Tiêu Minh Nguyệt đối với Ý
Thiên phân phó không có dị nghị nào, nàng cũng hiểu đây không phải nơi ở lâu, phải nhanh chóng rời đi, bởi vậy nhanh chóng thu hồi Mê Huyễn
Thiên Vân Xích.
Sau đó Ý Thiên mang theo mọi người lóe lên rồi biến mất, chân trước vừa đi, chân sau đã có cao thủ hiện thân.
Người tới trước tiên dĩ nhiên là Hư Châu Ngôn Vô Dục.
Sau đó là Lý Nhược Nhiên, Chư Cát Đằng Huy, Ứng Thải Liên, Hoa Vô
Khuyết, Tà Thần công tử, Vệ Thiên Minh các cao thủ chạy tới, nhưng lại không phát hiện ra tin tức hữu dụng nào, đành phải hậm hực rời đi.
Thiếu đi liệt dương chân diễm, xích vân sa mạc cũng ít đi sắc thái huyền bí.
Các lộ cao thủ ghé qua sa mạc cũng cảm thấy nhẹ nhõm tự tại.
Nhưng mà tình huống này không xuất hiện bao lâu, bảo cát nỗi danh trong xích vân sa mạc đã đột kích.
Lúc này bầu trời tối tăm, không thấy bóng dáng, gió mạnh như đao thép cắn nát tất cả.
Đối mặt với thời tiết quỷ dị này, phi hành trên không chính là tìm chết.
Phương pháp tốt nhất chính là tiềm hành dưới đất, như vậy có thể không bị phong bạo ảnh hưởngnhưng có khả năng gặp ba đại hung thú.
Địa hành chi thuật cũng không thần kỳ, nhưng đối với người tu chân Nam
Dương mà nói, tinh thông môn pháp quyết này rất thưa thớt.
Sau khi đoàn người Ý Thiên tao ngộ bão cát lúc, Từ Nhược Hoa tế ra Già
Thiên Tán, mang mười một người vùi vào trong cát không vướng bận.
Đưa thân vào kết giới phòng ngự của Già Thiên Tán, mọi người ngồi xếp bằng một vòng, bắt đầu thương thảo tình thế trước mặt.
Giờ phút này bên ngoài bão cát thật lớn, không cách nào tiến lên được.
Hơn nữa mọi người hiện tại mất đi mục tiêu, không biết đi đâu.
- Xích vân sa mạc vô biên vô hạn, cả ngày cuồng phong bão cát, chúng ta trước mắt đã không có mục tiêu, nên làm sao đây?
Ý Thiên tận lực tránh chuyện Kỳ Lân Tiên Thụ, đàm luận chuyện tình thế.
Mã Chí Viễn nói:
- Tìm người trong xích vân sa mạc này chẳng khác gì mò kim đáy biển.
Đạo nhân đui mù trầm giọng nói:
- Đây là việc nhỏ, mấu chốt chính là trong xích vân sa mạc này vô cùng hung hiểm.
- Giờ phút này không ai biết nơi này là nơi nào, nghe nói xích vân sa mạc có tên là thất sắc sa mạc, mỗi mộ màu đều có ẩn chứa hung hiểm, hơi không cẩn thận sẽ đi vào tuyệt cảnh.
Ngọc Linh Lung nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi nói ngươi tiến vào Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên có từng nhìn thấy lược đồ thu nhỏ của xích vân sa mạc không?
Ý Thiên nói:
- Bản đồ thu nhỏ của xích vân sa mạc chính là địa đồ, nhưng có phân nửa là mơ hồ, chỉ là phân ra bảy khu vực, cũng không có dấu hiệu rõ ràng. Vị trí của chúng ta bây giờ chính là khu vực màu đỏ.
Đoan Mộc Thanh Vân nói:
- Nghe nói trong sa mạc này màu đỏ chiếm % diện tích, chúng ta đang ở trong khu vực lớn nhất. Có ý nghĩa thế nào?
Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói:
- Ý nghĩa cũng không quá lớn, nếu bây giờ đang ở khu vực màu xanh, khi đó mới có ý nghĩa đặc biệt.
Từ Nhược Hoa trầm ngâm nói:
- Tìm không thấy Vi Tinh Nghi, vậy cứ nhìn chằm chằm vào Chú Kiếm Đỉnh.
Trước mắt Chú Kiếm Đỉnh nằm trong tay Tàn Thức U Hồn Tông, ta đoán chừng chính là trong tay của Vệ Thiên Minh. Nhưng mà người này không dễ chọc, muốn đoạt lấy Chú Kiếm Đỉnh trong tay của hắn cũng không phải chuyện dễ.
Lan Hinh nói:
- Thiếu gia từng nói, Công Tôn Duy Ngã có khả năng rơi vào trong tay sa mạc Phi Long. Mà sa mạc Phi Long ẩn núp trong xích vân sa mạc mấy trăm năm, hắn nhất định quen thuộc nơi này. Nói không chừng tìm được hắn sẽ tìm được phương vị đại khái của Vô Biên Hoang Thành.
Ý Thiên nhìn qua Đoan Mộc Thanh Vân, hỏi:
- Đoan Mộc cô nương cùng Công Tôn Duy Ngã tình cảm thâm hậu, có từng nghe hắn đề cập qua chuyện của Vô Biên Hoang Thành không?
Đoan Mộc Thanh Vân lắc đầu nói:
- Trước khi Chú Kiếm Đỉnh mất trộm thì người khác căn bản không biết
Công Tôn thế gia có Chú Kiếm Đỉnh. Mà sau này ta rất ít khi gặp mặt hắn, cũng không có cơ hội trao đổi.
Ý Thiên lúc này đưa mắt nhìn qua đạo nhân đui mù..
- Đạo trưởng hiểu bao nhiêu về Vô Biên Hoang Thành?
Đạo nhân đui mù chần chờ nói:
- Đối với Vô Biên Hoang Thành, lão đạo chỉ nghe nói một chút. Nghe nói
Vo Biên Hoang Thành vô cùng lớn, rồi lại vô cùng bé, chính là một trong bảy thần tích của Vân Hoang, lại giấu trong xích vân sa mạc.
Mộ Dung Tiểu Dạ nghi vấn nói:
- Nếu là vô cùng lớn, như vậy cho dù Vô Biên Hoang Thành giấu ở dưới xích vân sa mạc cũng tuyệt đối không giấu được cao thủ. Tại sao qua nhiều năm như vậy chưa từng có người nào tìm thấy nó?
Đạo nhân đui mù cười khổ nói:
- Chuyện này ai mà biết, phải có Vi Tinh Nghi a.
Mộc Thanh Thư hỏi:
- Vì cái gì phải có Vi Tinh Nghi mới có thể tìm được Vô Biên Hoang Thành chứ?
Trần Ngọc Lan cau mày nói:
- Vấn đề rất hay, trái lại cân nhắc có lẽ đáp án sẽ rõ ràng.
Ý Thiên hiểu hàm nghĩa trong lời của Trần Ngọc Lan, nhưng mà những người khác thì nghi hoặc, không rõ vì sao lại nói như thế?
Trong trầm mặc, mọi người cảm nhận được chấn động rõ ràng, dường như có chuyện xảy ra.
Ý Thiên và mọi người trao đổi ánh mắt, lập tức phân phó Từ Nhược Hoa thúc dục Già Thiên Tán mang theo mọi người lao ra khỏi đây, nhìn thấy bốn vật bốn phía.
Giờ phút này gió bão đã nhỏ đi nhiều, chung quanh đám người Ý Thiên xuất hiện mười hai đầu Hỏa Linh Quy, vừa vặn vây quanh bọn họ vào trong.
Cùng lúc đó còn có người cũng bịHỏa Linh Quy vây khốn, những người kia Ý Thiên cũng nhận ra.
Đầu tiên là Tà Thần công tử Cao Tuấn Đức, bên cạnh có Huyền Mộc Chân Quân cùng Mạc Thương Huyền đi theo.
Thứ hai là Viêm Hoang Hắc Vũ, lẻ loi một mình.
Thứ ba là Phì Long, nàng giờ phút này sắc mặt ngưng trọng, nhìn không chuyển mắt vào đám Hỏa Linh Quy, hiển nhiên cảm thấy uy hiếp tính mạng.
Những người này bị Hỏa Linh Quy vây khốn, chuyện này làm cho đám người Ý Thiên kinh ngạc, thoáng cân nhắc một lát, Ý Thiên liền phân phó Trần
Ngọc Lan thi triển tiềm hành chi thuật, thoát khỏi chỗ thị phi này.
Một lát sau đoàn người Ý Thiên xuất hiện ở phương xa, nhìn qua tình huống bên này, hy vọng có thể tọa sơn quan hổ đấu.
Nhưng mà làm cho Ý Thiên bất ngơ là Hắc Vũ dường như cấu thành uy hiếp với Hỏa Linh Quy, song phương giằng co sau một hồi, mười hai đầu Hỏa
Linh Quy chủ động rút lui.
Đoan Mộc Thanh Vân nghi ngờ nói:
- Tại sao có thể như vậy?
Ngọc Linh Lung cười lạnh nói:
- Nguyên nhân rất đơn giản, Hắc Vũ tới từ Phượng Hoàng Thần Điện, biết rõ nhược điểm của Hỏa Linh Quy. Tà Thần công tử cùng Phì Long nếu không gặp được Hắc Vũ, muốn thoát khỏi miệng của đám Hỏa Linh Quy này cũng không dễ dàng như vậy.
Mã Chí Viễn nói:
- Dùng tu vị Thánh Hoàng của Hắc Vũ, lẻ loi một mình tiến vào tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành, cảm giác dường như qua đơn bạc.
Đạo nhân đui mù nói:
- Chuyện này kỳ thật có quan hệ với Liệt Dương Thần Điện, Vô Biên Hoang
Thành nếu thật sự giấu trong xích vân sa mạc, như vậy nó nằm trong phạm vi quản hạt của Liệt Dương Thần Điện. Cao thủ của Thần Điện khác xâm lấn quy mô lớn, chẳng khác nào khai chiến với Liệt Dương Thần Điện, sẽ gặp phải Liệt Dương Thần Điện công kích. Bởi vì nguyên nhân này nên Hư Châu mới phái một Ngôn Vô Dục, Viêm Hoang phái Hắc Vũ, Phật Châu phái một thánh nữ Tử Hoa, tất cả người còn lại ít mang cao thủ tới.