Sau hơn 17 giờ bay cuối cùng nó và hai mẹ con bà Thụy cũng đến nơi mà họ muốn đến.
Phải mất hơn 2 giờ mới đến nhà bác của nó.
Hiện giờ cả ba đang đứng trước căn biệt thự nguy nga rộng lớn, kiểu cách sang trọng.
Vừa được mở cửa thì bác hai (gái) của nó đã ra đón ngay.
Bà mừng rỡ đón em chồng mình, vì cả hai nói chuyện với nhau rất hợp rơ và hiểu ý nhau.
Đó cũng là một sự trùng hợp hy hữu.
Bác hai của nó cũng đối xử rất tốt với Hiểu Lam và cả nhà của bà luôn ủng hộ Hiểu Lam và Diệu Phong.
- Angus đến công ty rồi sao bác? - nó hỏi bác mình và nó cũng muốn biết tình hình của Lucky hiện giờ.
- Àhh....không, hôm qua nó và Otis về muộn, nên giờ nó vẫn còn ở trên phòng còn Otis nó đã ra ngoài từ sớm rồi.
-bác hai nó trả lời.
Nó cũng không gấp để gặp Angus vả lại hôm nay là chủ nhật nên để anh ấy nghỉ ngơi một chút.
Bác nó bảo nó và Hiểu Lam về phòng mà bà đã bảo người làm chuẩn bị nhưng nó bảo Hiểu Lam về phòng sắp xếp hành lí trước còn nó thì lại xin phép ra ngoài..Vì ngoài chiếc túi xách ra nó có gì gọi là hành lí đâu mà sắp xếp.
Nó vừa ra khỏi cổng thì Otis cũng vừa về.
Nhưng thấy bóng dáng này anh nhận ra ngay là nó nên cũng âm thầm bước theo.
Anh quan sát thấy nó bước đi chầm chậm trên người khoác trang phục công sở nhưng hướng nó đi không phải đến công ty.
Cảnh quan ở đây vào buổi sáng rất tốt, yên tĩnh lại trong lành, vì vậy từng bước chân nó bước thật chậm.
Anh theo sau nó, cuối cùng cũng thấy nó dừng lại.
Anh nép mình sau tán cây to và ngước nhìn nơi mà nó dừng lại.
Trước mắt nó và anh là ngôi trường cấp hai và cấp ba được xây dựng cạnh nhau.
Anh cảm thấy khá thắc mắc sao nó lại đến đây vì theo thông tin em trai mình nói hai nơi này đối với nó không đẹp là mấy.
- Anh ra được rồi đó.
- nó đứng yên mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, nơi những học sinh đang chơi bóng rổ ở sân sau.
Anh nghe thanh âm không lạnh không nóng từ nó thì đã biết mình sai lầm.
Thì ra nó đã biết anh theo sau nó từ nào giờ.
Anh bước ra và đứng phía sau nó, anh hoàn toàn đối lập với nó nhưng giống nhau ở điểm cả hai cùng mang giày thể thao trắng.
Nhưng phong cách trang phục thì khác hẳn, anh khoác cho mình bộ thể thao dài màu xám viền đen.
Vì ôm nay là chủ nhật nên anh củng không đến công ty vội nên đã ra ngoài từ sớm để hưởng thụ không khí trong lành, khi anh về thì vừa đúng phát hiện ra nó.
- Sao em lại đến đây? Em thích bóng rổ lắm à.
- anh thấy nó đang chăm chú nhìn vào sân bóng rổ, nhưng những học sinh lúc nãy đã rời đi.
- không hẳn là thế.
- đối với nó bóng rổ không phải là thích nhưng cũng không phải là ghét mà là cảm giác thích thú với nó.
Vì nó chưa từng thực sự chơi môn này.
Vào thời trung học, nó cũng từng được hướng dẫn học môn này nhưng nó không được thực hành vì chẳng có ai chơi với nó.
Họ chỉ chơi với Tử Anh, vì họ biết Tử Anh là thiên kim của Triệu gia được người đưa đón khi đi học còn nó thì không.
Nó cùng với Hiểu Lam đi bộ gần đến nhà bác nó mới có xe đón.
Vì nó muốn vậy.
Lúc ở trường Tử Anh không nhận nó là em một phần tên của nó cũng được bảo mật nên chẳng ai biết.
Nhưng có lẽ Cent là một trường hợp ngoại lệ.
Ngôi trường này có lẽ là nơi nó ám ảnh nhiều nhất sau vụ hỏa hoạn năm đó, từ lúc này nó đã bị trầm cảm, tự kỉ và hoản loạn.
Ngay cả một tuần nó đến lớp không đến 3 buổi.
Nó chuẩn bị rời đi thì anh kéo tay nó lại và dẫn vào sân bóng, nó nhìn anh.
- Có muốn đấu 1 ván không? - anh hỏi nó.
- Được...- ngẫm nghĩ nhìn đồng hồ trên tay xem ra nó vẫn còn thời gian cho 1 trận bóng.
Nó cời bỏ vest và đặt trên ghế đá, may thay nó đã thay giày thể thao trước khi bay, nếu không thì lúc này nó đã đi chân đất rồi.
- Vậy bắt đầu nhé..- anh vừa nói là đã bắt đầu, anh cố gắng chơi thật chậm để nó theo kịp và thích nghi vì anh nghĩ nó không biết chơi.
Anh thì khỏi phải nói, từ lúc ra nước ngoài du học anh cũng là một vận động viên ưu tú về bộ môn này, anh chỉ sợ nó không theo kịp thôi, nhưng có lẽ anh đã lầm.
Tuy có sự chênh lệch về chiều của nam và nữ nhưng nó không ngại ngần mà dứt điểm và cuối cùng nó đã thành công dành được 3 điểm.
Anh bất ngờ, rõ ràng là nó chưa từng chơi mà...Đúng thực nó chưa từng chơi nhưng nó đã từng xem qua nhiều người chơi và kĩ thuật của họ, với người IQ cao như nó thì nó chỉ vận dụng giống hệt họ lại thôi.
Ai ngờ thành công chứ.
Anh cũng đâu phải dạng vừa, anh cũng ra sức cản nó mà không quên ghi điểm cho mình.
Cho đến khi điểm số cả hai đang dần kết thúc, hiện giờ là 13 và 14.
- Ai thua thì mời cơm nhé...- quả thật hôm nay anh rất vui...rất rất vui khi được cùng nó vui đùa như thế này.
Anh chỉ cần 1 điểm thôi thì nó sẽ mời cơm anh ngay nhưng nó đã không để anh thắng như vậy.
Số điểm hiện giờ là hòa nhau và pha bóng cuối cùng đang được cả hai giằng co.
Nó giành được bóng thì bị anh cản lại, nó đang cố gắng bật lên nhưng chân vừa chạm đất nó khụy xuống, quả bóng cũng trượt khỏi rổ.
Có vẻ như nó đã bị trật chân, nó chỉ hơi nhăn mặt chứ không tỏ vẻ đau đớn mấy.
Anh lo lắng chạy lại xem nó thế nào.
- Vẫn còn 1 điểm nữa mà..- anh không ngờ có lúc nó lại trẻ con như thế, bị trật chân còn không lo, giờ còn lo chuyện thắng thua.
Nhưng đối với nó dù trận đấu này không có ý nghĩa gì mấy nhưng nó rất tôn trọng trận đấu này, vì đây là lần đầu tiên nó được hơi bóng.
- Bong gân rồi..ngồi yên ở đây..- anh đưa nó vào ghế đá sau đó chạy nhanh đi đâu đó.
Nó thấy vừa chạy đi đưa tay xem tử chân mình thế nào.
Lúc này chỉ còn mình nó nên biểu hiện của nó không dấu nổi nữa, rất đau.
Ngay phần cổ chân đã sưng to lên và có dấu hiệu tím dần, nó đưa tay sờ vào thì cảm giác rất nóng.
Đột nhiên điện thoại trong túi áo nó lại vang lên, nó mở ra xem thì là hắn gọi.
Nó điều chỉnh lại giọng nói để hắn không nhận ra.
Anh trở về với mồ hôi nhễ nhại trên người, trên tay nào là đá lạnh, nào là những vật dụng sơ cứu...
- Vâng..bên này em vẫn chưa xong.
có lẽ khoảng vài ngày nữa.
Em tự biết lo cho mình mà...tạm biệt...- nó cố vẽ một nụ cười tự nhiên để hắn không nhận ra, sau đó vội tắt máy.- Anh cũng hoàn thành xong việc băng bó cho nó, anh cũng nghe qua cuộc thoại của nó với hắn, anh cũng nhận ra ý tứ trong lời nói của nó như rất yêu thương đối phương vậy.
Vì thế anh có chút khó chịu trong lòng nhưng cũng nhanh tan biến.
Nó nhìn lại chân mình, anh đã giúp nó băng lại không những nhanh mà còn đẹp và gọn nữa.
Nhưng nó cũng không ngờ nó và anh lại có ngày thân thiện với nhau như vậy.
Nhưng nhìn lại lần nữa nó bắt đầu ngán ngẩm.
- Nhờ mày..mà không bắt được trộm rồi.....- nó cảm thán..lẽ ra nó muốn đưa Hiểu Lam và bà Thụy sang đây sau đó nó âm thầm trở về để bắt trộm, nhưng nhìn cái chân có quấn băng trắng kia thì xem ra việc này phải quản lại rồi.
- Bắt trộm....// à..không có gì...chúng ta đến Lucky đi...cũng muộn rồi...- nó vừa nói sau đó lấy áo và đứng dậy..nhưng anh đã hạ thấp người xuống và cõng nó.
Nó biết tình thế bây giờ chân nó không thể vận động vì thế nó cũng thuận ý, dù sao cũng là người trong nhà thôi mà, không nên tỏ vẻ làm gì.
Đoạn đường không quá xa, nhưng anh lại muốn đoạn đường này không có điểm dừng mà lại đi tiếp, vì anh đang cõng một thiên thần phía sau, anh đã từng nói với lòng là phải quan tâm đến cô gái này bây giờ cũng thế và sau này cũng thế.
Nó và anh đều im lặng, cảnh lặng đến nỗi chỉ nghe được tiếng bước chân và hơi thở của anh và nó.
Anh không mệt bởi nó nhẹ hay do thể lực anh tốt đây..
Khi cả hai về đến nhà, anh chỉ cúi đầu chào sau đó cõng nó về phòng.
Mọi người thấy cũng hoảng hồn theo sau.
- Jade..sao vậy con...-bà Thụy lo lắng chỏi nó, trong khi bác nó đã xuống bếp chuẩn bị cho nó chút gì đó.
Sau đó mang lên cho nó.
- Con không sau đâu bác...- nó nhìn mọi người lo lắng cho mình mà bật cười.
Mọi người khó hiểu nhìn nó, anh cũng cười, anh biết nó cười điều gì rồi.
- Con chỉ bị trật chân dạng nhe.ẹ...thôi mà....có cần làm quá lên vậy không?? Hihi...- nó nói xong rồi cười.
- Nhốc đó....toàn gây chuyện....- Diệu Phong đến gần cốc đầu nó một cái..
- Em đang là sếp của anh đấy nhá...- nó hù dọa Diệu Phong, lúc này nó rất dễ thương làm mọi người cười theo nó, nó cũng quên mọi cơn đau phía dưới chân.
- Không sợ..đây là nhà của anh..anh là anh của em...khi nào ở công ty mới tính nhé nhốc...haha...- Phong lè lưỡi trêu nó..Otis đã về phòng từ lúc nào..mọi người cũng tản ra cho mọi người nghĩ ngơi..Nhưng nó gọi Hiểu Lam và Diệu Phong ở lại.
- Có chuyện gì mà gọi hai anh chị lại đấy nhốc..- Phong vẫn không ngừng trêu nó.
Nhưng lúc này nó đã khác, không còn vẻ dễ thương như lúc nãy.
- Em nghe bác nói bác muốn về hưu...và để Otis thay bác làm phó chủ tịch??- nghe đến công việc, Phong cũng nghiêm túc lại không chút đùa giỡn.
Đối với công việc nó chỉ nhìn việc không nhìn người, vì thế dù là người thân hay gì đó yêu cầu nhắc đến nó lại nghiêm túc và lạnh lùng, nhìn thái độ và cách xưng hô cũng đủ hiểu.
- Đúng thế..nhưng vẫn chưa có quyết định.
- nó hiểu ý Phong vì bây giờ chỉ cần lời tuyên bố của nó thôi.
Nó đang phân vân, vì nếu quyết định vị trí giám đốc của Otis sẽ trống, theo như nó biết trong Lucky vẫn còn tay chân của Mạc Danh, nếu xử lí không ổn thỏa chắc chắn sẽ có chuyện rắc rối.
Nó suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang nhìn Hiểu Lam.
- Chị Lam, nếu em nhớ không lầm chị đã từng tốt nghiệp quản trị kinh doanh sau anh Phong một khóa đúng không?
- Đúng...nhưng mà...
- Em biết mình nên làm gì..anh Phong về phòng trước đi...- nó từ từ ngồi dậy và dựa người vào thành giường, Hiểu Lam ngồi cạnh nó.
Như đang chờ điều nó nói.
- Em có chuyện muốn nhờ chị.
- Chuyện gì...em cứ nói đi, chị sẽ giúp em..-Hiểu Lam nhẹ nhàng nắm lấy tay nó.
- Nếu việc bác nghĩ hưu được truyền ra ngoài chắc chắn nội bộ sẽ lục đục về việc Otis làm phó chủ tịch.....- được một hùi lâu, đưa tay gần chiếc đèn ngủ và lấy điện thoại bấm bấm gì đó, sau khi thấy dòng chữ trong điện thoại , ngay cả Hiểu Lam cũng ngạc nhiên một cách khó hiểu.
Nhưng nó gật đầu chắc chắn, Hiểu Lam cũng không nói gì thêm.
Cô đã hiểu vì sao nó bảo Phong về phòng trước.
Otis đã đứng ở mép cửa, thấy mọi người xuống nhà nên anh định sang thăm nó nhưng cũng tiện thể nghe được cuộc thoại giữa nó và Hiểu Lam nhưng lúc nó đưa điện thoại cho Hiểu Lam, anh không biết nội dung bên trong là gì?
- Ơh...Otis..chuẩn bị đi làm sao?? Angus không đi cùng anh sao? - Hiểu Lam khá bất ngờ khi vừa ra khỏi phòng, đóng cửa và xoay người thì đã gặp anh..
- Nó bảo mệt gì đó...anh sang thăm An rồi đi làm.
- giọng anh lạnh nhạt như thường, khác hẳn khi nói chuyện với nó.
Hiểu Lam cũng tìm cách rời khỏi.
Anh vừa mở cửa vào thấy nó đã ngủ, anh mỉm cười nhẹ sau đó cũng rời đi vì anh không muốn làm phiền nó.Vả lại chỉ cần nếu anh thay ba mình làm phó chủ tịch của Lucky thì chức vụ của anh và nó chỉ chênh lệch 1 bậc.
Nhưng nghĩ đến ba mình, sắc mặt anh lại trở nên thâm trầm và lạnh lẽo.
Còn về nó, khi nghe tiếng cửa đóng lại nó liền mở mắt, nó đang suy nghĩ.
Nhớ lại hình ảnh lúc sáng nếu anh không cố ý dẫn bóng gần cạnh rỗ và đưa lên nhầm để nó giật bóng và bật lên để đưa bóng vào rổ, hai hành động bắt buộc phải xảy ra liên tiếp và nhanh vì thế nó đã chủ động bật nhanh và nhanh chóng ngã xuống.
Với lại cuộc nói chuyện qua điện thoại giữa nó và bác mình về việc ông nghĩ hưu, giọng ông khá buồn cũng là điều đương nhiên nhưng sao nó vẫn cảm thấy có gì đó gượng..như không muốn.
Nó cảm thấy có gì đó...đang tìm ẩn đâu đây.....