Nghe đồn, Tà Đế có thể phóng thích ra phong nhận cắt người ta thành từng mảnh nhỏ, Viêm Đoạn Hồn tất nhiên là không thể không biết. Một đoạn thời gian trước, Tà Đế bỗng nhiên xuất hiện ở Bắc Đế tông, cũng phóng thích ra mạn thiên phong nhận đáng sợ của phong ma pháp. Nhưng Tà Đế lúc đó trừ một mũi tên kinh thiên bắn ra từ Tai Ách cung, cường độ của phong nhận này căn bản không đủ để tạo thành uy hiếp đối với y. Song Tà Đế hiện giờ mà y phải đối mặt, trừ phong nhận rất mạnh có thể khiến y bị thương ra, đáng sợ hơn là băng mà hắn phóng thích ra. Chưa bao giờ nghe nói Tà Đế có thể thi triển ra năng lực của băng. Chẳng lẽ trước đây, Tà Đế thật ra vẫn luôn che giấu thực lực ư?
Có thể đồng thời sử dụng lực lượng của gió và nước. Người trên đời có thể đồng thời thao túng hai loại nguyên tố này rất ít, nhưng cũng không phải là không tồn tại, nhưng có thể đồng thời thi triển lực lượng của hai loại nguyên tố này ra với cường độ lớn đến như vậy, là chưa từng nghe thấy, nhìn thấy. Vừa rồi phong nhận đả thương y là trực tiếp từ trong băng ùa ra, có nghĩa là sự thao túng của Tà Đế đối với hai loại thuộc tính này đã đến mức rợn người, chẳng những không để chúng quấy nhiễu lẫn nhau, ngược lại có thể hỗ trợ lẫn nhau.
"Tông chủ, ngươi không sao chứ." Viêm Thiên Ngạo phi thân đến bên cạnh Viêm Đoạn Hồn, trầm giọng hỏi. Cuộc giao thủ vừa rồi của Viêm Đoạn Hồn cùng Tà Đế khiến hắn trong lòng cũng không thể không chấn động. Sự cường đại của Tà Đếđã vượt xa lời đồn.
" Ta không sao." Viêm Đoạn Hồn thả lỏng thân thể, lắc đầu nói, sau đó hạ thấp giọng: "Chẳng trách Tà Đế dám một mình tới đây. Không ngờ, hắn kỳ thực một mực ẩn tàng thực lực của mình. Mối hận ngày hôm nay, không chết không thôi, nếu không cứu được Minh nhi, Bắc Đế tông ta tất sẽ thành trò cười."
"Ta hiểu." Viêm Thiên Ngạo chậm rãi gật đầu, thở dài nói: "Kể ra, tông chủ, cả đời ta và ngươi, hình như chưa từng liên thủ đánh người khác."
"Động thủ đi." Viêm Đoạn Hồn xua tay, thân thể lập tức di dời phương vị, xuất hiện ở tại bên phải, cùng Viêm Thiên Ngạo một tả một hữu dùng khí thế tỏa định Tà Đế, tùy thời sẽ phát động công kích.
Lúc trước mỗi một câu nói của Tà Đế chẳng những không hạ giọng, ngược lại còn dùng lực lượng kỳ dị truyền thanh âm ra xa, hơn phân nửa Thiên Thủy thành đều có thể nghe thấy rõ ràng. Mà những người ở xa xa đang trợn trừng mắt nhìn về phía này thì càng huyên náo một phen. Từ trong lời nói của Tà Đế, bọn họ biết người đến không ngờ là Bắc Đế tông tông chủ! Một người mà trước giờ không xuất hiện, nắm trong tay Bắc Đế tông, thân phận so với bất kỳ hoàng đế của một nước nào trong bốn nước cũng đều tôn quý hơn.
Mà nhìn tình hình, hai người của Bắc Đế tông, bao gồm cả tông chủ sắp sửa tiến hành một lần chiến đấu không chết không ngừng với Tà Đế.
Dưới tâm lý cuồng nhiệt tới trí mạng, bọn họ quên mất đại nạn sẽ dẫn phát trong chiến đấu giữa cấp thần, không ngờ lại không có ai rời raxa. Cho dù biết ở lại đây có thể bị dư ba của cuộc chiến lan đến tạo thành nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn không có ai nguyện ý bỏ qua trận quyết đấu mà cơ bản là trong đời không thể được nhìn thấy lần thứ hai này.
Rõ ràng, Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đã quyết định hợp lực xuất thủ. Ánh mắt của Tà Đế chậm rãi đảo qua hai người hai người bỗng nhiên cười hắc hắc: "Chúc các ngươi may mắn!"
Lần này, là Tà Đế ra tay trước, khi ha ttay của hắn đồng thời vươn ra, trong lòng Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đồng thời nổi sóng. Hai lần xuất thủ vừa rồi của Tà Đế, và tư thái bình thản kiêu ngạo của hắn, vô hình trung đã tạo một áp lực trầm trọng cho họ, bọn họ vừa muốn có động tác thì bỗng nhiên cảm thấy thân thể đột nhiên lạnh hơn một chút.
Nhiệt độ giảm xuống với tốc độ bất khả tư nghị.Ngay cả đám người đứng quan sát ở ngoài trăm mét cũng rùng mình ôm lấy hai cánh tay. Đó là cảm giác từ ngày mùa hè nắng hè chói chang trong nháy mắt quay sang trời đông giá rét lạnh thấu xương. Mà trên người Viêm Tịch Minh đứng gần Tà Đế nhất thì kết lên một tầng bawgn sương, đôi mắt vô thần đó đột nhiên co rút lại dưới sự kích thích của cái lạnh, thân thể lại run lẩy bẩy giống như bị sốt.
Cảm giác lạnh toát từ bên ngoài cơ thể truyền vào bên trong. Băng lực là một loại của thủy lực, dùng băng lực hạ thấp nhiệt độ cũng không phải là lần đầu tiên hắn gặp, nhưng có thể trong thời gian ngắn như vậy giảm xuống với biên độ lớn như thế, Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo trong lòng không khỏi hoảng sợ. Băng lực như vậy, ngay cả là Thương Lan Tuyết Nữ cũng còn lâu mới bằng. Chỉ dựa vào điểm này, thực lực của hắn đã vượt qua tuyết nữ, hơn nữa vượt qua không chỉ một chút.
Nhưng bọn họ không biết, cường độ băng lực mà Diệp Vô Thần có khả năng thi triển cũng không vượt qua được Tuyết Phi Nhan trước kia, tốc độ ngưng kết thì lại hoàn toàn không thể sánh bằng. Nếu Viêm Thiên Ngạo và Viêm Đoạn Hồn lúc này biết băng lực của Diệp Vô Thần cũng không phải do ngưng tụ thủy nguyên tố của không gian, mà là dựa vào lực lượng của bản thân, hơn nữa là vô cùng vô tận, như vậy cho dù Viêm Tịch Minh vẫn còn trong tay hắn, cho dù là gặp phải một sự sỉ nhục lớn, bọn họ cũng sẽ không chút do dự quay đầu bỏ đi, ngay cả suy nghĩ đưa Viêm Tịch Minh về cũng không có.
Thủy lực Vô cùng vô tận, vượt qua cảnh giới mà nhân loại có thể tượng tượng, cũng là cảnh giới mà nhân loại bình thường vĩnh viễn không thể đạt tới. Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Hùng tuy có danh hiệu là Thần, nhưng bọn họ dù sao cũng chỉ là người, có cường đại hơn nữa thì cũng khó có thể chống lại lực lượng không phải của con người. Với thực lực đã đạt tới cấp thần đỉnh phong của Viêm Thiên Uy, có thể nói rằng Thiên Thần đại lục không ai có thể là địch thủ của hắn. Đánh giá này cũng không phải là khoa trương.
Tay Tà Đế trầm xuống, trong nháy mắt phong vân biến sắc, khi Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đồng thời phát hiện ra, ngẩng đầu lên thì băng dày đặc che cả trời từ trên không rơi xuống, bao phủ cả đại địa.
Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo đồng thời xuất thủ, dùng viêm hồn chi lực đẩy mưa băng trên đỉnh đầu. Phạm vi mà băng bao phủ quá lớn, bọn họ căn bản không có phương vị để né tránh, chỉ có thể cố triệt tiêu lực lượng của nó. Mà công kích phân tán ra phạm vi lớn như vậy, lực lượng của băng nên là phải yếu, nhưng khi viêm hồn chi lực của hai người va chạm với băng, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện ra mình đã lầm rồi.
Binh binh binh.
Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo trong lúc chống đỡ bị từng cú trọng chùy liên tiếp đánh cho, thân thể liên tục trầm xuống, cơ hồ trình hiện ra tốc độ tương tự từng chút hạ xuống mặt đất. Cuối cùng, bọn họ không dám giữ sức nữa, đồng loạt phát ra một tiếng quát lớn, đột nhiên thu tay lại rồi lại đẩy lên, sau đó hai người tạo nên một vụ nổ cực lớn, băng trên đỉnh đầu toàn bộ vỡ vụn, hai người có được thời gian để thở cũng đồng thời phi thân tấn công về phía Tà Đế, lúc này, kéo gần cự ly với Tà Đế đã trở thành lựa chọn duy nhất của họ, nếu không, phạm vi đáng sợ đó, sự công kích với cường độ đáng sợ đó sẽ khiến bọn họ ngay cả tới gần cũng không thể.
Hắc...
Tà Đế không nhúc nhích, khóe miệng thủy chung lộ ra nụ cười trào phúng giống như khinh thường, đối mặt với lực lượng mà hai người đồng thời phát ra, hắn chẳng thèm bận tâm chút nào. Đây là sự tự tin đối với lực lượng mà mình hiện tại đang sở hữu. Hai tay của hắn đồng thời đẩy về phía hai người đang từ hai phương hướng khác nhau lao tới, hai luồng sương khí cũng từ trong lòng bàn tay đồng thời phun ra, khác với hơi nước, đây là hơi nước kỳ dị được phun ra dưới sự thôi động của phong chi lực, sự lan tràn của sương mù, tốc độ của gió, uy lực và hiệu quả tổ hợp lại tuyệt không phải là đơn giản như chỉ có một thứ.
Tốc độ quá nhanh, sương mù phun ra cũng quá đột nhiên, Viêm Đoạn Hồn và Viêm Thiên Ngạo vẫn không né tránh, thân thể lập tức bị hơi nước bao phủ, trước mắt đồng thời biến thành một mảng mù mịt, thị tuyến trình hiện ra sự mơ hồ và vặn vẹo nghiêm trọng. Sương mù nhìn thì rất bình phàm và phổ thông này, có một cái tên rất đáng sợ - Chướng Thần yên, tên đúng như ý nghĩa, là một loại kỹ thuật khiên chế cực khó thi triển ra, nhưng một khi thành công, ngay cả thị tuyến cũng thần cũng có thể che khuất. Che khuất mắt địch nhân, giống như là chặt đi một cánh tay của hắn vậy, cho dù là chỉ trong một thời gian ngắn, thì trong chiến đấu mà quân lực ngang nhau thì cũng đủ trí mạng rồi.
Viêm Đoạn Hồn cơ hồ hoàn toàn mất đi thị giác không thể không khựng lại trong không trung, vung tay muốn xua đi sương mù mang theo lực lượng quỷ dị đó. Đúng vào lúc này, một cỗ kình phong nhanh chóng ùa về phía y, trong tầm mắt mơ mơ hồ hồ, y lờ mờ phân biệt ra được bóng của một người, không chút do dự, hắn sầm mặc, tay phải dẩy ra: "Viêm Hồn Phá Vân Thủ!"
Rầm!
Một quyền quán thâu lực lượng cấp thần hung hắn đập lên thân thể người đó, viêm hồn chi lực từ trên quyền ùa ra, ở điểm tiếp xúc dẫn phát ra một năng lượng nổ khiến không khí xung quanh bị đẩy dạt ra. Mà trong nháy mắt này, Chướng Thần Yên đang che khuất thị giác của y và Viêm Thiên Ngạo bỗng nhiên biến mất, thị giác của hai người vào thời khắc này đã khôi phục hoàn toàn bình thường, trước mắt Viêm Đoạn Hồn hiện ra một khuôn mặt đang tuyệt vọng và hoảng sợ vô cùng, khuôn mặt này đối với y thì đã quá quan thuộc rồi.
Một kích của thực lực cấp thần, uy lực của nó khiến cho ngay cả đại địa cũng phải rung chuyển, huống chi là thân thể của một người đã không còn sức chống đỡ. Thân thể bị Viêm Đoạn Hồn đánh trúng không bay ra ngoài, mà là giữa năng lượng nổ trực tiếp bị phá hủy thành vô số mảnh nhỏ, lại từ những mảnh nhỏ biến thành càng nhỏ hơn, một chùm huyết vụ bay tỏa ra trong con mắt đang trợn trừng của Viêm Đoạn Hồn.
Người mà y đánh trúng không ngờ lại là con của y- Viêm Tịch Minh. Trong thời gian cực ngắn mà tầm mắt của y bị che khuất, Tà Đế đã tóm Viêm Tịch Minh bị treo ở đó lên, nắm hắn về phía y. Y xuất thủ, dùng lực lượng mạnh nhất của mình, tự tay khiến con trai của y chết không toàn thây.
Viêm Đoạn Hồn ngơ ngác nhìn huyết vụ đang chậm rãi phiêu tán trước mắt mình, lòng trầm xuống, ánh mắt dần dần biến thành trống rỗng, trống rỗng tới đáng sợ. Viêm Thiên Hùng cũng đã khôi phục lại thị giác toàn thân chấn động, sắc mặt tái nhợt, một lúc sau mới run run nói: "Tông chủ..." Truyện Sắc Hiệp -
Tự tay giết con mình, còn cái gì so với điều này khiến cho một người cha đau đớn hơn, đối với một người cha mà nói, thì còn gì tàn nhẫn hơn điều này, còn gì tuyệt vọng hơn điều này. Hồn phách của Viêm Đoạn Hồn giống như lập tức rời khỏi cơ thể bay đi, ánh mắt không còn tiêu cự. Mỗi một bộ vị trên mặt đều vô ý thức giật giật.
Huyết vụ chậm rãi phiêu tán, phủ lên một tầng màu đỏ lên mặt đất. Xa xa, đám người đang mở to con mắt hưng phấn đã chứng kiến toàn bộ một màn chấn động và vô cùng tàn nhẫn này. Bắc Đế thiếu chủ đã chết, hắn không phải chết trên tay Tà Đế, mà là chết trên tay của Bắc Đế tông chủ đến để cứu hắn - chết một cách không toàn thây.
Bốp bốp bốp
Tà Đế Thân thể thủy chung đứng ở vị trí ban đầu không hề động đậy trong sự tĩnh mịch như cái chết chậm rãi vỗ tay, tuy động tác rất chập, nhưng thanh âm thì lại vô cùng chói tai. Hắn cười nhạo: "Đặc sắc, đúng là đặc sắc. ngay cả con trai thân sinh của mình cũng ra tay nặng như vậy, thật không hổ là tông chủ của Bắc Đế tông, không hổ là Bắc Đế tông, ha ha ha ha!"