Tại nhà họ Triệu, đang xảy ra cuộc cãi vã hết sức gay go.
Nhưng chỉ có một người phụ nữ và hai người con gái.
Hai người bên trái là một người phụ nữ trang điểm đậm, miệng luôn chửi rủa, bên cạnh là cô gái với mái tóc vàng hoe có sức hấp dẫn nhưng lại mang vẻ mặt đắc ý.
Đó là hai mẹ con nhà họ Triệu.
“ Một đứa con nuôi như mày lấy quyền gì mà quản lí Lucky.
Trong khi con gái ruột của ông ta mà ông ta k màng để ý..Trước không nói, nhưng giờ đến khi chết rồi vẫn để Lucky cho mày, còn con tao lại không có gì.”
Người phụ nữ ấy lên tiếng quát mắng, ném một sấp giấy lớn lên người nó - Người con gái vẫn im lặng trong bộ váy trắng voan không tay, mái tóc màu khói hơn vai.
Trông cô mảnh khảnh, vẫn im lặng trước những lời chửi rủa đó.
“ Mày xem tao là ai hả? Từ khi ba mày chết mày không nói một lời, chỉ trưng ra bộ mặt đó...Mày khinh tao à..”
Quỳnh Mai vợ của ba cô sau khi ông nhận nuôi cô.
Bà tức điên lên sau khi ba cô qua đời toàn bộ tài sản đều để lại cho Triệu Tử An, còn bà và con gái bà chỉ ở trong ngôi biệt thự nào.
Với lại nó tài giỏi quản lí được Lucky một tập đoàn lớn mạnh thứ thế giới.
Bà lấy lòng ganh ghét.
Còn Triệu Tử An, bị một cái tát vào mặt, nghiêng hẳn sang một bên.
Ngày nào cũng vậy, cô cũng phải ăn tát, nghe chửi rủa nhưng cô không phản khán hoặc đáp trả một lời.
Mặc dù cô có quyền nhưng cô lại không muốn làm gì cả.
Cô nghe theo ba cô.
“Con câm kia...Bây giờ mày mau thu dọn đồ đạc rồi đi đi...Triệu gia có tao là đủ rồi.”
Cô gái ấy lên tiếng.
Vì Triệu Tử An không nói gì cũng không có biểu hiện gì nên trong nhà thường gọi cô là con câm.
Dù Triệu Tử Anh là chị của Triệu Tử An, nhưng luôn ghét cô vì cô xinh đẹp, tài giỏi hơn cô.
Triệu Tử An chỉ đứng đó.
Tâm lí dằng dặt dữ dội.
Cô muốn đi lắm chứ, nhưng còn ba cô.
Cô rất yêu ba mình, nhưng bây giờ ba Triệu không còn nữa.
Cô cũng chẳng có lí do gì ở đây làm gì.
Cô quyết định rồi sau đó rời đi.
Quỳnh Mai và con gái mình nhìn theo mà nở nụ cười ác ý.
Sau bếp, bác quản gia núp sau một góc mà quan sát.
Bà rất xót cho Triệu Tử An, dù chỉ là con nuôi của Triệu Chấn Nam, nhưng ít nhiều tính khí của cô rất dễ chịu, không như hai mẹ con nhà kia.
Ngày nào Triệu Tử An cũng phải chịu nhiều tủi nhục như vậy, bà lén lên phòng của Triệu Tử An.
"Cốc...cốc..."
Bác quả gia vào phòng Triệu Tử An.
Thấy cô đang thu dọn hành lí, bà cũng biết cô muốn gì..
“Cô chủ..cô muốn đi thật sao? Nhưng còn...”
Bác Thụy- người quản gia cùng sống với cô và ba cô rất lâu...từ lúc cô mới nhận về thì đã có bà rồi.
“Trước giờ con ở đây vì ba con..nhưng giờ thì không còn lí do gì nữa rồi...lời hứa với ba con vẫn sẽ giữ.Nhưng con thật sự không thể ở đây được nữa...! “
Triệu Tử An thực sự đã chịu hết nổi.
Ngày ngày cô đều ở trong phòng, đến giờ cơm cô mới xuống nhưng bữa cơm không mấy ngon miệng khi những câu nói mang tính mỉa mai, nói về cô.
Có khi còn lấy bà Thụy ra mà trút giận.
Nhớ lúc trước, cô và ba cô cùng bác Thụy sống vui vẻ bên nhau, nhưng từ khi ba cô đưa hai mẹ con bà Mai về mọi thứ liền thay đổi.
Cô không muốn ba cô phiền lòng nên không nói mà nhịn..Nhưng đến khi ba cô mất thì mọi chuyện đã thành thế này..
“Cô chủ....mạng phép cho tôi theo cùng.”
Bà Thụy bạo dạn nói với cô.
“Bác...”
Triệu Tử An bất ngờ.
Bà Thụy nắm lấy tay cô, vì bà trông nom cô từ nhỏ nên tình cảm của cô và bà cũng rất sâu sắc..
“ Cuộc đời của tôi là theo chủ.
Nay ông chủ đã mất, tôi sẽ theo cô chủ...Hai người dưới kia, họ không phải chủ của tôi.”
Bà Thụy trung thành nói.
Bà theo cô vì thương cô và cũng muốn giữ lời với ông chủ mình là chăm sóc cô.
Bà cũng không ưa gì hai mẹ con kia.
*****************************
Sau một lúc thì Triệu Tử An cũng quyết định để bà Thụy theo mình.
Và cả hai đều thu dọn đồ đạc sau đó xuống nhà, nơi mà có hai mẹ con Quỳnh Mai chờ sẵn.
“Oh...bà Thụy.
Bà cũng muốn theo con câm đó à.”
Quỳnh Mai thấy bà Thụy cũng cầm hành lí nên nói..
“Đây mới là chủ của tôi..”
Bà Thụy giờ nói thẳng, bà không còn sợ hay cố nhịn nhục như trước kia nữa.
“Bà...nói ai là chủ...tôi mới là chủ căn nhà này...”
“Thôi mà mẹ...để cho họ đi đi...chỉ là một con chó trung thành với chủ thôi mà..”
Triệu Tử Anh ngồi bên cạnh ác độc nói.
“ Phải phải...!ha ha”
Triệu Tử An vẫn vậy, không nói không biểu hiện, chỉ nhìn thẳng, cô hiểu được cảm giác bị người ta khinh miệt, thế nào.
Để lại tờ giấy trước mặt họ rồi rời đi.
Bà Thụy cũng theo sau.
“MÀY...MÀY....CON MẤT DẠY”
“Bỏ đi...có thứ ta cần rồi...”
Bà Mai cầm tờ giấy mà cười đắc ý.
Cô gái bên cạnh nhìn thấy cũng cười theo..
Xem ra, Triệu Tử An không còn gì hết rồi...bỏ Lucky và bỏ cả căn biệt thự này.
Triệu Tử An và bà Thụy ra đến cổng liền quay lại nhìn ngôi nhà ấy.
Ngôi nhà mà hơn 10 năm nay cô sống..Bây giờ cô rời đi..liệu có ngày cô được quay lại...
Triệu Tử An tiếc nuối rời đi..Cô vẫn có quyền nhưng cô không thể khi bà Mai vẫn là người giám hộ hợp pháp của cô.
Nhưng hôm nay, chính cô rời khỏi thì cô cũng đã thoát khỏi cảnh ngày ngày bị bà ta áp bức..
Bà Thụy nhìn thấy ánh mắt luyến tiếc của Triệu Tử An , bước đi mà đau lòng...
Nhưng tay bà nắm thật chặt..
Bà không thể làm..khi thời cơ chưa tới..bà nhất định phải giữ...
Anh trai đã ủy thác cho bà, bà phải thay ông chủ, nhưng sự thật là anh trai của bà, phải bảo vệ Triệu Tử An...
Bà và cô nhất định sẽ trở lại..