết cô ấy xuống đây giặt đồ?”
“Cô ấy đi lại mấy lần trên đường. Chả có gì khó cả nếu anh để ý đến cô ấy.”
Rick xem xét một lượt gian hầm. “Tôi không muốn hỏi cậu điều này. Nếu có ai đó muốn làm hại cô ấy thì tại sao bây giờ hắn vẫn chưa thực hiện? Cô ấy nghi ngờ đó là người đàn ông bên kia sông.”
“Tôi là người nghĩ đến khả năng đó trước tiên.”
Rick đứng dựa vào một chiếc máy giặt. “Thế quái nào mà cậu lại nghĩ như vậy?”
“Tôi nghĩ điều đó rất có lý. Hắn chơi trò đùa cợt với những điểm yếu của cô ấy, làm cô ấy sợ hãi, nghi ngờ chính mình và làm cho người khác nghi ngờ cô ấy. Việc làm đó rất khôn ngoan và không phải là không tác động gì đến cô ấy.”
Và cũng chính vì thế cô ấy sẽ không đi đâu một mình nữa đâu, Brody thầm nghĩ. “Dường như hắn đang đẩy thêm các hoạt động như vậy.” Anh tiếp tục. “Bây giờ thì không phải riêng cô mình cô ấy phải gánh chịu. Joanie cũng phải chịu hậu quả rồi bởi hành động của hắn chưa đạt được mục đích cuối cùng, cô ấy vẫn đứng vững.”
“Brody này, cậu đã bao giờ để quên đồ giặt còn ướt trong máy giặt không?”
“Có, nhưng tôi không phải là Reece.”
Rick lắc đầu. “Tôi sẽ nói chuyện với Brenda.”
Brenda đang đứng ở quầy tiếp tân. “Chúng tôi rất hân hạnh được đón anh vào ngày mồng mười tháng bảy. Tôi sẽ đặt chỗ cho anh và gửi lời xác nhận đến anh. Rất cám ơn anh. Chào anh Fanklin.”
Cô gác máy. “Họ vừa gọi điện thoại đặt hai phòng trong một tuần vào tháng bảy. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì vào hè ở đây sẽ chật cứng khách. Công việc của anh thế nào?”
“Cũng được.” Rick đáp. “Cô nhìn thấy Reece đi vào và đi ra ở đây ngày hôm qua phải không?”
“Đúng, tôi đã nói với Debbie rồi.”
“Cô có thể nói với tôi cũng được. Cô ấy đến đây để giặt đồ phải không?”
“Cô ấy mang giỏ quần áo đến, đi chân đất.” Brenda đảo mắt. “Có đổi tiền để bỏ vào máy sau đó đi thẳng xuống. Sau đó đi lên, không biết bao lâu nhưng khoảng mười phút sau. Lần sau quay lại thì cô ấy có đi giày, chắc khỏang nửa giờ và lại đi xuống như lần trước. Lần cuối cùng cô ấy đến thì tôi không nhìn thấy, chắc lúc đó tôi đi ra sau. Nhưng khi quay lên cô ấy như phát điên, rất giận dữ nói rằng có người ở dưới đó.”
“Cô có nhìn thấy ai đi xuống đó nữa không?”
“Không thấy ai cả. Cô ấy nói có người bỏ quần áo khô của cô ấy vào máy giặt. Ai có thể làm chuyện đó được.”
“Có nghĩa là cô không đứng quầy liên tục.” Brody hỏi và liếc nhìn Rick. “Xin lỗi cậu.”
“Không cần phải xin lỗi. Cô nói rời quầy tiếp tân lần cuối cô ấy đến. Khỏang thời gian đó có lâu không?” Rick tiếp tục hỏi Brenda.
“Tôi không nhớ chính xác là bao lâu. Có thể là mười hoặc mười lăm phút gì đó. Tôi sẽ không nghe thấy gì nếu không có người bấm chuông ở quầy.” Giọng cô trở nên rụt rè. “Chỉ có vậy thôi.”
“Có ai đến đây hỏi Reece không?”
“Ừm, chả có ai. Tại sao họ lại hỏi? Phải nói là tôi cũng thích cô ấy, cô ấy là người dễ mến. Nhưng hành động của cô ấy rất lạ ngày hôm qua. Tôi chưa thấy ai giận dữ đến như thế bao giờ chỉ vì mớ quần áo ướt. Tôi còn quên không nói với anh là cô ấy còn nói với Debbie rằng cô ấy đang tập marthon, chính vì vậy cô ấy mới chạy chân trần đến đây. Bây giờ thì tôi nghĩ cô ấy thật điên rồ.”
“Được rồi. Cám ơn cô Brenda.”
Khi họ ra đến ngòai Brody quay sang Rick. “Brenda đã phẫu thuật cắt bỏ khiếu hài hước của mình gần đây à?”
“Cô ấy nói đúng đấy, cậu biết mà Brody. Với tất cả những lời đồn đại vừa qua mà Reece là trung tâm của câu chuyện thì không thể hy vọng ai cũng hiểu hết cô ấy được.”
“Anh có hiểu không?”
“Tôi đang cố hiểu đây. Cậu sẽ sớm chuyển cho tôi những bức ảnh mà cậu chụp trong nhà tắm của cô ấy chứ. Và vì cậu là nhà văn nên tôi muốn cậu ghi lại cho tôi tất cả các sự kiện theo trình tự có cả ngày giờ.”
Bây giờ Brody mới đỡ bực mình hơn. “Được, tôi sẽ làm. Việc đó có vẻ hợp với tôi hơn là phải treo mấy tấm vữa ghép tường lên.”
“Nhớ là phải chính xác.” Rick nhấn mạnh. “Nếu đó chỉ là những gì Reece nói với cậu thì nhớ cố gắng sắp xếp lại theo ý nghĩ của cậu.”
“Đồng ý.”
Đến lối ra Rick ngần ngừ đứng lại. Anh nhìn thấy Debbie bên trong nhưng lại đang có khách hàng. Như thường lệ anh ra hiệu chào vợ mình khi thấy cô liếc ra.
“Băt đầu bận rộn rồi đây.” Rick nhận xét khi họ bước đến vỉa hè. “Có chuyện gì nghiêm trọng giữa hai người à? Cậu và Reece?” Rick hỏi.
“Có một chuyện giữa chúng tôi.”
“Tốt nhất là không nên để chuyện đó chi phối lời nói của cậu. Tình cảm với phụ nữ thường làm người ta kém minh mẫn.”
“Cô ấy không hề điên đâu Rick ạ. Thậm chí một số việc cũng chả có biểu hiện gì lập dị cả.”
“Còn những việc khác?”
“Chẳng hạn như cô ấy rung chuông. Nhưng có ai lại không thể làm việc đó. Người dân ở đây từng nghĩ tôi kỳ lạ vì tôi viết về những vụ giết người, tôi không đi câu cá, không săn thú và không thể kể tên mười bài hát đứng đầu trong dòng âm nhạc đồng quê.”
Rick hơi nhếch mép cười. “Brody, mọi người vẫn nghĩ cậu là người lập dị đấy.”