- Nhị gia gia bớt giận, là con học nghệ không tinh, kỹ không bằng người, không trách được Diệp công tử. –Lâm Khiếu che vết thương nói, sau đó quay về phía Diệp Vô Thần, nụ cười hơi mang chút cay đắng nói:
- Diệp công tử quả nhiên thân thủ phi phàm, ta thua tâm phục khẩu phục, xem ra là ta ếch ngồi đáy giếng rồi.
- Mau đưa Khiếu Nhi đi chữa thương! –Lâm Cuồng hét lớn nói.
- Ai cha, Lâm lão chớ lo lắng, Thần Nhi nhà ta đã thủ hạ lưu tình, cũng chỉ là thương nhẹ mà thôi. Nếu lúc nãy Thần Nhi cắt chính là cổ hắn, ngươi kinh ngạc cũng đã muộn đó. –Diệp Nộ vẻ mặt an ủi nói. Truyện Sắc Hiệp -
Cơ mặt Lâm Cuồng không ngừng co giật, nặng nhọc ngồi xuống, hừ lạnh một tiếng. Diệp Nộ nhìn thấy thần thái đó trong lòng chỉ có hai chữ "sung sướng".
Sau khi Lâm Khiếu đi xuống, một Quang Minh ma pháp sư ở đằng sau Long Dận vội vàng rời chỗ, đi trị liệu cho Lâm Khiếu.
Đánh người không đánh mặt, huống hồ là rạch mặt, điều này không khác gì ở trước mặt mọi người hung hăng bạt tai Lâm gia một cái.
Ai nấy đều ngơ ngác nhìn Diệp Vô Thần trên đài, qua ngày hôm nay, ai còn dám nói công tử Diệp gia là bệnh công tử nữa.
- Tên tiểu tử vô liêm sỉ nhà ngươi!
Một tiếng rống to truyền ra khắp nơi, theo tiếng quát lớn này, một bóng người tráng kiện nhảy lên rất cao, lại vọt lên gần mười thước, sau đó nặng nề đáp xuống đài thi đấu. Theo y đáp xuống, Diệp Vô Thần loáng thoáng cảm giác được cả đài thi đấu đều run lên nhè nhẹ.
- A… Cha! –Hoa Thủy Nhu kinh hãi hét một tiếng. Chỉ là thanh âm nàng quá nhỏ, Hoa Chấn Thiên đã nhảy lên trên đài không có khả năng nghe thấy được.
- Thì ra là Hoa tiền bối, không biết có gì chỉ bảo. –Diệp Vô Thần tràn đầy tươi cười nói.
Hoàng đế ở sân vẫn dám làm càn như vậy, ngoại trừ Hoa Chấn Thiên sẽ không có người thứ hai nữa. Long Dận muốn nói lại thôi, rốt cuộc không nói gì, nhưng cũng không có dấu hiệu nổi giận, hiển nhiên sớm đã quen với tính tình này của Hoa Chấn Thiên.
- Chỉ bảo cái ! Tên tiểu tử láo lếu nhà ngươi không ngờ lại dám làm thương tổn mặt con trẻ tương lai của ta, xem lão hôm nay từ từ giáo huấn ngươi thế nào! –Đôi mày Hoa Chấn Thiên dựng thẳng, trong đôi mắt như sắp phun ra lửa. Y chiều con như mạng, yêu cây yêu cả cành, đối với phu quân tương lai của con gái mình đương nhiên cũng cực kỳ bao che, trơ mắt nhìn hắn bị rạch một kiếm, hơn nữa còn tổn thương mặt, y kiệt lực nén cả nửa ngày, rốt cuộc cũng không nén nổi nhảy ra.
Nương theo cơn phẫn nộ của y, một cỗ khí tức cuồng bạo đã phóng ra, đè lên ngực Diệp Vô Thần đầy khó chịu, như một tảng đá lớn đè lên vậy. Trong lòng hắn cả kinh… Gia chủ Hoa gia này không ngờ lại có thực lực Linh cấp.
Đứa cháu trai vừa mới tỏa sáng khiến ông nở mày nở mặt bị chửi thẳng mặt như thế, Diệp Nộ nếu vẫn có thể nhẫn nhịn nổi thì ông đã chẳng phải Diệp Nộ nữa rồi. Ông "xoạt" một tiếng đứng dậy, chỉ vào Hoa Chấn Thiên quát lớn:
- Hoa Chấn Thiên, là tiểu tử Lâm gia kỹ không bằng người, liên quan gì tới chuyện Thần nhi nhà ta, đừng vô lý gây sự khiến người ta chê cười.
Hoa Chấn Thiên xoay vụt người lại, dùng giọng nói so với sét đánh còn vang dội hơn ba phần rít gào nói:
- Diệp lão đầu, lão tử chỉ nhìn thấy hắn tổn thương mặt con rể tương lai của ta, ông bảo con gái bảo bối của ta tương lai làm thế nào! Cho dù tiểu tử này là cháu trai ông, lão tử hôm nay cũng phải tìm hắn đòi nợ.
Hoa Chấn Thiên tính tình nóng nảy vừa lên đài ai cũng đều dám mắng, ngay cả hoàng đế đều không nể mặt, càng đừng nói là Diệp Nộ.
- Con rể tương lai của ngươi cho dù chết cũng liên quan gì tới ta, nếu ngươi dám tổn thương một sợi tóc của Thần Nhi, lão tử ngày mai sẽ thiêu rụi Hoa gia nhà ngươi!
- Ta nhổ vào! Xem lão tử hôm nay có đập hắn ngay cả mẹ ruột đều không nhận ra hay không, nếu ông ngày mai không đi đốt Hoa gia ta, ông chính là con rùa rút đầu!
- Ngươi cho rằng ta không dám? Năm xưa khi lão tử chinh chiến sa trường, ngươi còn không đang bú sữa ở đâu đấy!
- Ông chinh chiến sa trường có tác dụng đéo gì, lão tử dùng một quả Chấn Thiên Lôi là có thể nổ tan tành cả Diệp gia ông!
Hai người phình râu trợn mắt, hoàn toàn mất hết phong độ, hận không thể lập tức đánh nhau một phen. Long Dận lắc đầu cười khổ, lại không đáp lời, mà Lâm Viêm càng ngậm miệng không nói, lòng mừng thầm. Y đương nhiên là hận không thể làm cho Diệp gia và Hoa ầm ĩ đến càng xấu càng tốt.
Hai tay Hoa Thủy Nhu nắm chặt vào với nhau, khẩn trương đến độ nước mắt đều sắp ứa ra. Nếu dáng vẻ đáng thương của nàng lúc này rơi vào trong mắt một vài công tử trẻ tuổi, thì nhất định sẽ khiến họ càng thêm đau lòng đến nỗi không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
- Được rồi, đừng ồn nữa! –Diệp Vô Thần như có chút chịu thua quát.
Thanh âm của hắn quả nhiên khiến Hoa Chấn Thiên dời lực chú ý, y chà hai tay, hung tợn nói:
- Mắng già xong rồi, tiếp đến dạy dỗ nhỏ, xem lão tử hôm nay có dạy dỗ ngươi răng rơi đầy đất hay không.
- Khoan đã Hoa tiền bối, trước tiên nghe tiểu bối nói vài câu được không?
- Có cái rắm gì thì mau phọt ra đi.
Diệp Vô Thần cười nhạt, bỗng hạ thấp người, dùng đoạn kiếm trong tay vạch đất, sau đó thân thể di động nhanh, trong vài lần hô hấp đã vẽ ra ngay trên đất một vòng tròn đường kính năm thước. Khi Diệp Vô Thần đứng về vị trí của mình lúc trước, thì vòng tròn kia vừa vặn vây Hoa Chấn Thiên và hắn ở trong đó.
- Thương tổn con rể tương lai của tiền bối, đây đích thật là tiểu bối không đúng. Nhưng Hoa gia và Diệp gia cùng cống hiến cho Thiên Long Quốc, đều là trụ cột nước nhà, sao có thể bởi chuyện như vậy mà tổn thương hòa khí. Để tránh gây thương tổn cho hòa khí hai nhà, cho nên vãn bối cả gan đấu võ với tiền bối một phen, ai ra khỏi vòng tròn này trước thì người ấy thua, không biết y tiền bối thế nào?
- Vớ vẩn, lão tử hôm nay chính là tới dạy dỗ ngươi, nếu ngươi chạy thẳng ra khỏi vòng tròn thì lão tử còn đánh cái ! Đừng coi lão tử là kẻ ngốc! –Hoa Chấn Thiên nổi giận đùng đùng quát.
- Hoa tiền bối thật không dám?
- Ngươi thối lắm!
- Vậy nếu vãn bối thua, thì mặc cho tiền bối xử trí, như thế được chứ? Hoa tiền bối… dám không?
- Hắc… Đây chính là ngươi nói, lão tử có gì không dám!
- Vậy Hoa tiền bối có dám cược với ta một ván hay không?
- Cược thế nào?
- Ra khỏi vòng tròn trước là thua. Thắng ắt phải đáp ứng ba điều kiện cho bên thua, Hoa tiền bối dám không? –Diệp Vô Thần nói những lời này rất rõ ràng, lại vô cùng mau lẹ.
- Được! Có gì không dám, nếu tiểu tử ngươi muốn chết như thế, vậy lão tử sẽ thành toàn cho ngươi. –Hoa Chấn Thiên nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đáp ứng, giơ thẳng hai nắm tay lên, làm bộ muốn lao về phía Diệp Vô Thần. Vũ kĩ và công lực của y lấy hóa thân làm chủ, sau khi vận khí toàn thân như khoác lên một lớp tường đồng vách sắt, y tin mình cho dù đứng bất động Diệp Vô Thần cũng đừng mơ đánh y thối lui.
- Được, vậy thì bắt đầu, Hoa tiền bối cẩn thận. –Khóe miệng Diệp Vô Thần lộ ra một nụ cười âm mưu đã thành.
Người trong sân rốt cuộc đã có một bộ phận phản ứng lại, nhưng họ còn chưa kịp hô to thì Diệp Vô Thần đã nhảy ra khỏi vòng tròn một cách tuyệt đẹp.
Hoa Chấn Thiên sửng sốt một lát, sau đó chỉ vào Diệp Vô Thần cười ầm lên bừa bãi:
- Thì ra tiểu tử ngươi cũng chỉ là một tên nhu nhược. Hiện tại ngươi đã thua rồi, lập tức cho lão tử….
- Vãn bối đã thua, vẫn mong Hoa tiền bối tuân theo ván cược của chúng ta đáp ứng vãn bối ba điều kiện. –Diệp Vô Thần cười ha hả nói.
Hoa Chấn Thiên mắt trâu trợn tròn, suýt nữa nổi khùng:
- Tiểu tử ngươi có phải óc bị ván cửa kẹp nát rồi hay không, thắng là lão tử, phải là ngươi đáp ứng lão tử ba điều kiện!
- Xem ra lúc trước Hoa tiền bối hình như nghe lầm rồi. Vãn bối nói chính là: bên thắng ắt phải đáp ứng ba điều kiện cho bên thua. Mà thắng là Hoa tiền bối, thua là vãn bối. –Diệp Vô Thần rất hiền hòa cười nói, vẻ mặt vô tội.
Đôi mắt Hoa Chấn Thiên trợn trừng, mồm há tròn vo, ngoảnh phắt đầu về phía khán đài.