Ăn sáng xong Vinson còn đưa Keisha lên phòng làm việc của mình.
Nắm lấy hai vai cô vỗ vỗ rồi nói:
- Đợi ta một chút sẽ quay lại ngay.
Nhìn dáng vẻ khi ông đi cũng cảm thấy ông đang hấp tấp ra làm sao.
Cũng chỉ vì sợ rằng chỉ cần đi trong chốc nhoáng thì đứa cháu gái của ông lại biến mất thêm một lần nữa.
Cho người dẫn đường đi xuống tầng hầm của William.
Ở nơi đây mọi thứ chỉ có Vinson mới có thể mở được.
Tất cả đều là những tài liệu mật quan trọng mà nhiều con người ngoài kia đang lăm le đến và trong đó còn có cả Zane.
Mở chiếc két sắt trong phòng số , Vinson nhìn tập tài liệu một hồi rồi thì mới quyết định đi ra.
Thế nhưng chỉ vừa mới đi thì trợ lý của ông đã ngăn lại để đưa ra lời khuyên cho ông:
- Ông chủ, thuộc hạ cảm thấy vẫn chưa đến lúc đó.
Vinson nhìn Henry mà chỉ lắc đầu cười.
Trong lòng ông tự hiểu rõ đúng sai, việc này căn bản là không đến mức quá nghiêm trọng.
Chỉ c ần sau việc này ông cũng muốn kiểm tra xem Keisha có thật là cháu gái của ông hay không.
Bởi vì chủ nhân của William không chỉ có xét nghiệm ADN thì sẽ xong, vẫn còn một thứ nữa để xác định rõ việc Keisha có phải là Angela hay không.
Ông vẫn còn nhớ như in ngày anh trai ông đã cho ông một dấu hiệu để có thể nhận biết được người của William.
Chỉ thiếu một mảnh ghép nữa thì William sẽ quay lại như xưa.
Dù sao thì nếu có đưa tài liệu này cho Zane thì cũng chẳng có khiến bên ông gặp vấn đề nên ông vẫn quyết định đưa cho Keisha.
Đi đến chỗ Keisha, Vinson còn đưa cho cô rồi còn cười hiền hậu.
- Cái này có lẽ cháu sẽ cần đến nên chú...!
- Ông nghĩ tôi là cháu gái của ông thật? - Keisha không có cầm tập tài liệu, ánh mắt cô đang chứa đựng gì đó nhưng không thể để cho Vinson biết được.
- Không sao, cái này giờ là của cháu.
Muốn sao thì tùy.
Nhìn Vinson không có một chút lòng hoài nghi, Keisha lại thấy có gì đó không đúng.
Vốn dĩ cô biết người của William rất tài giỏi, còn giỏi thao túng tâm lý người khác nữa.
Thế nhưng Vinson lại làm Keisha có một cái nhìn nhận khác.
Nhận lấy tập tài liều từ tay Vinson, Keisha không ở lại mà lập tức quay về ngay.
Nhìn theo hướng Keisha đi, dù không biết có phải đứa cháu gái mình đang tìm hay không nhưng Vinson vẫn có lòng tin rằng Keisha là cháu gái của mình.
Dù cho cô có khác xa với người của William, xấu xa như Anthony thì ông cũng sẽ không rời bỏ đứa cháu ruột này của mình.
Cần bảo vệ nó thay cho người anh trai ngu ngốc của ông.
...!
Qua một chuyến đi dài như vậy, Keisha lại quay về Anthony mà đưa ngay tập tài liệu cho Zane.
Khi vừa nhận được tập tài liệu, đối với cả Anthony bây giờ mà nói thì quả thực là át chủ bài để lật ngược thế cờ.
- Lão đại, chúng ta có nên công bố luôn hay đợi thêm thời gian nữa?
- Tập hợp đủ lại, ngày mai nhất định phải đưa được tin tức này làm đầu cho chính trị xuyên quốc gia.
Chỉ cần nghe nói thôi thì ai cũng đủ hiểu được độ nghiêm trọng của lần này.
Định đoạt cả một gia tộc nên không thể không dè chừng được.
Đang định bàn bạc thêm thì tiếng gõ cửa làm gián đoạn cả một cuộc trò chuyện.
Chỉ nghe tiếng gõ và cách gõ cũng đủ để Zane đoán được là ai.
Cánh cửa mở ra còn nhìn thấy cái đầu nhỏ hé vào.
Nhìn mọi người im lặng nhìn mình như vậy thì Kaylin cảm thấy khá áp lực.
Cầm cốc cà phê đi vào mà tay run run không vững nổi.
Vì dạo này Zane hay thức đêm nên anh bắt cô phải mang cà phê đến cho anh theo đúng giờ này.
Đôi lúc cô định nói với anh là cà phê không tốt tại thấy đọc sách bảo uống nhiều sẽ hại sức khỏe.
Thế nhưng đôi khi cô cảm thấy anh nằm bệnh viện thì cô lại được nhàn hạ hơn, đôi lúc thật sự có ý xấu với anh nhưng chỉ là phút chốc rồi lại tan biến ngay đi.
Đặt cốc cà phê ở trước mặt anh, Kaylin không biết lúc này đang rời đi hay ở lại.
Bình thường thì cô vẫn đứng đợi đến khi anh uống xong thì cô sẽ đem đi rửa rồi mới về phòng.
Nhưng hôm nay thì mọi người đang có chuyện để bàn mà cô nghĩ rằng bản thân không được phép ở lại nên cô phân vân mãi mới nắm nhẹ vai Zane để anh chú ý tới mình.
"Cháu có được ở lại không?"
Nhìn biểu cảm lúng túng của cô thì anh lại chẳng nói gì với cô, vẫn nhàn nhạt để bàn về chuyện vừa nãy.
Kaylin thở dài đứng bên cạnh Zane đến tê cả chân.
Đợi đến khi mọi người được phép rời đi thì cô đã hớn hở để định đi cũng.
Thế nhưng còn chưa đi được thì đã bị Zane giữ ở lại.
Trong căn phòng chỉ còn mỗi hai người, Kaylin có muốn thoát cũng không thể thoát.
Tuy Zane chỉ bắt cô ngồi cạnh làm việc cùng anh thế nhưng nhiêu đấy thôi cũng đủ làm Kaylin áp lực rồi.
Zane vẫn ghi ghi chép chép rồi còn cả một đống tài liệu làm Kaylin cũng thấy choáng ngợp.
Nhìn Zane đọc nhanh như vậy mà Kaylin còn cứ nghĩ anh chỉ lướt qua thôi chứ làm sao mà đọc nhanh đến thế được.
Thế nhưng thật sự là Zane đã đọc tất cả.
Kaylin cứ ngồi nhìn anh làm rồi lại nhìn vào màn hình máy tính.
Cô chỉ là nhìn cho đỡ chán thôi chứ bản thân có đọc được thì cũng chẳng hiểu ra đây là cái gì.
Vậy mà Zane làm tới tận giờ sáng, Kaylin thức cả đêm mà mắt cũng đỏ cả lên.
Mỗi lần nhắm mắt lại là nước mắt cứ chảy ra vì cay mắt.
Cuối cùng không trụ được nữa mà ngủ luôn trong phòng.
Đợi đến khi cô ngủ sâu giấc thì anh mới dừng tay lại.
Cúi xuống nhìn Kaylin ngủ say thì anh mới lệch cổ sang một bên để vặn khớp.
Ngồi nhiều như vậy không mỏi cổ mới là lạ.
Hoàn thành xong tất cả mọi chuyện thì cũng đúng giờ sáng.
Zane nhìn tập tài liệu vẫn trên bàn để chắc chắn rồi mới bế Kaylin ra ngoài.
Tuy rằng khi đó đối với anh tập tài liệu này là quan trọng, thế nhưng khi có được rồi thì lại không lo gì đến nó nữa.
Có để ở đây thì cũng không đáng lo ngại gì.