Thiên Thánh

quyển 6 chương 108: tỷ đệ chia tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ý Thiên hơi tiếc hận, cơ hội tốt như vậy không thể đột phá phong ấn, xem ra chính mình muốn tấn chức Vũ Đế không phải chuyện dễ.

Sau khi kích tình qua đi, Ý Thiên rất nhanh khôi phục tỉnh táo lại, thân thể tuyệt mỹ như hồng ngọc của Xích Vân Tử Thần nằm trong ngực hắn, da thịt mềm mại tinh tế, cảm xúc tràn ngập co dãn, hoàn toàn không kém nhân loại chút nào, so về Ứng Thải Liên còn hơn.

Vuốt ve bộ ngực tròn trịa đầy đặn của Xích Vân Tử Thần, Ý Thiên tán thán nói:

- Thực mê người, trách không được hắn tới chết cũng không quên ngươi.

Biểu lộ của Xích Vân Tử Thần quái dị, than nhẹ nói:

- Đối với những người khác mà nói, sắc đẹp của ta chính là lợi khí trí mạng.

Ý Thiên nghe vậy nhớ tới một việc, âm thầm lưu ý thân thể của mình, phát hiện cũng không có hiện tượng trúng độc, điểm này khiến Ý Thiên khó hiểu.

- Vì cái gì trong người của hắn có hỏa độc, ta lại không có?

Xích Vân Tử Thần vỗ nhẹ mặt của Ý Thiên, khẽ cười nói:

- Bởi vì thể chất của ngươi khác biệt, ngươi tu luyện Xích Âm Tử Dương Quyết.

Ý Thiên nghi vấn nói:

- Ngươi dường như rất hiểu Xích Âm Tử Dương Quyết?

Xích Vân Tử Thần trầm ngâm nói:

- Bởi vì ta tu luyện Xích Âm Quyết, đi thôi, chớ hỏi nhiều.

Hai tay Xích Vân Tử Thần đẩy ra, đẩy Ý Thiên ra khỏi người.

Ý Thiên khiếp sợ, trong lòng đã hiểu được, còn chưa kịp mở miệng thì phát hiện thân thể của mình bay ra sau, lập tức kéo dài khoảng cách với Xích Vân Tử Thần.

Cả hai vừa gắn bó với nhau bây giờ đã xa rời, rất nhanh Ý Thiên bay ra khỏi khu vực đặc biệt, trở lại xích vân sa mạc.

Xích Vân Tử Thần đẩy ra chính là đẩy bản thân Ý Thiên ra khỏi thế giới kia, trở về sự thật.

Nhìn hoàn cảnh chung quanh, Ý Thiên than nhẹ một tiếng.

Vừa rồi triền miên với Xích Vân Tử Thần lưu cho Ý Thiên một đoạn trí nhớ không cách nào phai mờ, làm cho tu vị của hắn tăng nhiều, lại cảm nhận được tư vị tuyệt mỹ khác.

Ý Thiên ngay từ đầu cũng chưa từng nghĩ sẽ sinh ra quan hệ với Xích Vân Tử Thần.

Sau khi triền miên thì Ý Thiên biết được Xích Vân Tử Thần tu luyện là Xích Âm Quyết, trong lòng của hắn tựu nổi lên một loại nói không rõ, đạo không rõ cảm thụ.

Xích Âm Tử Dương Quyết vốn xuất thân từ Âm Dương Hòa Hợp Phái, việc này tại Vân Hoang đại lục có không ít người biết tới.

Nếu Ý Thiên không có Âm Dương thần tinh, hắn cũng không biết, Xích Âm Tử Dương Quyết chính là vô thượng pháp quyết của Âm Dương Thần Minh Tông.

Nhưng mà Xích Vân Tử Thần lại nói rõ ra, còn nói mình tinh thông Xích Âm Quyết, điều nầy sao không làm Ý Thiên giật mình.

Từ phân tích của Ý Thiên, Xích Vân Tử Thần cùng Âm Dương Thần Minh Tông nhất định có quan hệ rất sâu, nếu không nàng không có khả năng biết rõ chuyện này.

Bình tâm tĩnh khí suy nghĩ một chút, Ý Thiên cảm thấy việc này dấu diếm huyền cơ, nếu Xích Vân Tử Thần đã không muốn nhiều lời, hắn không tiện hỏi nhiều.

Ngược lại luc này Ý Thiên hợp thể với Xích Vân Tử Thần, cảnh giới của Xích Âm Tử Dương Quyết tăng lên thật lớn, tu vị chỉnh thể của Ý Thiên tăng cường ít nhất mấy lần, phong ấn thứ hai trong lòng mở ra được %, tấn chức Vũ Đế là chuyện trong tầm tay.

Nghĩ vậy trên mặt Ý Thiên mang theo vui vẻ, bất kể như thế nào, đây là chuyện vui mừng, nội tâm của Ý Thiên có cảm giác nặng trịch, chẳng lẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra?

Trầm tư một lát, Ý Thiên nghĩ không ra sẽ xảy ra chuyện gì, lúc này dứt bỏ tạp niệm, ngẩng đầu nhìn qua phía chân trời, lập tức bay lên trời, lóe lên rồi biến mất, biến mất trong không khí.

Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy dẫn dắt, đám người Nam Cung Uyển Nghi, Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa rời khỏi xích vân sa mạc, trở lại Xích Huyết Phong Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, ý định chờ Ý Thiên.

Đây là lãnh địa của Bất Bại Chư Cát, một đoàn người đi tới một cung điện dưới đất, Chư Cát Đằng Huy lập tức phân phó thủ hạ chú ý động tĩnh của cao thủ khác.

Lý Nhược Nhiên mời mọi người ngồi xuống, giới thiệu sơ lược tình huống trong cung điện dưới đất, sau đó trò chuyện với nhau.

Nam Cung Uyển Nghi nói:

- Đợi Phi Vũ chạy đến, chúng ta lập tức chạy về Phi Vân thành, nếu không chúng ta cùng quay về Phi Vân thành.

Lý Nhược Nhiên cười nói:

- Phi Vân thành ta nhất định sẽ đi, nhưng mà ta phải giúp đỡ sư huynh giải quyết chuyện ở nơi đây, sau đó ta lại chạy đến là được.

Từ Nhược Hoa nói:

- Tranh đoạt Vô Biên Hoang Thành đã chấm dứt, hiện tại có thể nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, không có chuyện gì quá phiền toái.

Lý Nhược Nhiên nói:

- Lúc này chuyện xảy ra trong xích vân sa mạc rất nhiều, sư huynh phải lo lắng ở dây, sau khi xác nhận nơi này bình tĩnh, ta sẽ chạy đến Phi Vân thành, hội hợp cùng mọi người.

Chư Cát Đằng Huy không nói, hắn không hy vọng sư muội rời đi, bởi vậy khi nghe Lý Nhược Nhiên nói thế thì hắn lựa chọn trầm mặc.

Từ Nhược Hoa nhìn qua Ngọc Linh Lung, ôn nhu nói:

- Ngươi cũng nên cùng chúng ta đi về, đổi hoàn cảnh khác có lẽ sẽ tốt hơn.

Ngọc Linh Lung lắc đầu nói:

- Ta đã đi ra ngoài một thời gian ngắn, ta cũng nên trở về. Sau đó cáo bêệt Nam Cung Phi Vũ, ta sẽ quay về Ngự Linh Tông.

Lá rụng về cội, dù sao Ngọc Linh Lung xuất thân từ Ngự Linh Tông, từ nhỏ lớn lên ở đấy, chỗ đấy có trí nhớ không cách nào phai mờ, cũng không phải nói đi là đi dễ dàng như vậy.

Từ Nhược Hoa cũng không miễn cưỡng, hai bên có lập trường khác nhau, Ngọc Linh Lung đưa ra quyết định này cũng nằm trong dự tính.

Còn lại mấy người, Lan Hinh cùng Mộ Dung Tiểu Dạ đều là khẳng định phải quay về Phi Vân thành, chỉ có Đoan Mộc Thanh Vân là đặc thù, Ý Thiên mang nàng xuôi nam, kết quả không có công dụng đáng nói.

- Đoan Mộc cô nương sau này có tính toán gì không?

Đối mặt Từ Nhược Hoa đột nhiên hỏi thăm, Đoan Mộc Thanh Vân vẫn đang trầm tư bừng tĩnh lại, ấp úng nói:

- Ta không biết, phụ thân ta đã chết, Đoan Mộc thế gia cũng thất linh bát lạc, Công Tôn Duy Ngã hắn đã là một với Tả Thiên Huệ, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Mộ Dung Tiểu Dạ ôn nhu nói:

- Đã không nghĩ ra thì nên đi theo chúng ta tới Phi Vân thành a.

Đoan Mộc Thanh Vân chần chờ đôi chút, lập tức gật đầu đáp lại, thần sắc sa sút thất vọng, tâm tình không xong.

Thời điểm này Lan Hinh mở miệng.

- Chủ nhân, thiếu gia lúc này giết Nam Cung Cảnh Vũ cùng Nam Cung Trục Mộng, chúng ta xem như triệt để trở mặt với Nam Cung Tuấn Trì. Sau khi quay về Phi Vân thành, chỉ sợ sẽ có một hồi ác chiến, chúng ta nên nghĩ tới chuyện này trước tiên.

Nam Cung Uyển Nghi gật đầu nói:

- Lúc này chúng ta không chỉ trở mặt với Nam Cung Tuấn Trì, còn đắc tội Liệt Hỏa Đế Quốc cùng Huyền Dương Cung, sau khi trở về phải chuẩn bị mới đượcl. Hiện tại ta sẽ... Ah... Phi Vũ quay về..

Vừa nói một đoạn, Nam Cung Uyển Nghi lúc này kinh hô lên.

Mọi người nghe vậy đại hỉ, ngay cả Chư Cát Đằng Huy đều kinh ngạc, không thể ngờ Ý Thiên nhanh lại nhanh chóng thoát khỏi Xích Vân Tử Thần.

Trong cung diện dưới đất, ánh sáng nhạt lập loè, bóng người hiển hiện.

Ý Thiên mỉm cười quay về, trên gương mặt tuấn mỹ đầy tự tin và vui vẻ.

Lý Nhược Nhiên đứng dậy đón chào, kéo tay Ý Thiên dò xét, thần sắc nghi ngờ, nói:

- Xích Vân Tử Thần không có làm khó ngươi?

Ý Thiên cười nói:

- Sư tỷ yên tâm, ta chỉ nói chuyện với Xích Vân Tử Thần mà thôi, nàng sẽ không đả thương ta. Hiện tại tất cả mọi người ở đây, chúng ta nên nhanh chóng quay về Phi Vân thành, để tránh phát sinh vấn đề.

Lan Hinh yêu kiều nói:

- Thiếu gia, chúng ta đang chờ ngươi. Chỉ cần ngươi trở về, chúng ta có thể trở về.

Lý Nhược Nhiên kéo tay Ý Thiên, nói khẽ:

- Các ngươi về trước đi, ta hiệp trợ sư huynh giải quyết chuyện ở đây, ta sẽ chạy tới Phi Vân thành tìm ngươi.

Ý Thiên ngoài ý muốn, vốn định kêu sư tỷ cùng quay về, như vậy Nam Cung Uyển Nghi cùng Lý Nhược Nhiên liên thủ cho dù đối mặt Nam Cung Tuấn Trì, Dương Mục, Huyền Dương Cung cũng không có gì đáng lo lắng.

Hôm nay Lý Nhược Nhiên quyết định dừng ở đây trước, hiệp trợ Chư Cát Đằng Huy xử lý hậu quả nơi đây, đây là chuyện Ý Thiên chưa từng nghĩ tới.

- Sư tỷ cần bao nhiêu thời gian?

Lý Nhược Nhiên cười nói:

- Tối đa ba ngày, ta sẽ tới Phi Vân thành tìm các ngươi.

Thời gian ba ngày trôi qua thật nhanh, Ý Thiên cũng không tiện nhiều lời, lúc này gật đầu đồng ý.

- Như thế sư tỷ nên xử lý chuyện nơi đây cho thỏa đáng, đến lúc đó tới Phi Vân trong thành tìm chúng ta là được.

Buông bàn tay trắng như ngọc của Lý Nhược Nhiên ra, Ý Thiên nhìn Chư Cát Đằng Huy cười cười, lập tức mang theo người rời đi.

Ngọc Linh Lung nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ:

- Nam Cung Phi Vũ, chuyện ở xích vân sa mạc đã kết thúc, ta nên trở về.

Ý Thiên nghe vậy sững sờ, đi đến bên người Ngọc Linh Lung, ánh mắt tập trung hai mắt của nàng, hỏi:

- Ngươi không theo chúng ta cùng quay về Phi Vân thành? Ngươi hôm nay một người trở về, đoán chừng không thể báo cáo kết quả đâu, nếu không đổi hoàn cảnh mới, đổi cuộc sống mới.

Ngọc Linh Lung nhìn qua hai mắt Ý Thiên, nói khẽ:

- Ngươi hy vọng ta và các ngươi cùng quay về Phi Vân thành, quên đi tất cả?

Ý Thiên nói:

- Như vậy không phải càng tốt sao? Ngươi từ nhỏ đã làm bạn với linh dị, sinh hoạt tịch mịch. Hôm nay mọi người đồng cam cộng khổ, làm bằng hữu với nhau, có thể chiếu cố lẫn nhau, đổi cuộc sống mới, ngươi cảm thấy thế nào?

Ngọc Linh Lung không nói, lâm vào trầm tư, Từ Nhược Hoa ở bên cạnh ôn nhu nói:

- Chúng ta đều hoan nghênh ngươi.

Ngọc Linh Lung nghe vậy quay đầu nhìn qua mọi người, thấy trên mặt mọi người mỉm cười, trong lòng cảm động.

- Cảm ơn các ngươi, ta vẫn phải trở về một chuyến. Cho dù muốn bắt đầu cuộc sống mới, ta cũng phải cho Ngự Linh Tông một câu trả lời. Chờ ta xử lý tốt việc riêng của mình, ta sẽ tới Phi Vân thành tìm các ngươi.

Mộ Dung Tiểu Dạ cười nói:

- Chúng ta quay về.

Đối với Ngọc Linh Lung quyết định, Ý Thiên cao hứng, thánh ngự công chúa này có song hồn nhất thể, tính chất đặc biệt, cũng tuyệt không phải người bình thường có thể so sánh, đối với Nam Cung Uyển Nghi mà nói đây là đại trợ lực.

Duệ Phong Lâu có Ngọc Linh Lung gia nhập liên minh, chắc chắn thực lực tăng nhiều.

- Tốt, chúng ta đi thôi.

Sau khi Lý Nhược Nhiên cùng Chư Cát Đằng Huy đưa tiễn thì Ý Thiên, Nam Cung Uyển Nghi, Ngọc Linh Lung, Từ Nhược Hoa, Lan Hinh, Mộ Dung Tiểu Dạ, Đoan Mộc Thanh Vân bảy người rời khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, chuẩn bị trực tiếp chạy về Phi Vân thành.

Chia tay nhau sau, Chư Cát Đằng Huy khách sáo vài câu, Lý Nhược Nhiên thì kéo Ý Thiên đi đến một bên, lén trao đổi vài câu.

- Sư đệ, sau khi trở về cẩn thận một chút, sư tỷ luôn có cảm giác không tốt, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận.

Ý Thiên lơ đễnh, cười nói:

- Sư tỷ yên tâm, ta không có việc gì.

Lý Nhược Nhiên nhìnqua vẻ mặt tự tin của Ý Thiên, tuy trong lòng vẫn có dự cảm không ổn, lại không nói thêm cái gì.

Khua tay nói đừng, Ý Thiên rời đi, rời khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, rời khỏi Xích Huyết Phong, rời khỏi xích vân sa mạc, rời khỏi một trong Vân Hoang cửu đại tuyệt địa.

Lý Nhược Nhiên lòng tràn đầy khó hiểu, tuy ba ngày sau chạy về Phi Vân thành gặp gỡ Ý Thiên, nhưng mà trong lòng của nàng vẫn có dự cảm điềm xấu, dường như đây là vĩnh biệt.

Chư Cát Đằng Huy lưu ý thần sắc của Lý Nhược Nhiên, chờ đoàn người Ý Thiên đi xa mới hỏi:

- Không nỡ?

Lý Nhược Nhiên nhìn qua Chư Cát Đằng Huy, lắc đầu nói:

- Không biết vì cái gì, ta có cảm giác không tốt, dường như lúc này khi bọn họ trở về sẽ có chuyện xảy ra.

Chư Cát Đằng Huy ngạc nhiên nói:

- Dự cảm? Không đúng. Dưới tình huống bình thường, người tu chân chỉ có thể cảm ứng được đôi chút tình huống của bản thân, rất khó cảm ứng được tình huống của người khác. Cho dù ngươi tinh thông Thần Toán Chi Thuật cũng không nên xuất hiện cảm ứng này.

Lý Nhược Nhiên khẽ thở dài:

- Phi Vũ không giống với người thường, sư phó truyền thụ Thần Toán Chi Thuật cho ta, có thể suy tính ra vận mệnh của rất nhiều người, nhưng không có hữu dụng với Phi Vũ.

Chư Cát Đằng Huy phản bác nói:

- Đã như vậy, ngươi cần gì phải lo lắng như vậy?

Lý Nhược Nhiên phức tạp cười cười, nàng hiểu tâm ý của sư huynh, nếu như đề cập Nam Cung Phi Vũ quá nhiều, chỉ khiến sư huynh không vui, chừng mực là tốt nhất.

- Ta chỉ cảm khái mà thôi, đi thôi, chúng ta trở về.

Dứt lời quay người, Lý Nhược Nhiên phi thân bay lên quay về Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên.

Chư Cát Đằng Huy chần chờ một chút, ánh mắt phức tạp nhìn qua Lý Nhược Nhiên đi xa, khóe miệng mang theo nụ cười đắng chát.

Thầm mến sư muội ba năm, hôm nay nàng ưa thích nam nhân khác, Chư Cát Đằng Huy cho dù thông minh nhưng đối mặt với chuyện tình yêu này vẫn bất lực.

Rời khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, Ý Thiên kéo bàn tay nhỏ nhắn của Ngọc Linh Lung, trên đường đi cười cười nói nói, dặn dò nàng sau khi làm xong công việc phải đi tới Phi Vân thành.

Ngọc Linh Lung lúc ban đầu có chút mất tự nhiên, trước mặt bao người vẫn bảo trì quan hệ thân mật với Ý Thiên như thế này khiến nàng xấu hổ.

Cũng may chúng nữ đều biểu hiện thập phần bình tĩnh, không có gia tăng áp lực tâm lý cho Ngọc Linh Lung, nàng mới dần dần buông lỏng.

Nhìn cảnh vật hai bên trôi qua nhanh, trong lòng Ngọc Linh Lung có cảm giác không bỏ được, nàng hy vọng thời khắc này vĩnh viễn không biến mất mới tốt.

Đáng tiếc Ngọc Linh Lung biết rõ chuyện này là không thể nào.

Bay qua cánh rừng rậm này, sau khi đi tới Hỏa Linh Thành thì Ngọc Linh Lung phải rời khỏi.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân này nên chúng nữ đều tận lực giữ khoảng cách với Ý Thiên, làm cho Ngọc Linh Lung ở chung một mình với hắn, cộng đồng đi hết đoạn đường cuối cùng.

Ý Thiên bảo trì mỉm cười, muốn cho Ngọc Linh Lung một đoạn bí ký ức tốt.

Giờ này khắc này trên đường quay về Phi Vân thành, Ý Thiên mới đột nhiên ý thức được mình đã xem nhẹ Long Dao Châu.

Rời khỏi Xích Vân Tử Thần thì Ý Thiên chỉ muốn sớm tìm được đám người Nam Cung Uyển Nghi, mau chóng chạy về Phi Vân thành, để ngừa Nam Cung Tuấn Trì gây bất lợi cho Duệ Phong Lâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio