Khi bên tai vang lên Mị Âm của Mộng Chỉ thì hắn đã phát giác ra đây là một loại Linh Hồn lực. Nhưng loại Linh Hồn lực thô thiển hơn nữa không thuần túy này há có thể tạo thành uy hiếp với hắn, Mị Âm còn chưa thể chạm đến linh hồn của hắn thì đã bị Linh Hồn lực vô cùng thuần tịnh của hắn tự động ngăn cản, không hề chịu chút ảnh hưởng mảy may nào.
- Không đuổi theo nàng à? –Tuyết Phi Nhan từ đằng sau một gốc cây thướt tha đi ra, ánh mắt dao động một cách ám muội trên người hắn.
- Vì sao phải đuổi, đây là lựa chọn của nàng... Vì sao phải đuổi? –Hắn than một tiếng khe khẽ, trong đầu hiện lên nét ôn nhu sau cùng của nàng. Nàng khi đó, là một nàng khác hẳn.
- Chà! Tiểu oan gia ngươi thật là bạc tình bạc nghĩa, vừa mới thịt người ta xong bây giờ để nàng thui thủi một mình đi mất, ngươi không sợ trên đường nàng gặp phải người xấu nào sao? Tỷ tỷ thật thương thay cho tiểu muội muội đáng thương này đó. -Tuyết Phi Nhan hờn trách nói.
Diệp Vô Thần không đáp lời nàng, vẫn ngẩn ngơ nhìn về phía bắc.
- Tiểu oan gia bạc tình bạc nghĩa kia, tỷ khuyên ngươi tốt nhất đuổi theo đem nàng về. Lẽ nào ngươi không nhìn ra nàng thực ra đã động tình với ngươi, chỉ là nàng không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận mà thôi, luôn tự tránh né bản thân. Bằng không dẫu ngươi là nam nhân đầu tiên của nàng, thì đao vừa nãy kia đã có thể rạch xuống dứt khoát rồi đấy. –Tuyết Phi Nhan vẻ mặt ám muội cười nói, Diệp Vô Thần không biết sự phản tác dụng của lực Mị Âm nhưng nàng biết rõ ràng rành mạch. Có thể kiên quyết buông tha ở tình hình đó, cảm tình của nàng với hắn đã không còn là hảo cảm mông lung nữa rồi, mà đã là tình cảm sâu đậm trong hơn chục ngày ở chung này.
Bắc Đế tông phái nàng một mình tới thật là một sai lầm quá lớn. Tài hoa, tâm tư, thậm chí tính cách tướng mạo của Diệp Vô Thần với thiếu nữ mà nói có lực sát thương quá mạnh, dẫu ngay cả là Mộng Chỉ bài xích người ngoài cũng bất tri bất giác đắm chìm trong quãng thời gian ở chung này.
- Nếu ngươi không đuổi theo nàng, ngươi thật sự sẽ hối hận đó. –Nàng thần bí nói, trên mặt lộ ra nụ cười quyến rũ khiến trăng sao trên bầu trời đều u ám mất sắc.
Hắn vẫn không để ý tới Tuyết Phi Nhan, ánh mắt quay về phía mặt đất được khắc chữ kia.
Viêm Chỉ Mộng… Đây mới là tên của nàng ư? Mộng Chỉ… Chỉ Mộng… quả nhiên, Chỉ Mộng mới là cái tên thích hợp với nàng nhất.
Viêm… Quả nhiên là Bắc Đế tông phái tới sao… Người lấy Viêm làm họ trên Thiên Thần đại lục cũng duy chỉ có Bắc Đế tông. Cũng không hổ là Bắc Đế tông, quả nhiên thần thông quảng đại, không ngờ ngay cả cơ mật của Nam Hoàng tông đều tra xét rõ ràng như thế.
Hắn xoay người, lặng lẽ rời đi, không thèm liếc Tuyết Phi Nhan một cái.
- Mê Tâm Hàm Ngọc… Ngươi biết vì sao nó tên là Mê Tâm Hàm Ngọc chăng? –Tuyết Phi Nhan yên tĩnh đứng ở đó, lẳng lặng nhủ thầm. Chỉ là Diệp Vô Thần đã không nghe được thanh âm của nàng.
Tiếng bước chân "bạch bạch" vang lên, chính là Diệp Vô Thần đi rồi trở lại, Tuyết Phi Nhan vừa muốn chòng ghẹo hắn vài câu, nhưng đụng phải ánh mắt hắn, bỗng chạnh lòng, lời sắp nói ra khỏi miệng liền nghẹn trong yết hầu. Thất vọng, tức giận, lạnh nhạt, khó hiểu… những tâm tình hắn muốn biểu đạt, chỉ dùng một ánh mắt như vậy đã hoàn mỹ hiển hiện ra.
Hắn lắc tay trái, một bóng trăng lạnh toát xuất hiện trong tay hắn, chính là Tuyết Cơ Kiếm. Cái vung tay tiếp ngay sau đó, thân kiếm lạnh buốt đã cắm nghiêng nghiêng trước người Tuyết Phi Nhan.
- Đây là Tuyết Cơ Kiếm cô muốn, cô cũng đi đi.
Đôi mắt Tuyết Phi Nhan nhảy lên dữ dội, cắn chặt môi dưới không nói gì.
Diệp Vô Thần không nói thêm lời nào, phủi tay rời đi. Những hành vi tự tung tự tác của Tuyết Phi Nhan đã chạm tới ranh giới hắn có thể tha thứ. Đây là một nữ nhân hắn không cách nào không chế, nếu một ngày nào đó nàng dùng phương pháp tương tự hoặc giống hệt thi triển lên người thân nhân khác bên người hắn, hắn vô phương tưởng tượng sẽ sinh ra hậu quả thế nào.
Nhìn theo bóng lưng hững hờ của hắn, trên mặt Tuyết Phi Nhan rốt cuộc lộ ra một tia thê lương. Tuy rằng, nàng đã đoán được hắn sẽ như vậy với nàng.
Nàng tiến trước vài bước, rút Tuyết Cơ Kiếm lên rồi nắm vào trong tay. Thân kiếm lạnh toát kia có thể mang tới cho nàng một sự thoải mái không có lạnh lẽo, chỉ có nàng mới có thể cảm nhận được. Tuyết Cơ Kiếm trong tay người thường chỉ là một thanh thần binh, mà trong tay nàng lại có thể tương thông với lực lượng nàng, khiến thực lực nàng tăng lên một mảng lớn. Mấy năm nay, nàng dùng đủ mọi dáng vẻ mang theo Tuyết Thần Chỉ Hoàn có thể sinh cảm ứng với Tuyết Cơ Kiếm hành tẩu trên Thiên Thần đại lục, chính là vì tìm nó.
Mà lúc này, Tuyết Cơ Kiếm đã nắm trong tay nhưng nàng không cảm giác thấy vui mừng, trái tim cũng theo Diệp Vô Thần rời đi mà không biết bay về phương nào.
- Tỷ tỷ biết lần này ngươi nhất định sẽ tức giận nhưng tỷ tỷ thật sự là vì tốt cho ngươi. Nàng là một Mị Âm Chi Nữ cuối cùng trên Thiên Thần đại lục, nếu ngươi muốn thành tựu bá nghiệp, nàng có thể giúp ngươi rất rất nhiều… Nếu không làm như vậy dẫu nàng có tình ý với ngươi thì cũng sẽ bởi đủ mọi nguyên nhân mà gả cho Bắc Đế tông. Khi đó, ngươi và nàng sẽ không còn ở bên nhau nữa.
- Phương pháp của tỷ tỷ tuy hèn hạ nhưng lại là phương pháp tốt nhất… Thứ lỗi cho tỷ tỷ được không, tỷ tỷ thật sự sẽ không làm ra bất kỳ chuyện không hay nào với ngươi nữa…
Nàng lẩm bẩm một mình, thất thần kể lể về phía trước, nhưng có thể nghe thấy thanh âm nàng chỉ có gió đêm… Trả lời nàng, cũng chỉ có tiếng rít khe khẽ của gió đêm.
Trở lại căn lều, Ngưng Tuyết đang ngủ ngon vô cùng, Đồng Tâm thì mở đôi mắt lấp lóe u quang, lúc nhìn thấy hắn rốt cuộc quay về mới vui mừng dang hai tay.
Diệp Vô Thần nằm xuống bên người Đồng Tâm, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói:
- Yên tâm đi, lần sau phải ngủ sớm đấy. Nếu xảy ra chuyện ta sẽ gọi muội.
Đồng Tâm gật đầu, vùi đầu vào lồng ngực hắn, rất nhanh liền an tĩnh thiếp đi.
Diệp Vô Thần cả đêm không ngủ, trong đầu hiện lên nhiều nhất không phải là sự xâm phạm với Tuyết Phi Nhan và cuộc triền miên với Viêm Chỉ Mộng, mà là sự ôn nhu dịu dàng như thê tử lúc sau cùng kia. Lúc ấy hắn không mở mắt nhưng cảm nhận được tiếng tim đập và hô hấp ấm áp của nàng.
Trước đêm nay ấn tượng Viêm Chỉ Mộng mang tới cho hắn chỉ có bề ngoài tuyệt mỹ, khí chất, sự lãnh lẽo, cao ngạo, cố chấp khiến người ta nguội lòng, cộng thêm chút ít ngang ngạnh và ngây thơ, hắn vốn dĩ không cho rằng mình sẽ động tâm với nàng, cũng chưa từng nghĩ muốn có qua lại gì với nàng, ngược lại thỉnh thoảng vẽ lên tình cảnh làm địch với nàng trong lòng. Luôn cho nàng theo bên cạnh cũng chỉ là để tìm thời cơ thích hợp moi móc ra hết thảy về nàng hoặc chờ nàng tự lộ ra sơ hở, lại đâu ngờ rằng qua một đêm thì số phận của hắn và nàng chung quy vẫn vì một trận không ngờ ngoài dự liệu mà giao thoa cùng nhau. Khi bị ép chiếm hữu nàng, hắn đã quyết định sẽ thu nàng làm nữ nhân của mình… Bởi vì hắn không cho phép người khác chấm mút vào nữ nhân đã thuộc về hắn, dẫu hắn không hề có cảm tình với nàng như với Hoa Thủy Nhu. Cho dù có thì cũng chỉ là dục vọng chiếm hữu theo bản năng với một nữ nhân hoàn mỹ mà thôi.
Mà một loạt hành động nàng dụng tâm làm ra trước khi rời đi đã gảy mạnh vào dây lòng hắn. Cảm giác với nàng cũng xảy ra biến hóa về bản chất.
Hắn muôn vạn muốn lưu Viêm Chỉ Mộng lại, nhưng chỉ có thể lựa chọn im lặng. Nàng có chọn lựa của nàng, mà Diệp Vô Thần có nỗi băn khoăn của hắn. Ép buộc lưu lại, lòng của nàng sẽ không thể yên ổn, cũng khiến Diệp Vô Thần và chính nàng khó có thể đối mặt với Bắc Đế tông. Dẫu bên người có Đồng Tâm, hắn cũng biết mình tạm thời vẫn không thể chống lại với Bắc Đế đã truyền thừa không biết bao nhiêu năm, càng không thể để họ giận cá chém thớt đến người nhà và người quan trọng của hắn.
Hãy chờ ta… Một ngày là nữ nhân của ta thì cả cuộc đời cũng đừng mong trốn thoát, dẫu nàng vùng vẫy trái với lòng, ta cũng sẽ không cho phép…
…………………………………………� �� �……….
Một tay ôm Ngưng Tuyết, một tay dắt Đồng Tâm, Diệp Vô Thần nửa đêm điên cuồng lại cả đêm không ngủ không lộ ra chút mỏi mệt nào, chỉ là bên người hắn chỉ còn lại hai thiếu nữ vĩnh viễn không mong tách rời với hắn, làm hắn bắt đầu có hơi chút khó thích ứng, Ngưng Tuyết và Đồng Tâm cũng như vậy.
- Mộng tỷ tỷ còn sẽ trở về không? –Ngưng Tuyết hỏi. Từ trong miệng ca ca, nàng biết rằng đêm qua Mộng tỷ tỷ của nàng cùng thớt ngựa trắng kia đã đi rồi, không biết đi đâu, cũng không lưu lại gì cả.
- Sẽ chứ. Dẫu nàng không bằng lòng trở về, ta cũng sẽ cướp nàng về. –Diệp Vô Thần nói, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt đầy tự tin.
- Hả?
Ngưng Tuyết thích câu trả lời của hắn, chỉ là có chút không rõ vì sao phải "cướp về". Nàng nghiêng đầu, hỏi tiếp:
- Vì sao Tuyết tỷ tỷ cũng muốn đi thế?
Đồng Tâm nghe vậy, ánh mắt hất về sau, day day góc áo Diệp Vô Thần. Diệp Vô Thần biết ý, ánh mắt phức tạp nhìn về phía đằng sau. Trên đồng cỏ bao la bát ngát, nào có bóng dáng của nàng. Nguồn:
- Tuyết tỷ tỷ của muội không đi, chưa biết chừng chúng ta rất nhanh có thể lại nhìn thấy nàng đấy. –Diệp Vô Thần đáp.
Đồng Tâm ra hiệu cho hắn biết Tuyết Phi Nhan vẫn theo đằng sau họ, nhìn theo họ từ xa xa. Hắn sớm đã phát giác Tuyết Phi Nhan tiếp cận hắn không đơn thuần chỉ vì Tuyết Cơ Kiếm, thế thì nàng muốn, rốt cuộc là gì...
- A? Thật ạ? –Ngưng Tuyết kinh ngạc.
- Tuyết Nhi rất thích Tuyết tỷ tỷ à? –Diệp Vô Thần cười hỏi.
- Thích. –Nàng ngẫm nghĩ, lại bỏ thêm một chữ:
- Rất thích.
Diệp Vô Thần cười lắc đầu, đây chính là lòng của Ngưng Tuyết, ai đối tốt với nàng thì nàng sẽ đối tốt với người đó, đơn thuần như tuyết, hoàn toàn không hay biết cái gì là ác.
- Thế Tuyết Nhi nhớ nhà không?
- Rất nhớ, cũng rất nhớ tỷ tỷ.
Nhắc tới hai chữ "tỷ tỷ", trong tim Diệp Vô Thần lại đập rộn ràng vài cái, hắn biết trên người Diệp Thủy Dao nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng từ dự cảm mơ hồ này nhìn ra thì chẳng phải chuyện xấu có nguy cơ đến an toàn của nàng, mà là cái khác. Thực ra Nam Hoàng còn đó, hắn không hề lo lắng cho sự an toàn của Diệp Thủy Dao.
Thế thì cảm giác này rốt cuộc là gì?
- Ngày mai có thể tới Viêm Long Thành rồi, nếu không có bất ngờ gì xảy ra, qua vài ngày nữa chúng ta có thể bắt đầu trở về. Đi dựa theo tốc độ này, trước chập tối hôm nay chúng ta sẽ đi qua một con sông rất lớn. –Diệp Vô Thần dựa theo trí nhớ trong đầu nói.
Sông Thiên Nam, bởi vị trí ở phía nam Thiên Long Quốc mà thành tên. Đây cũng là con sông dài nhất rộng rất Thiên Long Quốc, hơn chục con sông lớn nhỏ Diệp Vô Thần dùng đủ mọi phương pháp vượt qua trên suốt dọc đường, không một con sông nào có quy mô có thể sánh với sông Thiên Nam.
Y như lời Diệp Vô Thần, lúc chập tối họ đã tới sông Thiên Nam. Hắn cùng Ngưng Tuyết Đồng Tâm đứng ở bên bờ, đưa mắt nhìn đi, trời nước thành một đường, mênh mông nước không thấy bờ đối diện, phía nam đang vào dịp mùa mưa, nước sông cuộn trào mãnh liệt, bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng sóng vỗ vào bờ điếc cả tai, bắn lên bọt nước hoặc lớn hoặc nhỏ xối lên người họ.