- Thị vệ trong cung tổng cộng tổn thất người, không tính Chiến… Chiến Thần và Phong Thần Tam Lão. Năm ngàn thiết kỵ quân đóng phía Tây toàn quân bị tiêu diệt không ai sống sót, thành vệ quân phía Đông Tây chết trận tổng cộng người… Cộng gộp lại là người. –Một quan quân báo con số xong, không tự chủ lau mồ hôi lạnh trên trán. Đây vẫn chỉ là con số tử vog, mà chưa tính người bị trọng thương hoặc bị bỏng.
người… Con số này khiến đại sảnh im ắng càng trở nên lặng ngắt như tờ. Thương vong như thế ở trên chiến trường đều có thể nói là cực kỳ nặng nề… Nhưng hết thảy những điều này lại chỉ do một người tạo thành… một người! Hơn nữa còn là sau khi giết Chiến Thần và Phong Thần Tam Lão bị trọng thương. Bằng không, sẽ còn lâu mới chỉ là con số này, Diệp Vô Thần cũng chắc chắn bình yên rời đi.
Nhưng cho dù con số này tăng gấp đôi cũng chẳng bù nổi một cái chết của Chiến Thần. Đến tận bây giờ, họ vẫn còn đang hoài nghi liệu y có chết thật hay không… Hay là, hết thảy chỉ là một giấc mộng nực cười mà đáng sợ.
Bọn họ thà tin rằng đây chẳng qua chỉ là một giấc mộng.
Đang ngồi trong sảnh có Phong Liệt, Phong Lăng và cả hơn chục trọng thần trong triều. Cuộc nổi loạn trong cung và cuộc điều binh quy mô lớn ngày hôm nay khiến việc này hoàn toàn không có khả năng giấu nổi.
Lúc này Phong Liệt thoạt nhìn đã bình tĩnh lại, y quét mắt xuống chúng thần sắc mặt sợ hãi vài lượt, hỏi:
- Đối với việc này, các ngươi còn có gì muốn nói không?
- Hoàng thượng, thứ cho lão thần nói thẳng, việc này hoàng thượng xử lý quả thật rất không thỏa đáng. Một là, nghe đồn Diệp Vô Thần này tay mang Kiếm Thần Chỉ Hoàn, là truyền nhân duy nhất của Kiếm Thần, nay bị quân Đại Phong ta bức tử, sư phụ của hắn há có thể cam tâm, nếu Kiếm Thần xuất hiện, đồng thời chủ động gây khó dễ… Chiến Thần không còn, chúng ta hết cách ngăn cản, hai là, điều động mấy vạn binh mã chỉ vì một người Thiên Long Quốc, còn bị một mình hắn làm tổn hại hơn vạn, việc này nếu truyền ra ngoài… Thật là mất hết thể diện nước ta, cho người chỉ trích, ba là…
- Văn đại nhân nói sai rồi! –Nói chuyện chính là Trấn Đông đại tướng quân Nhạc Hám Đông, y cắt ngang lời người nọ:
- Văn đại nhân là đang sợ, cảm thấy chúng ta không nên huy động nhân ma chém giết kẻ này? Vậy ngài có biết, Diệp Vô Thần trước tiên xông loạn trong cung, sau đó không hề giải thích tổn thương Thái tử điện hạ, bắt cóc Hoàng thượng, cuối cùng lại ra tay hung ác giết trưởng công chúa trước mặt Hoàng thượng, Thái tử và cả Chiến Thần… Mỗi một tội lỗi của hắn đều đủ bị lăng trì chục lần trăm lần, chúng ta có lý do gì không giết hắn?
Văn đại nhân:
- Điều này… Nhưng…
- Không nhưng nhị gì cả. Lúc trước chính bởi kiêng kỵ Kiếm Thần, cho nên Hoàng thượng và Thái tử hết lượt nhường nhịn, nhiều lần đồng ý thả hắn rời đi, mà hắn vẫn như vậy… Hoàn toàn không đặt cả Đại Phong Quốc chúng ta vào trong mắt, nếu không giết hắn, Đại Phong Quốc chúng ta thực sự là mất hết mặt mũi. Lúc đó Chiến Thần tự mình ra tay, vốn không có gì phải lo, thế nhưng, ai cũng không ngờ rằng… Chiến Thần tiền bối lại chết trong tay hắn, Phong Thần Tam Lão cũng chết theo trong tay hắn… Mà một kẻ như vậy, một khi để hắn rời đi, những đại thần Đại Phong chúng ta còn có ngày ăn ngon ngủ yên? Điều động thiên quân vạn mã, không tiếc hết thảy lấy tính mạng hắn có gì không thỏa đáng?
Văn đại nhân:
- … Ai, Nhạc tướng quân nói rất đúng, là Văn mỗ quá kiêng kỵ Kiếm Thần. Năm đó nếu không phải là Kiếm Thần, nước ta há có thể bị ép bại lui.
- Bậc thế ngoại cao nhân như Kiếm Thần chẳng phải người không nói tình lý, hết thảy đều là Diệp Vô Thần sai lầm trước, Kiếm Thần cũng sẽ không trả thù vô lý. Ta nghĩ, ông ấy hẳn sẽ không ra tay.
- Chỉ mong là như thế.
Mà chỉ có Phong Liệt và Phong Lăng biết, cái chết của Phong Như không phải không có nguyên nhân. Cái chết của nàng, của Chiến Thần… hết thảy nguyên nhân gây nên đều là do nàng dẫn cô bé tóc trắng kia về, sau đó tát nàng một cái. Nàng giống như một quả bom, khiến hết thảy những điều này bộc phát trong lúc họ không hề phòng bị.
- Hoàng thượng, điều kiện chúng ta tạm thời đình chiến là gả con gái Diệp gia cho Thái tử điện hạ, nay… Chúng ta có nên động binh lần nữa, thẳng tiến Thiên Long hay không? –Một võ tướng lên tiếng.
Phong Liệt chưa lên tiếng, Phong Lăng đã xua tay nói:
- Tạm thời không thể. Trải qua cơn đại nạn này, thương vong nặng nề còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng Phong tiền bối và Phong Thần Tam Lão qua đời, thì những kẻ có thù hằn với phụ hoàng ta nhất định sẽ lũ lượt kéo đến trong khoảng thời gian gần nhất, an toàn của phụ hoàng ta sẽ rất đáng lo. Cho nên thời gian này phải giải quyết vấn đề an toàn của phụ hoàng trước.
Phong Liệt nghe vậy gật đầu. Từ xưa đến nay, quân vương của cường quốc mạnh nhất đều bị ám sát nhiều nhất. Nếu gây chiến với Thiên Long Quốc, Thiên Long nghĩ đến đầu tiên chính là dốc hết sức ám sát quân vương Đại Phong Quốc. Nghĩ tới việc tìm một Chiến Thần ở Đại Phong Quốc nữa đã không có khả năng, cho dù thật sự có cũng tuyệt đối không có khả năng cam nguyện buông bỏ cả đời để bảo vệ Phong gia như Phong Triêu Dương. Đừng nói Chiến Thần, chính là cường giả như Phong Thần Tam Lão, cũng là như thế.
- Cho nên, tốt hơn hết là hòa hiếu, tạm thời ổn định trận tuyến lẫn nhau đi. –Phong Lăng nói, thần sắc có đôi chút mất tự nhiên.
- Hòa hiếu? Diệp gia rất nhanh sẽ biết chuyện ngày hôm nay, ắt sẽ càng thêm thù hận với nước ta, thì sao có thể lại đáp ứng gả con gái tới nữa. Bây giờ vẫn chưa thấy con gái của Diệp gia, hẳn đã được người hộ tống trở về rồi. –Nhạc Hám Đông nhướng mày nói. Y nhìn ra được, Phong Lăng nói lời này, nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là do một lòng say mê với Diệp Thủy Dao.
- Đúng, Diệp gia nhất định sẽ không đáp ứng nữa, nhưng Diệp gia không đáp ứng không có nghĩa là hoàng đế Thiên Long Quốc Long Dận không đáp ứng. Mong muốn hòa hiếu nhất không phải chúng ta mà là Long Dận. Diệp gia không đáp ứng không sao, Long Dận sẽ thay chúng ta nghĩ biện pháp làm cho họ đáp ứng. Hơn nữa… -Y thở dài một tiếng:
- Phong Lăng hổ thẹn, việc này cũng là dựa vào sức Phong tiền bối mới được xúc tiến, Phong Lăng không muốn cứ buông tha như thế, đây cũng là tôn trọng với ngài.
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Cái chết của Chiến Thần, cuộc nổi loạn hoàng cung, cả Phong gia nguyên khí đại thương, bây giờ đích xác không phải thời cơ gây chiến. Nguồn truyện: Truyện FULL
-----------------------
-----------------------
Trăng lơ lửng giữa trời, Đồng Tâm rốt cuộc từ từ tỉnh lại.
Hết thảy đều không phải giấc mơ, thân thể đau nhức rã rời, khí tức của hắn vẫn không cảm nhận được, một tia một hơi đều không có.
Nàng lau bụi bặm dính trên mặt, nước mắt lại chảy xuống thành dòng. Bên người nàng là một gò thân thể bị chém nát, khi ánh mắt nàng đảo qua, đôi mắt liền lập tức tràn ngập nỗi oán hận vô biên. Nàng vươn tay, một luồng hắc quang nghiền xuống thổi bay, hủy diệt chúng đi rất xa.
Lại ngoái đầu, nàng nhìn về phía tây. Nơi đó, là nơi khí tức hắn biến mất. Nàng mê mang, không biết không có hắn, mình không có chỗ dựa và chốn về nên đi đâu về đâu.
Là giết hết tất cả mọi người ở phụ cận, ở thành này để báo thù cho huynh ấy chăng?
Bước chân dợm tiến về trước, mà thanh âm cuối cùng Diệp Vô Thần truyền cho nàng cũng vang lên bên tai nàng.
Tỷ tỷ…
Huynh ấy cần ta, đưa nàng về nhà.
Nàng tìm thấy mục tiêu, trong ánh mắt cũng một lần nữa có thêm sắc thái. Nàng bay lên trời, dựa theo khí tức bay về phương hướng của Diệp Thủy Dao.
Diệp Thủy Dao vẫn ngồi im lặng ở đó. Ngoài sợ hãi, nàng đã không cảm giác được gì nữa rồi. Diệp Vô Thần đã đi rất rất lâu, nhưng vẫn chưa trở lại. Nàng thật sự chưa bao giờ từng sợ hãi như vậy, nàng cưỡng ép chính mình không nghĩ đến khả năng hắn đã xảy ra chuyện, trái tim lại đập càng lúc càng nhanh.
Trên bầu trời bay tới một bóng đen, nàng đang thấp thỏm bất an lại không phát giác, mãi đến khi Đồng Tâm từ trên trời đáp xuống, đứng ở trước người nàng, nàng mới có phát giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp kỳ lạ này.
- Đồng Tâm… -Nàng gọi một tiếng, sau đó đứng bật dậy nắm lấy nàng, gấp giọng hỏi:
- Tiểu Thần… Tiểu Thần đâu!
Nước mắt của Đồng Tâm cho nàng câu trả lời, nàng vô cùng đau lòng, trong đầu vang lên ầm ầm, ngồi bệt xuống đất, ba hồn bảy vía dường như trong nháy mắt rời khỏi cơ thể, không biết phiêu đãng về phương nào.
Đồng Tâm mang theo nàngbay về phía đông. Nàng sẽ luôn nghe lời hắn. Hắn không thích nàng giết người cho nên nàng sẽ không giết người tùy tiện, trong thời gian sau này, ở luôn Diệp gia bảo vệ tất cả người nhà của hắn, chỉ giết những ai muốn làm hại người nhà hắn, bất kể là ai. Đồng thời ở đó…
Chờ hắn trở về.
Dẫu phải chờ mãi mãi.
-----------------------
Thiên Thần đại lục, một xó không ai hay biết.
Viêm Chỉ Mộng ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn trời sao bắt đầu hiện lên ngoài cửa sổ, tâm tư không biết đã bay về phương nào. Trong tay nàng, vẫn luôn cầm một cây đoản tiêu màu xanh biếc.
Bỗng nhiên, đầu nàng truyền tới dao động dữ dội, làm nàng theo bản năng ôm lấy đầu. Thứ cảm giác đó lại lập tức biến mất, đồng thời nàng bỗng phát hiện, linh hồn khế ức khắc sâu trong ý thức không ngờ lại biến mất.
Nàng đứng dậy, mê mang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng liên tục cảm giác, phát hiện linh hồn ấn ký ấy quả nhiên đã hoàn toàn biến mất. Trong Mị Âm tộc của nàng, một khi thất thân với một nam tử, thì sẽ vĩnh viễn trở thành "con rối" của hắn, không có bất cứ cách nào có thể giải trừ… Lẽ nào những điều này là giả?
Vì sao lại bỗng nhiên biến mất… Lẽ nào là hắn dùng phương pháp kỳ quái nào đó ư?
Nếu là hắn, vậy hắn rốt cuộc đã dùng phương pháp gì? Vì sao phải giải trừ, là vì giải thoát cho mình, hay là… muốn cắt đứt dính dáng linh hồn giữa hai người.
Nhất thời, nàng tâm loạn như ma, đờ đẫn đứng ở đó.
-----------------------
Phía bắc Thiên Long Quốc, một góc bị lãng quên.
Đêm đen nơi đây buông xuống so với nơi khác sớm hơn rất nhiều, lão nhân loáng thoáng phát hiện như có đại sự gì đó sắp xảy ra bèn cả một ngày đều ngưng thần nhìn bầu trời, không biết đang tìm kiếm điều gì.
Cách ông không xa, Sở Kinh Thiên và Lãnh Nhai đang luyện kiếm… Với Sở Kinh Thiên mà nói đó gọi là luyện tập, với Lãnh Nhai thì đó gọi là chém giết. Trong tay gã cầm một lưỡi đao không có chuôi, trên lưỡi đao giăng đầy lỗ hổng hoặc lớn hoặc nhỏ, đôi mắt gã lạnh lẽo, động tác trên tay một chiêu ác hơn một chiêu, lưỡi đao nhỏ hẹp mang theo từng cơn gió âm lãnh, hệt như đối phương là cừu nhân không đội trời chung với gã vậy.
Sở Kinh Thiên ngăn đón rất thành thạo nhưng sắc mặt thoáng ngưng trọng, tuy gã liên tiếp đánh bại Lãnh Nhai nhưng vết thương trên người lại nhiều hơn cả Lãnh Nhai, ngay cả khuôn mặt đều bị gã rạch hai đường. Thực lực hiện tại của Lãnh Nhai kém gã một khoảng lớn, nhưng gã hệt như một tên điên không muốn sống, bất kể lúc nào đều là từng đao liều mạng, dựa vào sát khí và khí thế của mình nhiều lần đánh ngang tay với Sở Kinh Thiên, thi thoảng phát điên càng khiến Sở Kinh Thiên run sợ, hận không thể ôm đầu chạy trốn.
Mà gia gia của gã --- gia gia ruột thịt mỗi lần đều làm như không thấy, ngay cả mỗi ngày trên người gã nhiều thêm từng vết thương máu chảy đầm đìa đều không thèm đoái hoài đến, vứt cho gã mấy cọng dược thảo, sau đó quát tháo gã tiếp tục luyện tập với tên điên này.
Đấu luyện với Lãnh Nhai đã hơn một tháng, trong bất tri bất giác thực lực của gã tiến nhanh vùn vụt, nhưng khi nhìn thấy Lãnh Nhai thì vẫn thắt tim như trước.