Diệp Vô Thần xoay người, nhìn về phía y nói:
- Vị lão nhân gia này, dựa theo ngài nói, ta không hiểu những thứ này, có phải ngay cả tư cách bàn luận y thuật đều không có hay chăng? Mà miễn là ghi nhớ kỹ những thứ đó, cho dù xưa nay chưa từng cứu một bệnh nhân nào cũng có thể xưng làm y đạo cao thủ ư?
Lão nhân lên tiếng kia quay mặt đi không nói gì. Bất kể trong lòng y nghĩ thế nào, đều luôn muốn cho Thủy Nam Hạc ít mặt mũi. Nhưng vẻ khinh thường trên mặt lại rất rõ ràng. Y vốn dĩ hoài nghi vạn phần với một tiểu bối theo như lời Thủy Nam Hạc nói, lúc này càng vững tin.
Diệp Vô Thần cười nhạt, ánh mắt quét qua khuôn mặt Tần lão nhân, mở miệng hỏi:
- Tần hội trưởng, từ tướng mạo của ngài thì thấy, đêm qua ngài hẳn là cả đêm không ngủ, thiết nghĩ là do Tái Y Hội bắt đầu mà quá ư hưng phấn gây nên.
- Ha ha, không sao, không sao… Ưm? Chàng trai trẻ, sao ngươi biết? –Tần hội trưởng phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc.
- Ngoài ra, cứ đến ngày mưa dầm ẩm thấp, dưới bụng ba tấc của Tần hội trưởng có phải loáng thoáng thấy đau hay không? Trong ngày sẽ thèm ăn không phấn chấn, còn kèm theo cảm giác hơi nôn mửa?
Tần lão nhân nghe vậy trực tiếp há hốc mồm, ngây ngốc rất lâu sau mới ngạc nhiên khó ngờ hỏi:
- Không sai, không sai tí nào… Sao ngươi biết?
Diệp Vô Thần không trả lời y, lại xoay người, nhìn về phía lão nhân vừa mới lên tiếng:
- Vị lão nhân gia này, trông dưới mi ngài nửa tấc hơi có vẻ xanh đen, thiết nghĩ ba năm gần đây gan ruột rất khó chịu, chỉ là phương pháp điều trị của ngài rõ ràng không ổn, cho nên ba năm qua năm sau càng nghiêm trọng hơn năm trước, nếu không chữa, qua hai nữa ắt sẽ hết cách cứu vãn.
Lão nhân kia toàn thân cứng đờ, đôi mắt trừng lớn, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần như đang nhìn một con quái vật.
- Vị lão nhân gia này... Có phải ngài thường xuyên lạnh tay lạnh chân, ban đêm nhiều mồ hôi...
- Ngài, năm năm gần đây có phải cứ đến buổi trưa thì tim đập nhanh hơn, thường xuyên khó nén giận, dùng nộ tiết hỏa? Đây tuy không phải bệnh nặng nhưng dần dà cũng sẽ giảm thọ mệnh.
- Ngươi…
- Ngươi…
Ánh mắt Diệp Vô Thần đảo qua từng người một, ngắn gọn mấy câu đã nói cho mấy lão nhân trên đài trợn mắt há mồm. Những vị lớn tuổi này đa số đều là toàn thân mang bệnh nặng hoặc nhẹ, mà Diệp Vô Thần chuyện bới vào những tật dữ họ dễ bỏ qua, hoặc nhận ra nhưng phương pháp điều trị không thỏa đáng. Có thể đảm đương giám khảo Tái Y Hội, người nào trong họ mà không phải y đạo cao nhân, hiện giờ lại bị khiếp sợ nói không nên lời.
- Điều này… điều này… -Tần hội trưởng kia xoắn cả lưỡi, rất lâu sau mới nói theo ý nghĩ, kinh nghi hỏi:
- Chàng trai trẻ, những điều này, ngươi từ đâu mà biết?
Diệp Vô Thần tùy ý nói:
- Phương pháp chẩn bệnh trong y đạo chẳng ngoài nhìn, nghe, hỏi, nhớ, ta chỉ đơn giản dùng nhìn mà thôi. Tình trạng trong cơ thể người thực ra đều có thể tìm được phản ánh rõ ràng trên lưỡi, trên mặt. Người có được y thuật thuần thục cao tuyệt thực sự, vốn dĩ chẳng cần nghe, hỏi, nhớ. Bất kẻ là bệnh rõ hay bệnh kín, chỉ cần một cái "nhìn" là có thể biết rõ trong lòng.
Bất kể là trên đài hay dưới đài, thâm tâm mỗi một người đều khiếp sợ không thôi. Với hiểu biết của họ, "nhìn" chỉ có thể dùng để chẩn đoán ra một vài bệnh phản ánh bên ngoài, tác dụng đã ít lại càng ít. Mà chỉ vẻn vẹn với một chữ "nhìn" đã có thể đạt tới mức như thế, thậm chí phát hiện bệnh kín những y đạo cao nhân này bỏ qua, bọn họ làm sao không kinh, làm sao không thán chứ.
Thủy Nam hạc cười ha ha nói:
- Bây giờ tin rồi chứ. Y thuật người này, vượt qua lão già ta quá lâu rồi. –Ít nhất, ông không thể thông qua một cái "nhìn" đơn giản, xem ra bệnh kín bệnh dữ của họ.
- Eo ôi. Không hổ là người khiến Dược Tiên gia gia đều cam bái hạ phong, bản lĩnh xem bệnh quả nhiên bất phàm. Chỉ là không biết bản lĩnh trị bệnh thì thế nào đây? –Yêu nữ cười tươi như hoa, nũng nịu nói.
Diệp Vô Thần chả quan tâm tới nàng, cất cao giọng:
- Mấy vị lão nhân gia, qua lát nữa ta sẽ viết cho các ngài mỗi người một phần phương thuốc, chỉ cần tiến hành điều trị dựa theo phương thuốc, không mất bao lâu là có thể khỏi hẳn.
Mấy lão nhân tới tấp cảm tạ, lão nhân lúc nãy đầy vẻ khinh thường càng thở dài thật sâu: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Lão phu hổ thẹn.
Tiếng nghị luận dưới đài trở nên hỗn loạn, từng luồng ánh mắt khác nhau nhìn về phía Diệp Vô Thần, đại đa số đều là kinh ngạc và khẩn thiết. Không ít người bắt đầu có ý dò hỏi hắn có lai lịch gì. Ngay cả Mộng Chỉ vẫn luôn bán tin bán nghi lúc này cũng là vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần lại hơi có biến hóa. Ở chung càng lâu với hắn, nàng càng phát hiện những hiểu biết của mình về hắn thực sự quá ít. Nàng bắt đầu hoài nghi, trên thế giới này rốt cuộc có một ai có thể hoàn toàn hiểu rõ hắn hay không. Trên người hắn, rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu thứ?
- Hai người trẻ tuổi, không biết các ngươi muốn đấu thế nào? –Tần hội trưởng rõ ràng có chút cung kính với Diệp Vô Thần. Sau phút kích động, y không thể không nhắc lại chuyện so đấu. Trông trước mắt, nếu họ không đấu xong, Tái Y Hội ngày hôm nay cũng không thể bắt đầu.
- Này yêu... đại tỷ, cô muốn đấu thế nào? –Diệp Vô Thần nhất thời lỡ miệng, suýt nữ gọi "yêu nữ".
Yêu nữ vừa muốn trả lời, góc Tây Nam quảng trường bỗng một trận hỗn loạn, vài tiếng hô hào hòa quyện một chỗ truyền tới:
- Tránh ra... Mau tránh ra... Tần hội trưởng, các vị thần y, mau cứu lão gia và phu nhân nhà chúng tôi, mau... Các vị thần y, mau cứu lão gia phu nhân nhà chúng tôi...
Mấy chục thành vệ tay cầm binh khí, mặc khinh giáp tách bầy người, mấy kẻ khiêng hai người kêu khóc om sòm lao tới. Tiếng nghị luận của bầy người cũng càng lúc càng vang dội.
- Đây chẳng phải thành chủ đại nhân và thành chủ phu nhân sao?
- Đây là xảy ra chuyện gì, họ sao lại...
- Chẳng nhẽ gặp phải ám toán... Này... không đúng, trông sắc mặt họ xanh xao, lẽ nào là trúng độc?
...............
Khi bầy người chủ động nhường đường, họ rất nhanh liền khiêng hai người tới trước đài. Tái Y Hội không thể nghi ngờ là chốn cầu y tốt nhất, ở đây danh y tụ tập, đầy đủ các loại y cụ, y dược. Họ khiêng người tới đây là lựa chọn chính xác nhất. Bỏ những cái khác, dẫu họ muốn đến chỗ những danh y kia cầu y cũng không thể, bởi y quán không tới tham gia Tái Y Hội trong Thiên Vân Thành thực sự là đã ít lại càng ít.
- Thành chủ đại nhân, thành chủ phu nhân... đã xảy ra chuyện gì? –Nhìn thấy hai người nằm ở đó, Tần lão nhân cực kỳ hoảng sợ, cuống quít đi xuống đài kiểm tra.
- Tần hội trưởng, ngài y thuật cao minh, mau mau cứu lão gia phu nhân nhà chúng tôi. Họ trúng độc. –Một người trang phục gia đinh, trên dưới toàn thân đã bị mồ hôi thấm đẫm run rẩy môi nói.
- Cái gì? Trúng độc? –Tần lão nhân ngồi người xuống, vừa thấy sắc mặt họ xanh mét liền tin ngay.
- Vâng... Kẻ hạ độc đã bắt được rồi, chỉ cầu các vị thần y cứu lấy lão gia phu nhân nhà tôi, Thiên Vân Thành không thể không có lão gia và phu nhận được.
Đám thành vệ binh kia quây thành vòng tròn, trên mặt ai nấy tràn đầy bất an. Bầy người cũng bắt đầu xao động không nhỏ. Điều này với Thiên Vân Thành mà nói, chính là một đại sự.
- Đừng lo, hôm nay Dược Tiên đại danh đỉnh đỉnh đang ở ngay đây, có ngài ở bên, nhất định sẽ không sao. –Tần lão nhân lau mồ hôi lạnh trên trán nói. Trông sắc mặt hai người, y biết độc này đã lan khắp người, cho dù hiện tại có thể loại bỏ toàn bộ thì hai người cũng không thể sống nổi, chỉ có thể trông mong vào Dược Tiên. Nếu Dược Tiên cũng cứu không nổi, vậy cũng không thể trách y.
Thủy Nam Hạc đi qua:
- Để ta xem coi.
- Dược Tiên? Ngài là Dược Tiên? –Tên nọ vẻ mặt kích động hưng phấn, hiển nhiên từng nghe qua đại danh Dược Tiên:
- Ngài nhất định phải cứu lấy lão gia và phu nhân, chúng tôi nhất định sẽ hậu tạ, sẽ khắc ghi đại ân…
Thủy Nam Hạc không quan tâm tới gã, hai tay song song bóp mạch hai người, mày càng nhíu càng chặt.
Yêu nữ đảo đôi mắt hồ ly, đi tới bên tai Diệp Vô Thần, dùng thanh âm bay bổng nói:
- Tiểu đệ đệ, mỗi người một vị, ai cứu được trước người ấy thắng, dám đấu không?
Khi nàng dừng lại bên người hắn, trên dưới bộ ngực to lớn bật lên vài cái rồi mới ưỡn cao cao ở đó, làm căng chật cả chiếc áo trắng tinh, Diệp Vô Thần hô hấp hơi loạn, bình tĩnh nói:
- Vừa hợp ý ta, nữ do ngươi, nam do ta.
Đường đường là thành chủ và thành chủ phu nhân Thiên Vân Thành, cứ thế bị mấy câu nói của Diệp Vô Thần và yêu nữ phân chia thành hai công cụ so đấu.
Thủy Nam hạc buông lỏng tay hai người, thở dài, lắc đầu nói:
- Độc này tên là Dạ Ma Tán, một khi trúng độc, độc tố sẽ mau chóng lan khắp toàn thân, khiến người ta toàn thân rã rời vô lực, mất đi ý thức, trong giấc ngủ vô ý thức chết đi. Sau đó bắt đầu ăn nội tạng người như độc trùng. Độc này… nếu đưa tới sớm phút còn có cách giải, lúc này nội tạng hai người gần như đã phế, dẫu loại trừ toàn bộ độc tố cũng không còn khả năng sống sót, thần tiên khó cứu. Hiện tại có thể sống chẳng qua cũng là kéo dài hơi tàn, cùng lắm phút sau sẽ tắt thở.
Thủy Nam Hạc biết cách giải độc nhưng hai người này có thể nói là nội tạng đã phế, sinh cơ đã mất, không khác gì người chết, đích xác là thần tiên khó cứu.
- Điều này… -Gia đinh nọ suýt nữa không khóc ra, gã "phịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Thủy Nam Hạc, tóm y phục ông ta van cầu:
- Van cầu ngài, van cầu ngài phát lòng từ bi cứu lấy lão gia và phu nhân nhà tôi đi, lão gia và phu nhân cả đời không người nối dõi, hành thiện tích đức, không thể chết được… Ngài nhất định có thể cứu họ, ngài chính là Dược Tiên mà!
Tần lão nhân cũng thở dài nói:
- Không phải là Dược Tiên không cứu, mà là cứu không nổi. Ta cũng nhìn ra, thành chủ đại nhân và thành chủ phu nhân đã chẳng khác người chết, không cứu lại được. Các ngươi tốt hơn là…
- Lão nhân gia, có thể tránh ra cho tiểu nữ xem qua không?
Thanh âm êm dịu cắt ngang lời Tần lão nhân, yêu nữ đi tới bên người thành chủ phu nhân đã hôn mê bất tỉnh, cười khẽ:
- Tiểu nữ và tiểu đệ đệ này đã nói qua, ai cứu về trước thì người đó thắng, các vị cần phải làm chứng kiến đó.
Tần lão nhân thân thể nhẹ bẫng, mắt hoa lên, khi hồi phục tinh thần thì thân thể đã xuất hiện ở ngoài ba bước, mà vị trí lúc trước của y, yêu nữ đã ngồi người xuống, một cánh tay trắng bóc như ngọc ấn lên trước ngực thành chủ phu nhân. Y chớp mắt vài cái, lay lay đầu, thầm than mình khi nãy lại thần kinh rối loạn rồi.
- Vị tiểu thư này… -Gia đinh nọ vừa muốn mở miệng, thì bị Thủy Nam Hạc vươn tay ngăn, nghiêm nghị nói:
- Đừng nói nữa, chưa biết chừng nàng có thể cứu lão gia và phu nhân nhà ngươi.
Tên nọ tuy kinh nghi nhưng lập tức ngậm miệng, một chữ cũng không dám nói thêm, chỉ sợ làm yêu nữ phân tâm.
Tay đặt trên khoảng không trước ngực thành chủ phu nhân của nàng lắc lắc chầm chậm qua lại mấy cái, cười nói với Diệp Vô Thần đang thờ ơ:
- Tiểu đệ đệ, ngươi còn chưa bắt đầu ư? Nếu không, tỷ tỷ sắp thắng rồi đó.
Diệp Vô Thần còn chưa đáp lời, Thủy Nam Hạc đã kinh hãi nói:
- Lẽ nào, ngươi… ngươi thật sự có thể cứu sống người này?
Tần lão đầu cũng là mặt đầy kinh hãi. Bởi vì hai người này cho dù vẫn chưa phải người chết, cũng gần giống với người chết rồi. Ngay cả nội tạng đều bị hủy, sao có khả năng cứu sống. Ngay cả khi Dược Tiên nói cứu không nổi, y đều không kinh ngạc chút nào, bởi vì tuy Dược Tiên y thuật thông thiên, nhưng dẫu sao cũng là người, không phải thần tiên có thể cải tử hoàn sinh. Mà cô gái thoạt nhìn chỉ khoảng đôi mươi này lại…
Diệp Vô Thần không đáp lời, nhướng mày, mang vẻ "ta xem cô cứu thế nào".