Thiên Thần

chương 134: rốt cuộc là ai?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Long Chính Dương còn muốn thử khuyên can thì đã bị Long Dận dùng ánh mắt chặn lại. Với những điều nghe ngóng hoặc sáng hoặc tối trong khoảng thời gian này, y đương nhiên biết tính cách của Diệp Vô Thần thực ra còn cứng hơn sắt ba phần, hắn dùng giọng điệu này nói ra, thì đã chứng minh mỗi một câu, mỗi một chữ hắn nói đều không còn đường mặc cả. Bất đắc dĩ lắc đầu, y than thở nói:

- Lâm lão tướng quân…

"Phịch" một tiếng, Lâm Cuồng dứt khoát quỳ xuống trước mặt Diệp Vô Thần, Lâm Chiến thấy thế liền hoảng hốt muốn đỡ dậy, lại bị Lâm Cuồng giận dữ vung ra, lạnh giọng nói:

- Chiến Nhi, còn không quỳ xuống! Vì hoàng thượng, vì cả Thiên Long Quốc, cho dù chúng ta tan xương nát thịt cũng không oán không hối hận, huống hồ là một cái quỳ nhỏ nhặt! Chỉ cần hoàng thượng có thể bình an, Lâm gia ta cho dù chịu khuất nhục lớn hơn nữa, cho dù quỳ chết ở trước mặt hắn thì cũng xá gì!

Những lời nói hiên ngang lẫm liệt này khiến người ta nghe thấy chẳng những không cảm thấy y vì thế mà mất hết mặt mũi, ngược lại càng kính nể hơn.

Lâm Chiến cũng không còn do dự nữa, quỳ xuống bên người Lâm Cuồng:

- Được… Hôm nay Lâm gia ta nhiều lần buông lời vu khống Diệp gia, là cái sai của Lâm Chiến ta, Lâm Chiến ta… nhận sai!

Hai người phát ngôn cao nhất của Lâm gia song song quỳ xuống trước mặt một vãn bối bối phận thấp nhất Diệp gia, may thay một màn này chỉ có số ít người nhìn thấy, bằng không chẳng biết có thể kinh sợ tròng mắt của bao nhiêu người. Lúc này Diệp Vô Thần mới hài lòng nói:

- Tốt lắm, nể tình thái độ nhận sai của Lâm đại nhân, Diệp gia ta sẽ bỏ qua chuyện này. Chuyện hôm nay, còn có lời tâm huyết của Lâm đại nhân, ta sẽ thông báo đúng sự thực với toàn thành, hoàng thượng và tất cả đại nhân ở đây đều có thể làm chứng.

Vẻ mặt Lâm Cuồng và Lâm Chiến vốn dĩ còn kiên cường bất khuất nghe vậy liền biến sắc. Họ lần này quỳ xuống còn có thể giữ bình tĩnh đương nhiên là vì người ở đây dù sao cũng ít, hơn nữa đều là hoàng tử và ngự y, họ còn có thể làm ra tư thế cam nguyện hủy danh dự vì hoàng thượng. Nhưng nếu làm ầm cho cả thành đều biết, điều này đối với thanh danh của Lâm gia mà nói thì quả là một đả kích nặng nề. Khiến Lâm gia vốn dĩ đã mất mặt nhiều lần trước Diệp gia lại càng khó ngẩng đầu.

Nhưng quỳ thì đã quỳ rồi, họ chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn không nói gì. Bởi vì mấy lần giáo huấn đều nói rõ cho họ biết, đấu mồm với Diệp Vô Thần thuần túy là tự rước lấy nhục.

- Hai vị đại nhân xin hãy đứng dậy đi, tuy hoàng thượng ở bên, nhưng Vô Thần vẫn muốn nói một câu hơi vô lễ rằng: bất kể là ai, dám mạo phạm Diệp gia ta, thì Diệp Vô Thần ta ắt sẽ khiến cho hắn trả cái giá cực kỳ đắt! Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

- Lâm lão tướng quân, Lâm tướng quân, các người đứng dậy đi. Lần này ủy khuất các ngươi rồi. –Long Dận áy náy nói, nhưng cũng không tức giận với Diệp Vô Thần.

Lâm Cuồng và Lâm Chiến còn chưa đứng dậy, thì một tiểu thái giám liền hoảng hốt chạy vào, vừa muốn mở miệng nói, lại nhìn thấy hai người song song quỳ trước mặt Diệp Vô Thần, nhất thời trực tiếp hóa đá như nhìn thấy quỷ, một chữ đều không nói được.

- Có chuyện gì mà kinh hoảng như thế. –Long Dận nhíu mày quát.

-A… -Tiểu thái giam như giật mình tỉnh mộng, sau đó ấp a ấp úng nói:

- Là... nhị công tử của Lâm đại nhân bị người đánh thương ở trên đường, hơn nữa... đùi phải đã phế...

- Cái gì!? –Lâm Cuồng và Lâm Chiến giật nảy mình, tuy Lâm Hu không nên thân nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Lâm gia y. Lâm Chiến một đằng vừa đứng dậy vừa nổi giận nói:

- Là ai đả thương Hu Nhi?

- Là… -Tiểu thái giám úp úp mở mở một hồi, lúc này mới chỉ về phía Diệp Vô Thần:

- Theo như lời Lâm nhị công tử nói, là Diệp công tử đả thương.

Hiện tại tiểu thái giám này còn cảm thấy đầu óc mình choáng váng. Đây là chuyện gì thế… Diệp gia công tử đả thương Lâm gia công tử, mà trưởng bối của Lâm gia công tử lại ở đây quỳ trước Diệp gia công tử…

Lâm Chiến ngơ ngác, sau đó đỡ Lâm Cuồng dậy, trợn mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần:

- Ngươi… ngươi sao phải đả thương Hu Nhi! Dẫu ngươi bất mãn với Lâm Chiến ta thì cũng không cần dùng thủ đoạn độc ác như thế!

Long Dận cũng giận dữ nói:

- Đã xảy ra chuyện gì? Lâm Hu thật là do ngươi đả thương?

Diệp Vô Thần cười mà không nói, như hắn dự liệu, hắn không cần giải thích thì Long Chính Dương đã ra mặt nói:

- Chuyện này không trách được hắn, ta chỉ có thể nói, Lâm Hu tự gieo gió gặt bão thôi.

Nghĩ đến hành vi trên đường của Lâm Hu lúc trước, Long Chính Dương cũng tràn đầy tức giận, trong cơn thịnh nộ ngay cả biểu đệ cũng chẳng thèm gọi, gọi thẳng tên.

- Là thế nào? –Long Dận hỏi. Lâm Chiến và Lâm Cuồng lại hồi hộp trong lòng. Lâm Hu là người thế nào họ biết rõ hơn hết, chẳng nhẽ tiểu tử này lại làm ra chuyện ác gì mạo phạm họ?

Long Chính Dương hừ lạnh một tiếng nói:

- Vì cứu mẫu hậu, ta và Diệp huynh đệ cùng nhau phóng ngựa về cung, không dám chậm trễ chút nào. Nhưng khi đi trên đường Lâm Hu lại sai mấy hạ nhân của hắn cầm gậy đánh ngựa của Diệp huynh đệ, muốn đẩy hắn từ trên ngựa xuống. Diệp huynh đệ vì không muốn trễ giờ cứu mẫu hậu đã trực tiếp dùng roi ngựa đả thương toàn bộ họ ở trên ngựa. Chuyện này đích xác không trách được Diệp huynh đệ, mọi chuyện đều do Lâm Hu tự làm tự chịu. Ta còn muốn hỏi… Mẫu hậu ta bệnh tình nguy kịch, hắn không tới thăm cũng bỏ qua, còn vô cớ ra tay ngăn cản, rốt cuộc là muốn làm gì?

Lâm Cuồng và Lâm Chiến song song lạnh lòng, họ biết Lâm gia lần này chịu thiệt thòi chắc rồi. Chẳng những không thể hỏi tội Diệp gia, nói không chừng còn phải nghĩ cách gỡ tội một phen. Hơn nữa lần này Đoạn Vân cứu sống hoàng hậu, lập được đại công, còn gánh vác trọng lệnh cứu hoàng thượng và hoàng hậu, dẫu họ có thể đổ tội cũng không đổ được.

Đoạn Vân cũng chính bởi như thế mới nặng tay phế Lâm Hu. Hắn ghét nhất loại tai vạ mượn thế lực gia tộc làm hại khắp nơi này. Chắc hẳn Lâm Hu tàn phế sẽ khiến không ít người vỗ tay sung sướng.

- Hoàng thượng, nguyên do ngày sau lão thần tự sẽ tra ra chân tướng, bây giờ vẫn mong cho phép lão thần rời đi thăm Hu Nhi một chút. –Lâm Cuồng thần sắc hoảng hốt nói.

- Ngươi đi đi. –Long Dận phất tay.

Lâm Cuồng và Lâm Chiến nhất thời vội vã rời đi.

Diệp Vô Thần cũng thi lễ nói:

- Hoàng thượng, Vô Thần cần thời gian hai ngày để chuẩn bị, sau đó sẽ lập tức khởi hành, tuyệt sẽ không phụ lòng mong đợi của hoàng thượng. Hoàng hậu tạm thời đã không việc gì, chỉ là độc phát mấy ngày nay dẫn đến thân thể suy yếu quá độ, điều dưỡng vài ngày là được. Vậy thì, Vô Thần cáo lui.

Long Dận than một tiếng, gật đầu nói:

- Ngươi đi đi. Lát nữa trẫm sẽ tự mình đi báo cho Diệp lão tướng quân biết. Ngươi lần này đi cần gì cứ việc nói cho trẫm, trẫm sẽ thỏa mãn ngươi.

- Vậy Vô Thần cảm ơn hoàng thượng trước.

Đi ra cửa cung, Diệp Vô Thần thở phào một hơi, hết thảy đều tiến hành dựa theo phán đoán của hắn, không hề có bất kỳ sai lầm và bỏ sót nào. Hắn không cho rằng Long Dận sẽ không có chút hoài nghi nào, nhưng hoài nghi thì hoài nghi, y tuyệt không dám lấy tính mạng mình ra đặt cược. Thân càng ở địa vị cao thì càng quý tính mạng.

Lúc này, một nam tử đầu đội mũ ngọc, thần sắc ngạo nghễ dẫn theo vài thị vệ cầm thương đi ngang qua mặt, nhìn thấy Diệp Vô Thần đúng lúc chặn ở cửa cung, gã nghiêm mặt, quát:

- Cút ra!

Diệp Vô Thần dời bước đứng ở một bên, không nói một lời nhìn gã đi qua trước người. Mà nam tử kia ngay cả liếc đều không thèm liếc hắn thêm một cái. Chờ gã đi vào, thị vệ canh cửa lập tức cúi người nói:

- Tam hoàng tử…

Diệp Vô Thần lạnh mắt nhìn gã đi xa, đến tận khi bóng lưng gã biến mất trong tầm mắt mình, lúc này mới như không có việc gì đi ra, tiếp đó như lẩm bẩm nói:

- Đồng Tâm, nhớ kỹ tên đó.

Long Dận hiện tại tổng cộng có bảy con trai, trưởng tử Long Chính Dương, thứ tử Long Chính Nguyệt, đều là do hoàng hậu Lâm Tú sinh. Người thứ ba là Long Chính Kỳ, do một quý phi sinh ra. Long Chính Dương tuy là thái tử nhưng không hề được Long Dận tin dùng, bởi vì y từ nhỏ làm việc đã không quả quyết, hành sự tùy tâm, không chút phong phạm đế vương, với ngôi vua rõ ràng không có dã tâm, những điều này đều đã quyết định y không thể trở thành một vị đế vương tốt. Mà nhị hoàng tử Long Chính Nguyệt thích múa bút vẩy mực, thích văn không thích võ, càng không thích chính trị, cũng không có chút dã tâm với ngôi vua, khiến Long Dận thất vọng tột cùng. Mà khiến Long Dận thưởng thức nhất chính là con thứ ba Long Chính Kỳ của y. Nghe đồn tam hoàng tử này từ nhỏ đã hung hăng vênh váo, làm việc dứt khoát quyết đoán, đôi khi còn lộ ra mặt tàn nhẫn. Trong cung thậm chí loáng thoáng có lời đồn, chuyện Long Dận phế ngôi vị thái tử của đại hoàng tử ban cho tam hoàng tử sớm hay muộn chỉ là vấn đề thời gian.

Gã lúc nãy chính là Long Chính Kỳ.

- Mục tiêu chưa xác định, ngươi lại xuất hiện trùng hợp thế, chỉ có thể nói ý trời đã vậy. Nếu ông trời đã muốn ngươi chết, thì ngươi không thể không chết. –Thanh âm hắn trầm thấp, nhỏ đến mức chỉ có bản thân có thể nghe thấy.

- Tiểu huynh đệ, xin dừng bước.

Đằng sau truyền tới một thanh âm già cả hiền hòa, Diệp Vô Thần xoay người lại, mặt tươi cười nhìn ông. Hắn đương nhiên biết chủ nhân thanh âm này là ai.

Sau khi Diệp Vô Thần rời đi, Thủy Nam hạc cũng rời theo. Lúc trước ông sở dĩ còn ở lại đó chính là vì chờ Diệp Vô Thần.

Thủy Nam Hạc đi tới trước người hắn, cười khà khà nói:

- Tiểu huynh đệ, không biết lão già ta có thể thỉnh giáo ngươi mấy vấn đề không?

- Không thể. –Diệp Vô Thần cũng cười ha hả đáp. Hai chữ đã hoàn toàn chặn đứng lời đằng sau của Thủy Nam Hạc.

Kẻ có thể không cho Dược Tiên mặt mũi như thế, nhiều năm qua vẫn là người thứ hai. Thủy Nam Hạc cũng không tức giận, nói:

- Vậy lão già ta mời tiểu huynh đệ uống chén trà được không?

Diệp Vô Thần xua tay, nói:

- Dược Tiên tiền bối tốt hơn hết là trở về đi, Thủy cô nương chờ lâu như vậy hẳn cũng sốt ruột rồi. Thiết nghĩ Dược Tiên tiền bối hẳn cũng đã tra rõ nguyên nhân bệnh thực sự của hoàng hậu, cũng đừng vì mấy câu bậy bạ của vãn bối mà hoài nghi phán đoán của mình. Ngài chính là Dược Tiên đại danh đỉnh đỉnh mà.

Trên mặt Thủy Nam Hạc lóe lên vẻ kinh ngạc trong chớp mắt, rồi tiếp đó giật mình nói:

- Thì ra ngươi chính là người công chúa nói. Nói cách khác… độc hoàng hậu trúng phải, thực ra vốn dĩ chính là do ngươi gieo xuống?

- Không sai, chính là ta. –Diệp Vô Thần không hề có ý muốn giấu diếm, lắc đầu nói:

- Song có một điểm ngài đã nói sai, đó thực ra chẳng phải là một loại độc. Lời đã hết, vãn bối có việc xin đi trước một bước. Dược Tiên tiền bối tốt hơn hết mau chóng quay về phục mệnh đi.

Diệp Vô Thần xoay người rời đi, Thủy Nam Hạc nhìn theo bóng lưng hắn càng lúc càng xa, rơi vào trầm tư.

Sau khi Diệp Vô Thần đi, Long Dận cũng chẳng ở lâu trong cung hoàng hậu, sau khi dặn dò tùy tiện vài câu liền trở về thư phòng của mình, nhíu mày suy tư.

- Lý lão, Lưu lão, Nghiêm lão, các vị cảm thấy lời của hắn có đáng tin không? Vì sao trẫm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

Ba thân ảnh già nua đồng thời xuất hiện trước mặt Long Dận như quỷ mị, một người trong đó nói:

- Hoàng thượng, hắn chữa khỏi bệnh của hoàng hậu là sự thật, biết được giải dược, nguyên nhân bệnh cũng là trong tình lý. Hơn nữa, lần này vì lấy giải dược hắn tự cam nguyện mạo hiểm tính mạng đi tới, lão phu không nhìn ra hắn nói dối ở đâu, lại há có người tính kế sinh mạng mình.

- Nhưng trẫm luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. –Long Dận nói.

- Chỗ nào không ổn?

Long Dận lắc đầu nói:

- Quả thật, hắn đích xác không có lý do nói dối, bởi vì theo trước mắt thì thấy, điều này hoàn toàn không có ích lợi với hắn, ngược lại có nguy hiểm tính mạng cho hắn. Nhưng, với sự thông minh tài trí của hắn, vì sao biết rõ mình không sợ Thủy Hỏa, lại vẫn muốn nói ra giải dược duy nhất kia, khiến trẫm thoáng chốc liền nghĩ đến có thể tới đó chỉ có hắn. Tuy hắn vẫn xem như còn tuân lệnh với ta, nhưng còn chưa đến mức cam nguyện bỏ mình. Điểm này, trẫm quả thật nghĩ hoài không ra.

- Hoàng thượng lo nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ hắn không biết hoàng thượng đã biết được hắn không sợ Thủy Hỏa trong vòng ba tháng. Dù sao chuyện này cũng là hoàng thượng hỏi riêng Diệp lão tướng quân mới biết được.

- Có lẽ là vậy. Thế các ngươi có từng nghe nói qua "thiên hạ ba đại kỳ độc" gì kia không?

- Không có. Song ba người chúng ta ở lâu trong cung, đã là cô lâu quả văn, kiến thức sao có thể rộng rãi bằng Kiếm Thần. Không biết cũng là bình thường.

Long Dận lặng lẽ gật đầu, sau một hồi trầm tư, lại thấp giọng nói:

- Nếu toàn bộ lời Diệp Vô Thần là thật, vậy thì người hạ độc… Liệu có phải là Bắc Đế tông ẩn núp ở Thương Lan Quốc hay không… Hừ, ngoại trừ bọn họ, còn có ai có năng lực này… Không đúng, nếu Bắc Đế tông có động tĩnh, ắt sẽ kinh động Nam Hoàng tông, mà nếu Bắc Đế tông muốn báo thù thì cũng sẽ không sử dụng loại thủ đoạn ti bỉ này được…

- Rốt cuộc là ai…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio