Phi Phàm công tử nhìn Ý Thiên, hỏi:
- Các ngươi quen nhau sao?
Ý Thiên không rãnh đi trả lời, tươi cười nhìn qua sư tỷ, trong ánh mắt đầy vui sướng.
Lý Nhược Nhiên trừng mắt Ý Thiên, mắng:
- Bảo ngươi đánh đàn cho ta nghe, ngươi luôn ra sức khước từ. Hôm nay lại chạy tới nơi này đàn gảy tai trâu, ngươi đúng là thoải mái nhàn hạ nha.
Ý Thiên cười nói:
- Ta cũng không muốn đàn gảy tai trâu, nhưng mà có người muốn nghe, ta sao có thể phá hào hứng của người khác chứ.
Lý Nhược Nhiên hừ một tiếng, nhìn qua Phi Phàm công tử nói:
- Hắn là sư đệ của ta, ai dám vô lễ với hắn là động vào ta.
Lời này khiến mọi người kinh hãi, ai cũng chưa từng nghĩ đến Lý Nhược Nhiên cùng Nam Cung Phi Vũ lại có quan hệ sư tỷ sư đệ.
Sắc mặt Phi Phàm công tử âm trầm, hỏi:
- Chư Cát Đằng Huy đâu rồi, hắn là gì của ngươi?
Lý Nhược Nhiên cười nói:
- Chư Cát Đằng Huy là sư huynh của ta, việc này cũng không phải bí mật gì, ngươi làm gì biết rõ còn cố hỏi.
Phi Phàm công tử khẽ nói:
- Chiếu theo ngươi nói, Nam Cung Phi Vũ cùng Chư Cát Đằng Huy cũng có quan hệ sư huynh đệ?
Lý Nhược Nhiên lắc đầu nói:
- Cũng không phải, ngươi có thể yên tâm. Được rồi, ta muốn dẫn Phi Vũ rời khỏi đây, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở lại đó đừng nhúc nhích, cũng đừng đùa tâm cơ gì, ta và sư đệ cũng không phải dễ chọc.
Ý Thiên thu hồi Thất Huyền Cầm giao cho Trường Không Vô Kỵ, sau đó nắm tay Lý Nhược Nhiên mang theo Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân rời khỏi huyệt động.
Phi Phàm công tử không có ngăn cản, hắn cũng không tình nguyện cứ như thế bỏ mặc Ý Thiên rời đi, nhưng lại không nghĩ vào lúc này đối địch chính diện với Lý Nhược Nhiên.
Dù sao là địch với cao thủ Vũ Đế, đó là chuyện cực kỳ ngu xuẩn.
Tối nay đối với Phi Phàm công tử mà nói là một đêm không thoải mái, làm chuyện gì đều không thuận lợi, nhưng hắn vẫn bảo trì bình tĩnh, thực không hỗ danh phi phàm.
Ngoài động, các loại khí tức dò xét đảo quanh, cấu thành một tấm màn dò xét trải rộng cả khu vực.
Lý Nhược Nhiên nắm tay Ý Thiên đi ra, theo sau là Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân, việc này không thể dấu diếm mọi người.
Ý Thiên cũng chẳng thèm để ý chuyện này, nói rõ chuyện hắn và Lý Nhược
Nhiên là sư tỷ sư đệ, Ý Thiên cũng biết rõ không cần phải giấu nữa, bởi vậy không che dấu thì cứ bình thản đối mặt.
Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân theo phía sau, nhìn qua Ý Thiên cùng Lý Nhược Nhiên tay nắm tay rời đi, trao đổi ánh mắt, đều từ trong mắt đối phương thấy nghi hoặc, mờ mịt, không hiểu.
Cảm nhận được ánh mắt của Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân, Ý Thiên giảm tốc độ đi chậm, giữ chặt sư tỷ.
Rút bàn tay nhỏ bé lại, Lý Nhược Nhiên hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi chạy vào trong động của Phi Phàm công tử?
Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân cũng khó hiểu, đều nhìn qua Ý Thiên, cùng đợi hắn giải thích.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên giảng thuật đơn giản tình huống tối hôm nay, chuyện làm cho Trường Không Vô Kỵ cùng Dịch Thiên Quân cực kỳ mừng rỡ, trăm miệng một lời truy vấn:
- Ngươi nói là ngươi cứu Hứa Hồng Ảnh, nàng hiện tại đang ở nơi nào?
Ý Thiên cười nói:
- Đừng lo lắng, Hứa Hồng Ảnh không có việc gì. Ta đáp ứng với đạo sĩ điên cứu ba người các ngươi, hiện tại các ngươi đã thoát hiểm, có từng nghĩ sẽ quay về Phi Vân thành?
Trường Không Vô Kỵ chần chờ nói:
- Ta vẫn không thể trở về, ta phải tìm được Hạ Hầu Hàm Yên, ta không thể để nàng đi mạo hiểm.
Dịch Thiên Quân nói:
- Ta rời khỏi Thánh Quân Lâu đã nhiều ngày, ta ý định quay về một chuyến, sau đó lại bàn bạc kỹ hơn. Vô Kỵ, nếu ngươi không đi theo bên cạnh Nam Cung Phi Vũ đi, như vậy tương đối an toàn.
Ý Thiên không muốn mang theo quá nhiều vướng víu bên ngoài, không chờ Trường Không Vô Kỵ mở miệng, hắn đã nói.
- Ngươi có nắm chắc khuyên bảo Hạ Hầu Hàm Yên cùng với ngươi không?
Trường Không Vô Kỵ trầm ngâm nói:
- Khuyên bảo Hàm Yên không phải vấn đề gì, mấu chốt là phụ thân của nàng có nguyện ý buông tha hay không.
Ý Thiên cau mày nói:
- Hạ Hầu Hàm Yên đi theo bên cạnh Hoa Vô Khuyết, Hoa Cửu Công là cao thủ cấp Vũ Đế, muốn otừ trong tay Hoa Vô Khuyết cứu Hạ Hầu Hàm Yên ra, đây không phải chuyện dễ dàng.
Trường Không Vô Kỵ nói:
- Lúc này ngươi đã cứu chúng ta, ta đã rất cảm kích. Chuyện của Hàm Yên ta sẽ tự mình đi xử lý chúng ta nên từ biệt ở đây, phần ân tình này ngày sau ta nhất định báo đáp ngươi.
Ý Thiên nói:
- Không cần phải nói cảm tạ, Xích Huyết Phong này cao thủ nhiều như mây, phải cứu Hạ Hầu Hàm Yên cũng không phải là chuyện dễ, ngươi nên theo bên cạnh sư tỷ của ta đi.
Trường Không Vô Kỵ nhìn qua Lý Nhược Nhiên, chần chờ nói:
- Vậy không tốt đâu!
Lý Nhược Nhiên nói:
- Không có sao, Xích Huyết Phong là địa bàn của sư huynh Chư Cát Đằng
Huy, Phi Phàm công tử không dám tìm ngươi làm phiền đâu. Ngược lại nên nghĩ cách cứu viện Hạ Hầu Hàm Yên, đoán chừng sẽ nghĩ ra kế sách thực tế.
Ý Thiên nhìn qua Dịch Thiên Quân, dặn dò:
- Không nên đêm dài lắm mộng, ngươi tốt nhất nên đi suốt đêm quay về Phi Vân thành đi.
Dịch Thiên Quân gật đầu nói:
- Ta rời đi, các ngươi phải bảo trọng chính mình, sau đó còn gặp lại.
Khua tay nói xong, Dịch Thiên Quân bay đi, dùng tốc độ nhanh nhất bay về Phi Vân thành.
Cất bước tiễn Dịch Thiên Quân, Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ của Lý Nhược
Nhiên, mang theo Trường Không Vô Kỵ tìm một nơi yên tĩnh, bắt đầu thương nghị chuyện cứu người.
- Trước mắt Vi Tinh Nghi tạm thời không rõ tung tích, chúng ta nên nhân cơ hội này suy yếu thực lực của Phi Phàm công tử, sau đó nghĩ cách cứu người.
Trường Không Vô Kỵ khó hiểu nói:
- Làm thế nào suy yếu thực lực của Phi Phàm công tử đây?
Ý Thiên cười nói:
- Muốn nói chi tiết của Phi Phàm công tử là do Liệt Dương Thần Điện Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên nói cho ta biết, Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức chính là hoàng tử của Liệt Hỏa Đế Quốc, thuở nhỏ tiến tới Vân Châu học nghệ. Từ điểm này phân tích, Phủ nguyên soái tổ chức luận võ đại hội và chuyện Vi Tinh Nghi mất trộm vô cùng có khả năng là do Phi Phàm công tử ở sau lưng sai sử.
Trường Không Vô Kỵ hoảng sợ nói:
- Có chuyện như thế này?
Lý Nhược Nhiên cũng thập phần ngoài ý muốn, trầm ngâm nói:
- Nếu thật là như vậy, một khi công bố chi tiết của Phi Phàm công tử ra, có thể dẫn tới phủ nguyên soái tổ chức luận võ đại hội, Vi Tinh Nghi mất trộm là một âm mưu, tất cả đều đổ lên đầu của Phi Phàm công tử. Đến lúc đó vì tìm kiếm Vi Tinh Nghi, rất nhiều thế lực đều sẽ tìm tới Phi
Phàm công tử, chúng ta có thể mượn đao giết người.
Ý Thiên khen:
- Sư tỷ thật thông minh. Trước mắt Phi Phàm công tử đang cực lực tìm kiếm tung tích của Công Tôn Duy Ngã, nói rõ hắn khả năng đã nắm giữ chỗ của Vô Biên Hoang Thành. Vi Tinh Nghi mất trộm là do hắn biển thủ, chúng ta có thể châm ngòi thổi gió tiết lộ thân phận của Phi Phàm công tử ra, cùng với chuyện hắn nắm giữ phương vị cụ thể của Vô Biên Hoang Thành nói ra ngoài, làm cho những người tới thăm dò Vô Biên Hoang Thành tìm hắn nháo sự, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi.
Trường Không Vô Kỵ nói:
- Kế sách mặc dù tốt, nhưng mà không quan hệ lớn tới chuyện cứu người.
Ý Thiên cười nói:
- Đừng nóng vội, muốn cứu Hạ Hầu Hàm Yên, phải ra tay từ trên người Hoa
Vô Khuyết, vừa vặn ta đã biết rõ chi tiết của Hoa Vô Khuyết, hắn là con riêng của hoàng đế Liệt Hỏa Đế Quốc, là huynh đệ cùng ch khác mẹ với Phi Phàm công tử. Trước mắt Hồng Vân thánh nữ cùng Hoa Vô Khuyết ở cùng một chỗ, có lẽ còn không biết chi tiết của Hoa Vô Khuyết, chúng ta có thể lợi dụng điểm này, châm ngòi quan hệ bọn họ, sau đó lại ra tay cứu người.
Chi tiết của Hoa Vô Khuyết lại nói rõ cho Trường Không Vô Kỵ cùng Lý
Nhược Nhiên nghe, hai người khiếp sợ, bọn họ làm thế nào cũng không nghĩ ra Hoa Vô Khuyết lại chính là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức, tầng quan hệ này liên lụy quá lớn.
Nếu như công bố ra ngoài sẽ oanh động toàn bộ Liệt Hỏa Đế Quốc, đối với những người cướp đoạt Vô Biên Hoang Thành, tạo thành ảnh hưởng thật lớn.
- Trước mắt chúng ta tạm thời không lộ chi tiết của Hoa Vô Khuyết, trước hết để cho Phi Phàm công tử sứt đầu mẻ trán, sau đó lại phân tích cứu người, Phi Phàm công tử một khi tao ngộ phiền toái lớn, Vi Tinh Nghi sẽ lập tức xuất hiện, dùng phân tán lực chú ý của mọi người.
Lý Nhược Nhiên cười nói:
- Chúng ta có thể lộ ra một tin tức chính xác, bắt lấy Phi Phàm công tử là có thể có được Vi Tinh Nghi. Nói cho tất cả mọi người, đây hết thảy đều là âm mưu của Phi Phàm công tử ở sau lưng thao túng, chỉ cần bắt được hắn sẽ có được tất cả.
Ý Thiên nói:
- Đây là Xích Huyết Phong, tất cả là do sư tỷ đi xử lý. Hiện tại về trước đi, có tình huống tùy thời liên hệ với chúng ta.
Thả Hứa Hồng Ảnh ra, Ý Thiên bảo nàng đi theo Trường Không Vô Kỵ, sau đó khua tay rời đi.
Hứa Hồng Ảnh nhìn thấy Trường Không Vô Kỵ, tự nhiên là vô cùng vui mừng, sau một phen ân cần hỏi thăm, song song đi theo Lý Nhược Nhiên rời đi, trong nháy mắt đã biến mất trong bầu trời đêm.
Ý Thiên trở lại sơn cốc, mọi người bình an vô sự, rất nhiều người đang chuyên tâm tu luyện tăng thực lực lên.
Ý Thiên không có quấy rầy mọi người, cũng lựa chọn tĩnh tâm tu luyện, thời gian của hắn là thiếu nhất, hắn cần phải nhanh chóng dung nhập và luyện hóa linh mạch cùng nguyên lực trong người, tu vị tăng thêm một bước, sớm ngày giải khai phong ấn thứ hai trong người, tiến vào một lĩnh vực hoàn toàn khác.
Một đêm tĩnh tu, Ý Thiên được ích lợi không nhỏ, tu vị tăng thêm một đoạn, hắn tiêu hóa rất nhiều nguyên lực trong người.
Từ Phi Vân thành đến Xích Huyết Phong, Ý Thiên trước sau đã giết sáu cao thủ Thánh Hoàng, thôn tính tu vị cả đời của bọn họ.
Bởi vì không đủ thời gian, Ý Thiên chỉ mới hấp thu tu vị cả đời của hai tên Thánh Hoàng mà thôi, trong người vẫn còn tu vị cả đời củ bốn tên cao thủ Thánh Hoàng, hắn cần thời gian cấp bách luyện hóa mới được.
Sáng sớm Ý Thiên tỉnh lại thì Lan Hinh sớm đã thủ hộ ở bên, trên dung mạo xinh đẹp tươi cười, làm cho Ý Thiên tâm tình sung sướng.
Một lát sau những người bên cạnh liên tục thức tỉnh, Ý Thiên triệu tập mọi người lại, đơn giản giảng thuật chuyện xảy ra đêm qua, giúp mọi người tìm hiểu tình huống mới nhất.
Sau đó đạo nhân đui mù triệt hồi trận pháp, ở phương hướng Phong Hỏa
Nhất Tuyến Thiên có khí tức chấn động kịch liệt, có người đang giao chiến ở đó.
Mọi người nhìn qua hướng Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, su đó dò xét tình huống, cẩn thận thăm dò chuyện gì xảy ra.
Ý Thiên liếc nhìn qua, sóng mắt thay đôi nhỏ, vô số hình ảnh hiện ra trong đầu, hắn nắm giữ tình huống xảy ra ở đó.
Đêm qua Lý Nhược Nhiên phái người rải tin tức, vạch trần thân phận của
Phi Phàm công tử Đoạn Thiên Đức, Phủ nguyên soái tổ chức luận võ đại hội, âm thầm cấu kết Tàn Thức U Hồn Tông, cùng với chuyện biển thủ Vi
Tinh Nghi không ngừng sinh ra oanh động.
Đặc biệt là khi mọi người hiểu tất cả mọi chuyện là do Phi Phàm công tử thao túng sau màn, chỉ cần bắt được Phi Phàm công tử là có thể đạt được
Vi Tinh Nghi, tìm được Vô Biên Hoang Thành, cơ hồ tất cả người muốn đoạt Vô Biên Hoang Thành đều sôi trào.
Kể từ đó Phi Phàm công tử trở thành bia cho người ta ngắm, tất cả mọi người đều nhắm thẳng vào hắn.
Một ít người nóng vội sau khi nghe tin tức lập tức động thủ, muốn vượt lên trước bắt lấy Phi Phàm công tử.
Một ít người tâm cơ thâm trầm thì chú ý mật thiết, án binh bất động chờ đợi thời cơ.
Nửa đêm ngày hôm qua đã có người bắt đầu đánh tới huyệt động của Phi
Phàm công tử, vẫn tiếp tục tới bây giờ, số người chết đã vượt qua trăm người, tất cả đều là cao thủ Vũ Hoàng.
Phi Phàm công tử nghe được tin tức này thì giận sôi người, hắn cũng không biết là Ý Thiên vạch trần thân phận của mình, ngược lại cho rằng là Liệt Dương Thần Điện Hồng Vân thành nữ.
Bởi vì Phi Phàm công tử biết, người hiểu lai lịch của mình không nhiều,
Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên là có người có khả năng tiết lộ lai lịch của nàng ra nhất, làm cho chính mình biến thành bia cho người ta ngắm.
Truy cứu nguyên nhân không gì hơn là Vô Biên Hoang Thành.
Giờ phút này cao thủ tụ tập bên ngoài động, nhiều thế lực nhìn chằm chằm, hoàn toàn vây đoàn người Phi Phàm công tử trong động.
Tiếp tục giao chiến qua nửa đêm, Phi Phàm công tử bên này tình thế bất lợi, tuy còn chưa xuất hiện tình huống thương vong, nhưng mà Hoàng Phủ
Phi Vũ, Hoàng Phủ Duệ Dật, Vũ Văn Thừa Phong, Đoạt Mệnh Quỷ Tẩu Bành
Trạch bốn người đều bị trọng thương, giờ phút này do do hắc y lão phụ thủ cửa động, cầm cự đám người bên ngoài động.
Ý Thiên mang theo người chạy tới, cao thủ ở xa nhìn qua, trong đó có không ít gương mặt quen thuộc.
Dừng ở cách đó mấy trăm trượng, Ý Thiên không có tới quá gần, bởi vì hắn phát hiện Hồng Vân thánh nữ Ứng Thải Liên sắc mặt không vui nhìn qua hắn.
Rất rõ ràng, Ứng Thải Liên đã nhận định những tin tức này là Ý Thiên rải ra, cho nên cũng phê bình kín đạo với hắn.
Ý Thiên cười mà không nói, ánh mắt nhìn qua người Hoa Vô Khuyết cách đó không xa, hắn cũng đang nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt lạnh như băng, lộ ra vài phần lăng lệ.
Sau lưng Hoa Vô Khuyết, Hạ Hầu Hàm Yên đang đứng bên cạnh phụ thân Hạ
Hầu Thần Quang, trên gương mặt xinh xắn tràn ngập sức sống thanh xuân.
Dời ánh mắt, Ý Thiên nhìn qua Trương Tuyết cách đó không xa, nàng đang mỉm cười gật đầu với Ý Thiên, trên gương mặt thanh nữ đang mang theo vui vẻ.
Mỗi một lần nhìn thấy Trương Tuyết, Ý Thiên đều cảm thấy tâm tình đặc biệt yên tĩnh, giữa hai người dường như tồn tại quan hệ đặc thù nào đó, giúp cho hắn không nói rõ là cái gì.
Hắn mỉm cười trở lại, Ý Thiên tiếp tục di động và nhìn qua Ngọc Linh
Lung, Tà Thần công tử, Bạch Ngọc Nhi, Phì Long, Tả Tuấn Hi, Hồng Thành
Sầu, Tàn Thức U Hồn Tông thiếu chủ Vệ Thiên Minh cũng đang lướt qua, cuối cùng nhìn lên người của Nam Cung Cảnh Vũ.
Đều là người của Nam Cung thế gia, Ý Thiên cùng Nam Cung Cảnh Vũ có thù hận rất sâu.