Ứng Thải Liên nói:
- Hỏa chính là khắc tinh của bách độc, người Nam Dương tu luyện pháp quyết chí cương chí dương, cho dù trúng độc cũng có thể chèo chống một hồi, nếu là người tu chân nơi khác, tối đa một lát sẽ bị mất mạng. Hiện tại muốn hóa giải kịch độc trong người của hắn, chi bằng Phương lão ra tay mới được.
Hoa Vô Khuyết nhìn qua Vũ Đế Phương Hoành Dực và cung kính nói:
- Phương lão, việc này xin nhờ ngươi.
Phương Hoành Dực gật đầu, điểm một ngón tay vào ấn đường của Âu Dương
Tiếu, chấn khiến toàn thân Âu Dương Tiếu run lên, trong miệng kêu to điếc tai, nguyên lực toàn thân chấn động, hắn lại dưới tình huống này đột phá lên Huyền Hoàng, chính là nhân họa đắc phúc.
Một khắc này kịch độc hình con nhện đã bị khu trừ ra ngoài, tiếng sấm sét truyền tới, đó là thiên kiếp của Huyền Hoàng, lập tức hàng lâm trên đầu Âu Dương Tiếu.
Âu Dương Ngọc Chân thấy thế trên mặt đầy hưng phấn, kích động nói:
- Tốt, quá tốt, Tiếu nhi rốt cục tấn chức Huyền Hoàng.
Phương Hoành Dực mặt không biểu tình, đối với Âu Dương Tiếu tấn chức cũng không thèm để ý tới, dù sao hắn là Vũ Đế, một kẻ Huyền Hoàng mà thôi, chênh lệch quá lớn.
Hoa Vô Khuyết nhìn qua Ý Thiên, chất vấn:
- Ngươi vừa rồi là cố ý lừa gạt, dẫn ta phái người vào trong đó?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta từng nhắc nhở qua ngươi, không có chủ nhân nơi này mời, không nên tùy tiện đi vào. Là ngươi không được chủ nhân nơi này mời cho nên mới bị trúng độc.
Ý Thiên chối bỏ không còn lại gì, hắn sẽ không thừa nhận mình ác ý, Hoa Vô Khuyết khẽ nói:
- Chớ đắc ý, ngươi hại người không thành, ngược lại giúp Âu Dương Tiếu tấn chức Huyền Hoàng, đúng là thiên ý.
Ý Thiên cười lạnh nói:
- Nước yếu kẻ yếu lên, nước mạnh cường giả mạng không dài, hiện tại sao ngươi không đi vào trong biển đá tìm hung thủ giết nó đi?
Âu Dương Ngọc Chân cũng ôm hận với Ý Thiên, khẽ nói:
- Biết rõ bên trong có dấu diếm kịch độc, ngươi còn muốn dụ dỗ chúng ta mắc lừa, ngươi thực khi chúng ta ngu ngốc à?
Lan Hinh phản bác nói:
- Hồng Vân thánh nữ cùng Vô Khuyết công tử đều là người có uy tín, chẳng lẽ còn sợ chút kịch độc này? Về phần Âu Dương Ngọc Chân ngươi, trời sinh bộ dáng làm tay sai, thiếu gia nhà ta căn bản là không nhìn vào trong mắt.
Lan Hinh nói lời này vô cùng khó nghe, Âu Dương Ngọc Chân chính là gia chủ Âu Dương thế gia, há có thể nuốt trôi cục tức này.
- Câm miệng. Xú nha đầu dám xem thường lão phu, ta hôm nay xé nát ngươi ra.
Lan Hinh nhìn qua Ý Thiên, thấy hắn không hề ngăn cản thì lúc này cười lạnh, nói:
- Đến đây đi, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?
Âu Dương Ngọc Chân giận dữ, nhìn Hoa Vô Khuyết nói:
- Công tử, cho ta ra tay giáo huấn nha đầu này.
Hoa Vô Khuyết không có trả lời Âu Dương Ngọc Chân, nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi không muốn nói chút gì sao?
Ý Thiên khóe miệng tươi cười tà mị.
- Ta là người lý niệm rất đơn giản, người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ phạm người. Mọi người có thể nói đùa, nhưng tốt nhất không nên nghiêm túc, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Hoa Vô Khuyết nhíu mày, cười lạnh nói:
- Vậy sao? Bổn công tử cũng không tin đấy. Âu Dương Ngọc Chân, ta chuẩn thỉnh cầu của ngươi.
Thời điểm này thiên kiếp của Âu Dương Tiếu đã qua, hắn cũng thuận lợi tấn thăng làm Huyền Hoàng, chỉ tiêu hao nhiều nguyên lực, cảm giác trạng thái vẫn chưa ổn định.
Âu Dương Ngọc Chân vỗ vỗ vai nhi tử, lập tức đi tới trước Lan Hinh.
- Đến đây đi, xú nha đầu, hôm nay có ta không có ngươi.
Lan Hinh khinh thường cười cười, khẽ nói:
- Chỉ bằng ngươi, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
Lóe lên, Lan Hinh đã bay lên bầu trời.
Đối với cao thủ Huyền Hoàng mà nói, giao chiến giữa không trung sẽ không bị hoàn cảnh hạn chế.
Âu Dương Ngọc là người thành danh nhiều năm, tự cho mình rất cao, há quan tâm tiểu thị nữ như Lan Hinh, lúc này liền phi thân giữa không trung, tới gần Lan Hinh.
Lạnh như băng cười cười, Lan Hinh hỏi:
- Trước khi chết có lưu di ngôn hay không?
Âu ngăn Ngọc Chân cuồng tiếu, nói:
- Ngươi chỉ là con nhóc, lão phu còn không nhìn vào trong mắt.
Mặt đất người hai bên biểu lộ khác nhau.
Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên vẻ mặt bình tĩnh, người sau lưng không thèm để ý, hiển nhiên cho rằng đoàn người của Ý Thiên không đủ chống lại bọn họ.
Ý Thiên bên này trừ Từ Nhược Hoa ra, người còn lại biểu lộ nghiêm túc, hiển nhiên song phương thực lực chênh lệch quá lớn, một khi vạch mặt, có hại chịu thiệt nhất định là người của Ý Thiên.
Tiêu Minh Nguyệt ở bên cạnh Ý Thiên, lặng lẽ thò tay kéo tay áo của hắn, ý bảo hắn ngăn cản song phương tỷ thí.
Ý Thiên tự nhiên hiểu Tiêu Minh Nguyệt lo lắng, nhưng hắn không thèm để ý, cười nói:
- Đừng lo lắng, giết một Huyền Hoàng không phải cái gì lớn đâu. Dùng tu vị của Lan Hinh, một chiêu là dọn dẹp xong rồi.
Ý Thiên lời này quá cuồng vọng, nhưng chẳng khác gì hạ lệnh cho Lan Hinh, bảo nàng một chiêu mất mạng, tốc chiến tốc thắng.
Âu Dương Ngọc Chân thành danh nhiều năm, là người nổi bật trong Huyền
Hoàng, nhưng mà Lan Hinh chính là Huyền Hoàng đỉnh phong, lại có Huyễn
Điệp Tiên Tử hợp hai làm một, chẳng khác gì hai Huyền Hoàng đỉnh phong dung làm một thể, muốn giết Âu Dương Ngọc Chân đúng là quá dễ dàng.
- Thiếu gia yên tâm, Hinh Nhi sẽ không làm nhục mệnh.
Kiều mỵ cười cười, Lan Hinh nhìn qua phía Âu Dương Ngọc Chân dùng ánh mắt khiêu khích, lập tức lóe lên sau đó triển khai công kích.
Âu Dương Ngọc Chân tức giận muốn chết, gầm lên một tiếng, nguyên lực trong người tăng lên cực hạn, vô số nguyên lực trải rộng cơ thể, nguyên lực tinh khiết phóng ra ngoài, đến mức không gian vặn vẹo, thời không đứt gãy, đây là so đấu chân chính, không có bất kỳ mánh khóe đáng nói, thắng bại toàn bộ bằng thực lực.
Âu Dương Ngọc Chân phán định tu vị của Lan Hinh tại không bằng chính mình, bởi vậy dùng phương pháp này.
Thế nhưng mà hắn nào biết tu vị của Lan Hinh hơn xa hắn, lựa chọn loại phương thức này hắn đang tự mình tìm chết.
Lan Hinh tinh thông Huyễn Hóa Chi Thuật, thân pháp vô cùng mau lẹ, cộng thên lan tâm tể chất, lập tức nắm giữ dụng ý của Âu Dương Ngọc Chân, bỏ đi ý niệm đánh lén trong đầu, cải thành liều mạng chính diện.
Nươời bên cạnh Ý Thiên đều giỏi Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, đây là pháp quyết phòng ngự vô cùng tốt, cũng có thể hấp thu tu vị, cũng là đấu pháp liều mạng, Lan Hinh thi triển Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp, lấy cứng chọi cứng liều chết với Âu Dương Ngọc Chân.
Thời điểm này nguyên lực hai bên tiếp xúc với nhau, dây dưa với nhau.
Âu Dương Ngọc Chân xuất phát từ tâm lý cầu thắng, hắn dùng tu vị cả đời của mình đánh lên người Lan Hinh, muốn phá tan phòng ngự của nàng.
Những đường cong nguyên lực này vận hành tốc độ cao, tần suất chấn động cũng cực cao, có đặc tính vô cùng sắc bén, một khi va chạm vào thân thể, sẽ lập tức bị hắn cắt nát.
Lan Hinh toàn lực phòng ngự, phòng ngự bản thân vô cùng chặt chẽ, cho nên không nhìn ra sơ hở nào cả.
Lúc Âu Dương Ngọc Chân phát ra nguyên lực đánh vào kết giới phòng ngự của Lan Hinh thì song phương bởi vì tần suất chấn động khác nhau nên lập tức bắn ra ngàn vạn hoa lửa, dẫn phát nổ tung, không thể đánh tan phòng ngự của Lan Hinh.
Đến lúc này Âu Dương Ngọc
Chân gấp rút công kích, Lan Hinh thì nhanh chóng điều chỉnh tần suát chấn động đường cong nguyên lực, hiện tại Âu Dương Ngọc Chân phát ra đường cong nguyên lực vẫn bảo trì như cũ.
Kể từ đó Âu Dương Ngọc Chân đánh vào kết giới phòng ngự của Lan Hinh thì có cảm giác lực lượng biến mất, trên thực tế chính là bị Lan Hinh dùng
Hấp Tinh Hóa Hồn Đại Pháp thôn phệ.
Một khắc này Âu Dương Ngọc Chân còn chưa phát hiện ra, tưởng rằng nguyên lực của mình có thể phá tan phòng tuyến của Lan Hinh, lập tức tiến công điên cuồng, hoàn toàn không có ý giữ lại, ý đồ một lần hành động đánh chết Lan Hinh nhưng không được như mong muốn, chỉ trong nháy mắt sau đó
Âu Dương Ngọc Chân có cảm giác không đúng, nguyên lực trong người của mình chảy ra điên cuồng, hắn khống chế thế nào cũng không dừng lại.
Vào lúc này đại thế của hắn đã mất.
Âu Dương Ngọc Chân không kịp gầm rú, đầu tiên nghĩ tới phải nguyên thần xuất khiếu, trước bảo trụ ý thức.
Nhưng mà Lan Hinh sớm có chuẩn bị, tay phải đánh ra một chưởng, hào quang trong lòng bàn tay bắn ra bốn phía, lục cấp tiên khí Huyễn Ảnh Đao vừa vặn cắm vào trong huyệt Bách Hội của Âu Dương Ngọc Chân, khiến cho nguyên thần của hắn không cách nào xuất khiếu, bị phong kín trong đầu.
Âu Dương Tiếu thấy thế kinh hãi, trong miệng quát lên:
- Dừng tay, không được làm tổn thương phụ thân của ta.
Hắn muốn bay lên cứu Âu Dương Ngọc Chân, lại bị Vô Khuyết công tử ngăn lại.
- Chớ để xúc động, ngươi tiến lên cũng chỉ chịu chết mà thôi.
Hoa Vô Khuyết sắc mặt âm trầm, hắn muốn cứu Âu Dương Ngọc Chân, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được, ý thức của Ý Thiên sớm tập trung vào người của hắn rồi.
Thời điểm này Âu Dương Ngọc Chân kêu lên thảm thiết, thân thể nghiền nát, tu vị cả đời bị Lan Hinh thôn phệ, mà ngay cả nguyên thần cũng bị
Lan Hinh hút vào thể nội, tạm thời trấn áp, chờ đợi có thời gian thì chậm rãi luyện hóa
Âu Dương Tiếu trợn mắt tròn xoe, quát:
- Xú nha đầu, ta nhất định phải giết ngươi, không giết ngươi ta thề không làm người.
Lan Hinh lạnh lùng nói:
- Tùy thời phụng bồi.
Phiêu nhiên hạ xuống, Lan Hinh trở lại bên cạnh Ý Thiên, cười nói:
- Thiếu gia Hinh Nhi không có làm nhục sứ mệnh a.
Ý Thiên gật đầu nói:
- Làm rất khá, đừng quên cảm tạ Vô Khuyết công tử cho ngươi một cơ hội tốt biểu hiện như vậy.
Lan Hinh nhãn châu xoay động, nhìn qua phía Hoa Vô Khuyết thi lễ nói:
- Đa tạ Vô Khuyết công tử.
Mộ Dung Tiểu Dạ cùng Đoan Mộc Thanh Vân cười trộm, Mộc Thanh Thư cùng Trần Ngọc Lan thì cười ra tiếng.
Hoa Vô Khuyết vẻ mặt âm trầm, khẽ nói:
- Không cần phải cám ơn ta, sau này ngươi còn có cơ hội tốt biểu hiện mà.
Lan Hinh nhõng nhẽo cười nói:
- Hinh Nhi chỉ là thị nữ của thiếu gia, không có thiếu gia cho phép, Hinh Nhi cũng không dám làm bậy.
Lan Hinh ném toàn bộ mọi chuyện lên người Ý Thiên, nàng cũng tuyệt đối tín nhiệm Ý Thiên.
Hoa Vô Khuyết nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Lại đấu một hồi, ngươi có hứng thú không?
Cái gọi là thua người không thua miệng, Vô Khuyết công tử là người như vậy. Há có thể ở trước mặt Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên kém hơn Ý
Thiên sao?
Ý Thiên cười nói:
- Tốt, nhưng mà quy tắc trận đấu do ta chế định, ngươi dám không?
Hoa Vô Khuyết ngạo nghễ nói:
- Có gì không dám, ngươi nói đi, so thế nào?
Ý Thiên nói:
- Rất đơn giản, chúng ta mang biển đá này làm sân thí luyện, cùng nhau vượt qua biển đá, cuối cùng nhất người phương nào trúng độc nhiều nhất, phương đó sẽ thua.
Ý Thiên nói ra lời này mọi người kinh ngạc, ai cũng chưa từng nghĩ đến hắn lại đưa ra phương thức như thế.
Hoa Vô Khuyết cân nhắc, lại đưa mắt nhìn qua Ứng Thải Liên, hỏi:
- Thánh nữ cảm thấy thế nào?
Ứng Thải Liên thanh nhã nói:
- Phương pháp này so đấu rất khác biệt, nhưng không ngại thử một lần.
Sau khi Ứng Thải Liên quyết định thì Hoa Vô Khuyết đồng ý đề nghị của Ý Thiên.
- Tốt, chúng ta một lời đã định.
Ý Thiên cười thần bí, nhìn qua Hạ Hầu Hợp Yên phía sau Hoa Vô Khuyết, trong đầu nghĩ tới Trường Không Vô Kỵ.
Phất tay bảo mọi người tập trung lại, Ý Thiên phân phó nói:
- Không cần phải lo lắng, cũng không cần tận lực phòng ngự, đi bên cạnh ta là được.
Hoa Vô Khuyết bên này hắn cũng âm thầm thương nghị với Hoa Cửu Công, thỉnh hắn ra mặt bảo hộ mọi người.
Ứng Thải Liên bên này năm người đều là cao thủ, cũng không thèm để ý.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng thì tỷ thí liền chính thức bắt đầu, Ý Thiên dẫn đầu mang người vào trong biển đá, xuyên thẳng qua biển đá, thân pháp phiêu dật linh động, giống như không có nhìn thấy lực lượng nào cả, lăng không nâng mười người Ý Thiên đi vào bên trong.
Hoa Vô Khuyết theo sát phía sau, mang người tiến vào trong biển đá, sau đó là năm người của Ứng Thải Liên.
Ba đợt đội ngũ trước sau đó cách nhau chừng mười trượng, do Ý Thiên cầm đầu, lựa chọn tuyến đường nhỏ đi lên.
Diện tích biển đá rất lớn, Ý Thiên đi lại không nhanh, nhưng mà Hoa Vô
Khuyết cũng không đuổi kịp, Ứng Thải Liên đằng sau cũng cảm thấy quái dị.
Truy cứu nguyên nhân, Ý Thiên thi triển thân pháp làm cho Hoa Vô Khuyết theo sát phía sau bị lâm vào khí lưu vòng qua vòng lại, bị hạn chế trong vô hình.
Người bên cạnh Ý Thiên tất cả đều được Ý Thiên bảo vệ, mọi người căn bản không cần cố sức, bảo trì tốc độ tiến lên phía trước, phương hướng, thời gian đều do một mình Ý Thiên quyết định.
Trong biển đá yên tĩnh không một bóng người, nhưng Ý Thiên lại đi vòng vèo tiến lên, sau thời gian một ném hương, đi vào một tòa thạch phong sâu trong biển đá.
Tòa thạch phong này cũng không cao, cũng không hiểm trở, trừ bên ngoài thạch phong này có một hang sâu ra, căn bản là không đáng giá nhắc tới.
Ý Thiên tiến tới phía trước hang đá này thì khóe miệng vui vẻ tà mị.
Lan Hinh tiến gần Ý Thiên, trên gương mặt xinh xắn mang theo bất an, thấp giọng nói:
- Thiếu gia, ở đây không phải nơi ở lâu, chúng ta nên đi mau đi.
Từ Nhược Hoa, Tiêu Minh Nguyệt và Trần Ngọc Lan đều cảm giác được uy hiếp, lúc này mở miệng thỉnh cầu Ý Thiên rời đi.
Thời điểm này Hoa Vô Khuyết cùng Ứng Thải Liên mang người tới, khi nhìn thấy hang đá này thì trên mặt mang theo thần thái ngưng trọng.
Nhìn chằm chằm vào hang đá, Ứng Thải Liên nói:
- Ngươi cố ý dẫn chúng ta tới đây?
Ý Thiên khẽ cười nói:
- Ta từng nói qua với các ngươi, trong biển đá này có chủ nhân đấy. Hôm nay chúng ta muốn xuyên qua biển đá thì phải nói với chủ nhân nơi này một tiếng.
Hoa Vô Khuyết khẽ nói:
- Chỉ sợ nó căn bản không để ý tới ngươi.
Lời còn chư dứt, trong hang đá có một bóng đen lao ra, là một con Nhân
Diện Tri Chu to lớn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Nhân Diện Tri Chu rất quỷ dị, thân thể nó nằm trên tảng đá, phần lưng có gương mặt người rất sống động, hai mắt tỏa ra hào quang màu xanh âm u, đang đánh giá người ở nơi đây.
Nữ nhân bên cạnh Ý Thiên toàn thân chấn động, mang theo vẻ khiếp sợ.
Đám người Hạ Hầu Hàm Yên sau lưng Hoa Vô Khuyết sắc mặt kinh biến, hiển nhiên là lần đầu tiên nhìn thấy đồ chơi quỷ dị này.