Đại cáo công thành, hết thảy đều thuận lợi như trong dự liệu. Nếu lúc trước không thuận lợi như vậy, hắn ngược lại sẽ nảy sinh hoài nghi với năng lực nhìn thấu của mình. Ngày ấy Long Dận muốn hắn thi vẽ với Lâm Khiếu, hắn đã tặng tranh, Long Dận bảo bọn hắn thi tiêu, hắn liền thổi tiêu. Nếu khi đó Long Dận bảo bọn hắn ngâm thơ làm câu đối, hắn cũng sẽ cố ý kéo thêm cả Hoa Thủy Nhu vào, "quả" ngày hôm nay đương nhiên phải dựa vào "nhân" gieo xuống ngày hôm đó.
Diệp Vô Thần thần không biết quỷ không hay lẻn vào trong chủ sảnh Hoa gia, sau đó tự pha một ấm trà cho mình, ung dung chờ đợi Hoa Chấn Thiên trở về.
Hoa Chấn Thiên không để hắn hắn chờ quá lâu, nửa giờ sau, phía cổng truyền tới thanh âm thị vệ hô "Lão gia", sau đó là tiếng bước chân dậm đất rõ ràng vang lên. Diệp Vô Thần đặt chén trà trên tay xuống, đứng dậy đi đến cửa chủ sảnh, xông về phía Hoa Chấn Thiên vừa vặn đi về phía này, hô:
- Hoa tiền bối, vãn bối tới xin rượu ngài đây.
Mắt trâu của Hoa Chấn Thiên trợn trừng, đối với sự xuất hiện của hắn không hề có phòng bị, sau đó lập tức cười ầm như sét đánh:
- Được! Tiểu tử khá lắm! Lão tử còn sợ ngươi quên mất lời đáp ứng khi đó rồi, suýt nữa không nhịn được tới nhà bắt người. Đã lâu không có ai dám đối ẩm với lão tử một trận, nếu ngươi đã chủ động đưa đến cửa, coi chừng lão tử chuốc ngươi đến cả mẹ ruột đều không nhận ra, ha ha ha ha…
Diệp Vô Thần tới đã khiến Hoa Chấn Thiên hưng phấn rõ ràng. Bởi vì theo như lời y, thật sự đã rất lâu không có ai dám uống rượu cùng với y, tửu lượng của Hoa Chấn Thiên lớn đến kinh người, thậm chí có tin đồn tửu lượng của y là không đáy. Mà người uống rượu với y đương nhiên phải uống say, đối với người chối đẩy không thể uống thêm sẽ phát cáu, lâu dần đã không còn ai dám uống rượu với y nữa, Hoa Chấn Thiên khát rượu như mạng mỗi ngày chỉ có thể tự châm tự uống thôi.
Hai thủ vệ trông cửa và đám gia bộc luôn bận việc ở trước đại viện toàn bộ đều trợn tròn mắt, vẻ mặt như thấy quỷ. Bởi vì bất kể là mắt trái hay mắt phải của họ đều không nhìn thấy Diệp Vô Thần làm thế nào đi vào… Chẳng nhẽ từ dưới đất chui ra sao?
Vang lên hai tiếng nặng nề, Hoa Chấn Thiên tự mình xách hai bình rượu lớn đặt mạnh xuống đất, sau đó toét miệng cười hắc hắc không ngừng:
- Tiểu tử Diệp gia, ngươi muốn rượu gì?
Đều tự lấy ra ròi mới hỏi ta, không cảm thấy quá muộn ư? Diệp Vô Thần ngấm ngầm nhún vai, sau đó mỉm cười nói:
- Đối ẩm với người phóng khoáng như Hoa tiền bối, đương nhiên phải uống rượu mạnh nhất rồi.
Hoa Chấn Thiên nghe thấy thế liền cười ha ha, Diệp Vô Thần cách y quá gần bị tiếng cười của y làm cho hai tai vang lên lùng bùng, không khỏi thầm vì lỗ tai của Tiểu Nhu Nhu hắn vừa mới chiếm được mà đau lòng:
- Tiểu tử được lắm, ta phát hiện ta càng ngày càng thích ngươi. Hai bình rượu này chính là rượu mạnh nhất Hoa Chấn Thiên ta cất giữ - Anh Hùng Túy, ngươi có vừa lòng không?
Hoa Chấn Thiên rất thất vọng khi nhìn thấy Diệp Vô Thần mỉm cười gật đầu, đối với hai bình rượu lớn như vậy không ngờ lại chẳng chút động lòng, một tí ti sợ hãi đều không lộ ra. Sau khi thất vọng, càng là cao hứng gần như muốn nhe răng toét miệng, ánh mắt nhìn về phía Diệp Vô Thần cũng nóng bỏng hơn rõ ràng, phảng phất như nhìn thấy một con mồi mê người --- chẳng nhẽ tiểu tử này chẳng những có tướng mạo, thân thủ giỏi, tài hoa khá… Tóm lại cái gì cũng tốt, còn có cả tửu lượng tốt? Mẹ nó chứ, đây mới gọi là toàn tài! Thằng nhãi Lâm gia kia uống hai bát đã gục thì tính là cái rắm!
Diệp Vô Thần dùng mũi tùy tiện ngửi qua đã biết thứ rượu có cái tên vang dội "Anh Hùng Túy" thực ra so với Nhị Oa Đầu hắn biết cũng chỉ mạnh hơn một chút thôi.
Hai người ngồi đối diện nhau, sau đó "cạch cạch" hai tiếng, hai chiếc bát to cỡ đầu người bị Hoa Chấn Thiên quăng lên bàn. Trên bàn ngoại trừ hai cái bát lớn này cũng không còn thứ gì khác, Hoa Chấn Thiên là muốn uống chay với hắn --- không có bất kỳ đồ nhắm nào.
Dùng bát lớn uống rượu, ngày trước Diệp Vô Thần cũng chỉ từng thấy qua trên Tinh Viện hoặc là trong tiểu thuyết. Mà cho dù là ở Thiên Long Quốc, dám dùng thứ này uống rượu tuyệt đối cũng không có mấy ai. Một là chẳng có mấy ai có tửu lượng và quyết đoán như vậy, hai là… Dụng cụ để uống này thật sự quá mất lịch sự, quả thật làm mất tâm tình thưởng thức. Có điều đối với Hoa Chấn Thiên mà nói, y cần là uống rượu chứ không phải thưởng thức rượu.
Một tay Hoa Chấn Thiên xé giấy niêm phong, hương rượu nhất thời phả vào mùi. Còn chưa bắt đầu rót rượu, thì cửa đại sảnh truyền tới tiếng bước chân nhẹ nhàng, lại là Hoa Thủy Nhu nghe thấy thanh âm phụ thân trở về, sau khi do dự hồi lâu rốt cuộc không dằn lòng nổi đi ra ngoài, đúng lúc nhìn thấy Diệp Vô Thần và y sắp bắt đầu đối ẩm.
Đối diện với ánh mắt mang theo ý khiêu khích rõ ràng của Diệp Vô Thần, Hoa Thủy Nhu bỗng chốc nghĩ đến lúc trước bị hắn xâm phạm khắp cả trên dưới, khuôn mặt nhất thời trải đầy mây đỏ, một mạch lan xuống chiếc cổ trắng muốt. Trong sự thẹn thùng san thêm vài phần quyến rũ động lòng người. Diệp Vô Thần không khỏi thầm than, nữ nhân cực phẩm như vậy nếu thật sự buông tha sẽ là tiếc nuối lớn nhất đời mình.
- Cha, người đã về. – Cô con gái ngoan này cúi đầu, nhút nhát lo lắng lên tiếng, nàng không biết nam tử đã tiến sâu vào trong nội tâm mình có phải đã cầu thân với cha nàng rồi hay chưa.
- Ha ha, con gái ngoan, tới đúng lúc lắm. Cha con nhiều năm như vậy rốt cuộc đã gặp được một tiểu tử không sợ chết, mau tới đây rót rượu cho chúng ta, lão cha con hôm nay nói kiểu gì cũng phải thống khoái một phen.
Nhìn bàn rượu trống trơn ngoại trừ hai chiếc bát lớn ra, Hoa Thủy Nhu chớp chớp mắt nói:
- Cha, hai người bây giờ muốn bắt đầu uống à?
- Đương nhiên! –Hoa Chấn Thiên vỗ vỗ bụng, bộ dạng như không thể chờ thêm nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
- Nhưng, bát lớn như vậy… Chàng… chàng… -Hoa Thủy Nhu ấp a ấp úng, đôi mắt thỉnh thoảng len lén nhìn về phía Diệp Vô Thần. Tửu lượng của phụ thân mình nàng sao lại không rõ ràng, nàng không khỏi bắt đầu hồi hộp thay cho Diệp Vô Thần. Hơn nữa hôm nay phụ thân nàng rõ ràng muốn uống chay, ông tuy rằng chịu nổi, hơn nữa mỗi lần đều hô to sảng khái, nhưng người bình thường tuyệt đối khó có thể chống chọi… Tổn thương thân thể ngược lại là thứ yếu.
Hoa Chấn Thiên nheo mắt trâu, cười hắc hắc:
- Con gái ngoan, nhiều năm như vậy con vẫn là lần đầu tiên quan tâm người khác như thế đấy. Yên tâm đi, cha nhìn ra rằng, tiểu tử này tuyệt đối không phải kẻ biết chịu thiệt, trông nụ cười gian kia của nó thì biết ngay tiểu tử này vốn dĩ không định để cha chuốc say, ngược lại là muốn chuốc say cha… Hắc hắc! Lão tử thật không tin ngươi có bản lĩnh này.
- Hoa tiền bồi quá lời rồi, vãn bối tửu lượng thấp kém, đâu dám so đo với Hoa tiền bối, lần này là đáp lại ước định mà tới, chỉ e là phải nằm bò về rồi. –Diệp Vô Thần tràn đầy tươi cười nói, vẻ tươi cười đó khiến Hoa Chấn Thiên suýt nữa có xúc động muốn đập hắn một trận… Đây là nét mặt lo sẽ nằm bò mà về của ngươi ư!!
Hoa Thủy Nhu len lén liếc Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần nhếch mép, tặng cho nàng một nụ cười an tâm. Hoa Thủy Nhu quay đầu như chạm phải điện, lại len lén liếc qua vẻ mặt của phụ thân, chỉ e bị ông nhìn thấy sự khác thường giữa mình và Diệp Vô Thần. Tuy trái tim và con người của mình đều đã quyết định vĩnh viễn thuộc về hắn, nhưng trong lòng thiếu nữ bảo thủ đến tột đỉnh này vẫn còn sót lại chút ít cảm giác tội ác vì đã lén ăn trái cấm.