Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh trao đổi ánh mắt, cùng kêu lên nói:
- Chúng ta suy đoán ngươi vô cùng có khả năng là Nam Cung Phi Vũ ở bên ngoài Phi Vân thành, trọng thương Liệt Dương Thần Điện.
Ánh mắt Ý Thiên khẽ biến, cười khổ nói:
- Nếu như ta thật sự là hắn, các ngươi đi theo ta chỉ có con đường chết.
Tào Băng Oánh nhãn châu xoay động, thấp giọng cười nói:
- Cho nên ngươi định mang chúng ta rời đi, chính là sợ thân phận bại lộ, mang cho chúng ta nhiều phiền toái và tổn thương.
Ý Thiên lúc này mới phát hiện nữ nhân quá thông minh cũng không nên.
Lạc Ngọc Kiều có chút đắc ý cười nói:
- Ngươi không nói lời nào, có phải cam chịu hay không?
Ý Thiên không nói lời nào, hắn đang suy nghĩ một việc.
Nếu Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều đã có thể đoán ra thân phận của mình, như vậy không bao lâu nữa thân phận của hắn cũng bại lộ, trước mắt thời gian của hắn không còn nhiều lắm.
Nghĩ đến Tần Tú Lan, Ý Thiên đột nhiên ý thức được mình không có lựa chọn.
Mặc kệ chính mình chạy trốn tới địa phương nào, chỉ cần còn ở Vân Hoang đại lục thì không thể thoát được Bát Cực Thần Điện đuổi giết.
Cuối cùng nhất vẫn là bị người ta đuổi giết như chuột qua đường, còn không bằng làm rõ thân phận, oanh oanh liệt liệt làm một hồi.
Nhân sinh như vậy, cho dù có chết cũng đáng làm một lần.
Nghĩ vậy Ý Thiên đột nhiên cười lên.
- Đúng vậy, ta chính là Ý Thiên, đúng như các ngươi suy đoán. Tổn thương trên người của ta là do thân khí của Liệt Dương Thần Điện lưu lại, trong thời gian ngắn muốn khôi phục còn quá khó khăn. Hiện tại các ngươi đã biết rõ thân phận ta, các ngươi có ý định như thế nào?
Tào Băng Oánh nắm chặt tay Ý Thiên, ôn nhu nói:
- Nếu số mệnh cho chúng ta gặp nhau, một khắc này vận mệnh của chúng ta sẽ quấn vào nhau, từ nay về sau không phân lẫn nhau.
Lạc Ngọc Kiều nghiêm mặt nói:
- Ta từng nói với ngươi rồi, nếu như ngươi có thể cứu ta ba lượt, cuộc đời này ta tin tưởng vận mệnh, tin tưởng ngươi.
Ý Thiên nhìn qua hai nữ, nhìn qua dung mạo xinh đẹp mê người của hai nàng, bộ dáng ôn nhu thâm tình, khiến cho Ý Thiên có cảm giác hãm sâu vào trong đó.
Không nói tiếng nào. Ý Thiên chỉ ôm hai nàng vào trong lòng, ôm các nàng và tâm linh dựa sát vào nhau.
Một lát sau Ý Thiên buông hai nữ ra, trên mặt mang theo nụ cười phức tạp.
- Hy vọng các ngươi sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình, cũng hy vọng ta sẽ không khiến các ngươi hối hận.
Tào Băng Oánh cười nói:
- Ngươi có thể nói lời này, đã nói rõ ngươi là nam nhân có trách nhiệm. Hiện tại ngươi cũng nên cho chúng ta nhìn dung mạo thật sự của mình đi.
Lạc Ngọc Kiều nhìn qua Ý Thiên, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Ý Thiên cảm giác được ánh mắt chờ đợi của hai nàng, thoáng chần chờ một chút sau đó khôi phục dung mạo.
Đến lúc đó mái tóc dài màu tím chói mắt, gương mặt tuấn tú vô song khiến hai nàng nhìn chằm chằm vào. Hoàn toàn bị tuấn mỹ của Ý Thiên làm kinh ngạc ngây người.
- Như thế nào. Làm các ngươi sợ?
Ý Thiên trêu chọc hai nàng, làm cho hai nữ tim đập nhanh hơn, hoàn toàn mất đi phương hướng.
Lạc Ngọc Kiều cùng Tào Băng Oánh nhìn nhau, đều nhìn thấy kinh hỉ trong mắt đối phương, song song cúi đầu tránh né ánh mắt Ý Thiên.
- Quá khiến người ta ngoài ý, gương mặt này của ngươi sẽ khiến nữ nhân trong thiên hạ bị mê hoặc đấy.
Lạc Ngọc Kiều thoáng trở nên thẹn thùng, nhanh mồm nhanh miệng lúc trước không còn, đã động tình rồi.
Tào Băng Oánh thấp giọng nói:
- Ngươi hồi phục diện mạo như trước đi, trên người của ngươi có mị lực quá đáng sợ, làm cho người ta không thể dời mắt, chúng ta không thể tự chủ.
Ý Thiên cười ngẩn ngơ, trầm ngâm nói:
- Có người từng nói qua, trên người của ta có ma tính rất mạnh, khả năng hấp dẫn khác phái.
Lạc Ngọc Kiều hỏi:
- Tại sao lại như vậy?
Ý Thiên chần chờ nói:
- Ta cũng không nói rõ ràng, đoán chừng có quan hệ tới Âm Dương Thần Minh Tông Xích Âm Tử Dương Quyết. Cũng có lẽ là thể chất của ta.
Tâm niệm khẽ động, Ý Thiên khôi phục bộ dáng Vân Hạo Dương. Lúc này mới khiến Tào Băng Oánh cùng Lạc Ngọc Kiều thở ra một hơi.
- Ngươi bây giờ muốn đi đâu, chuẩn bị làm gì?
Đối mặt Tào Băng Oánh hỏi thăm. Ý Thiên thản nhiên nói:
- Ta sẽ chạy về Thiên Duyến Sơn Trang, cao thủ Bát Cực Thần Điện đang ở đó. Ta muốn trước khi bọn chúng phát hiện sẽ làm chuẩn bị đầy đủ.
Lạc Ngọc Kiều hỏi:
- Chúng ta có thể giúp ngươi cái gì không?
Ý Thiên ngẫm lại, cùng hai nữ thấp giọng thương nghị.
Sau nửa ngày Ý Thiên chia tay với hai nàng.
Sắp chia tay Ý Thiên phân biệt ôm hain nàng, sau đó quay về Thiên Duyến Sơn Trang, bắt đầu đi áp dụng kế hoạch của hắn.
Sau khi Ý Thiên chính thức công khai thân phận với Tào Băng Oánh, Lạc Ngọc Kiều, hắn đã đưa ra quyết định tiếp nhận đề nghị của Tần Tú Lan.
Nhưng trước mắt Ý Thiên còn muốn chuẩn bị, còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, không thể lập tức công khai thân phận, bởi vì thời cơ chưa tới.
Đạo Châu, Tấn quốc, Thiên Duyến Sơn Trang.
Cáo thủ Bát Cực Thần Điện đang canh giữThiên Dương Phong, kết quả lãng phí thời gian khiến người ta tức giận.
Trải qua thương nghị, một bộ phận cao thủ ở lại đạo quan thượng nghị chuyện phá giải tiên trận, một bộ phận thì đến Thiên Duyến Sơn Trang.
Bởi vì Bát Cực Thần Điện nhúng tay, thế lực các nơi không có kết quả gì, liền nhao nhao rời khỏi, chỉ có một số ít ở gần Thiên Dương Phong, giám thị Bát Cực Thần Điện.
Giờ phút này trong đại sảnh của Thiên Duyến Sơn Trang tề tụ không ít cao thủ, kể cả Thiên Long Thần Điện Dực Kiều Long, Huyền Âm Thần Điện Mai Nhược Tuyết, Vạn Phật Thần Điện Quy Nghiệp đại sư, Vạn Kiếm Thần Điện Tư Không Thiên Túng, Phượng Hoàng Thần Điện Khổng Tước phu nhân, Phượng Hoàng Thần nữ Cổ Nhược Vân, Hư Không Thần Điện Thái Vô Tôn Giả, Liệt Dương Thần Điện Hồng Sam Khách, Tam Thanh Thần Điện Đạo Huyền Tôn Giả cùng Duyến Nhược Thủy.
Những người này đều là cao thủ Bát Cực Thần Điện, mà trong đại sảnh trừ cao thủ Bát Cực Thần Điện ra, Thiên Kiếm Cốc Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp, Mộc Thanh Y, Vạn Kiếm Cung Tuyết Dạ Hàn, Lâm Vân Đình, Hoa Thiên Vũ, Long Dao Châu cũng đang ở nơi này.
Trong đại sảnh hào khí quái dị, đối với chuyện đêm qua bọn họ cảm thấy không đúng.
Hơn nữa Bát Cực Thần Điện có tranh đấu gay gắt, mặt ngoài nhìn thì hòa thuận nhưng mọi người luôn lục đục với nhau, hận không thể đạp đối phương xuống.
Loại điều kiện tiên quyết, mọi người tuy ngồi cùng một chỗ, nhưng trong lòng suy nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Với tư cách chủ nhà, Tam Thanh Thần Điện Đạo Huyền Tôn Giả phát biểu ý kiến chuyện đêm qua.
- Thần Hồn Ngưng Hình Châu đối phương có tính toán và chuẩn bị chu đáo, trước tiên lẫn vào trong đám người, do đó tránh đi tiêu điểm chú ý của chúng ta. Cũng may trải qua chúng ta can thiệp, đối phương cũng không có được như nguyện, bí mật vẫn bảo tồn trong đạo quan lúc trước, chỉ cần chúng ta cởi bỏ phong ấn tiên trận thì có thể có được đồ bên trong.
Đạo Huyền Tôn Giả nói ra trọng điểm nhất, sở dĩ cao thủ Bát Cực Thần Điện lưu lại chủ yếu là đồ vật bị phong ấn trong đạo quan.
Bọn họ cũng không biết, đồ vật bên trong đã bị Ý Thiên lấy đi, bởi vậy thậm chí đang nghĩ Âm Dương Hòa Hợp Phái lưu lại đó thứ gì.
Về phần Vạn Kiếm Cung, bởi vì quan hệ tới Vạn Kiếm Thần Điện cho nên lưu lại.
Mà Thiên Thủy Thần Kiếm U Mộng Điệp thì ứng lời mời của Duyến Nhược Thủy cho nên tới Thiên Duyến Sơn Trang làm khách.
- Không biết phong ấn tiên trận kia bao lâu thì cởi bỏ được?
Lời nói này là từ miệng Liệt Dương Thần Điện Hồng Sam Khách, nghiên cứu với trận pháp thì Liệt Dương Thần Điện không sánh bằng Tam Thanh Thần Điện.
Đạo Huyền Tôn Giả nói:
- Tiên tâận này rất phức tạp, đoán chừng ít nhất phải ba ngày mới được. Chư vị không thể chờ được, có thể đi đầu rời khỏi. Sau khi cởi bỏ phong ấn thì Tam Thanh Thần Điện sẽ thông báo cho mọi người.
Rất hiển nhiên đối với chuyện các thần điện khác lưu lại, Đạo Huyền Tôn Giả rất là bất mãn.
Phượng Hoàng Thần Điện Khổng Tước phu nhân nói:
- Thời gian ba ngày thoáng cái là qua, cũng không quan tâm mấy ngày nay.
Thiên Long Thần Điện Dực Kiều Long nói:
- Khó được một lần tới Đạo Châu, ta cũng muốn ngắm nhìn phong quang của Đạo Châu.
Đạo Huyền Tôn Giả không nói, sắc mặt rõ ràng âm trầm xuống.
Hư Không Thần Điện Thái Vô Tôn Giả nói:
- Kỳ thật lúc này chúng ta lưu lại trừ bởi vì Thần Hồn Ngưng Hình Châu ra, còn có một chuyện quan trọng khác, chính là chờ đợi Liệt Dương Thần Điện mang Ứng Thải Liên đưa tới. Thiên Huyền Kính đã tìm được rồi, một khi Ứng Thải Liên chạy đến thì rút khí tức sót lại trong người của nàng truy tung, chúng ta có thể tìm được Ý Thiên. Đây là người mà Bát Cực Thần Điện liên hợp truy nã, tất cả mọi người phải có nghĩa vụ.
Huyền Âm Thần Điện Mai Nhược Tuyết hỏi:
- Không biết Ứng Thải Liên lúc nào có thể đưa tới?
Hồng Sam Khách nói:
- Không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ đưa tới.
Vạn Kiếm Thần Điện Tư Không Thiên Túng nói:
- Như thế, chúng ta nên an tâm chớ vọi, sau khi Ứng Thải Liên đến thì chúng ta nên tiếp tục hành động.
Đạo Huyền Tôn Giả không nói, có quan hệtới việc tìm người Bát Cực Thần Điện liên hợp truy nã thì hắn không thể lấy cớ, mặc dù hắn không hy vọng những người này ở lại Thiên Duyến Sơn Trang, cũng không thể có cớ thích hợp đuổi đi.
Duyến Y Mộng thấy hào khí xấu hổ, đứng lên nói:
- Nếu cần chờ đợi, mọi người không ngại đi dạo gần đây, hít thở không khí, có tin tức ta sẽ phái người thông báo cho mọi người.
Duyến Y Mộng đề nghị được rất nhiều người tiếp thu, hào khí đông cứng cũng hòa hoãn hơn nhiều.
Duyến Y Mộng phân phó tổng quản Điền Minh Hạc hảo hảo chào hỏi khách khứa, bản thân mình trở lại hậu viện, Tô Nhã Ngọc, Kiếm Vô Địch, Liên Thiết Phong đều bị Duyến Y Mộng an trí ở chỗ này.
Đẩy cửa phòng ra, liếc nhìn lại trong phòng không có người nào.
Nhưng khi Duyến Y Mộng đi vào thì trước mặt có một đạo hào quang.
Duyến Y Mộng xuyên qua hào quang thì tràng cảnh biến hóa, Tô Nhã Ngọc, Liên Thiết Phong, Kiếm Vô Địch ba người xuất hiện trước mặt, đang an tĩnh tu luyện.
Kiếm Vô Địch tu luyện là tăng tu vị, Tô Nhã Ngọc thì chữa thưng, Liên Thiết Phong thì đang dung hợp tiên kiếm.
Duyến Y Mộng nhìn qua ba người và đi ra khỏi phòng, đứng ở cửa ra vào như không có chuyện gì.
Thì ra trong phòng này có kết giới phòng ngự, không tự mình đi vào, căn bản không thấy ảo diệu bên trong.
Ra khỏi sân nhỏ, Duyến Y Mộng đi trên hành lang thì gặp Thiên Âm Huyền Nữ Mai Nhược Tuyết.
- Vân hộ vệ của ngươi còn chưa trở về sao?
Duyến Y Mộng sóng mắt khẽ nhúc nhích, lạnh nhạt nói:
- Hắn vừa vừa trở về thì có chuyện đi ra ngoài, ngươi muốn tìm hắn sao?
Mai Nhược Tuyết nói:
- Ta không tìm hắn, ta tới tìm ngươi.
Duyến Y Mộng cười nói:
- Vậy sao, không biết tìm ta có chuyện gì?
Mai Nhược Tuyết nói:
- Lần trước chúng ta gặp mặt, hẳn là đã hơn một năm trước kia, khi đó ngươi không giống hiện tại.
Duyến Y Mộng lạnh nhạt nói:
- Đã hơn một năm đi qua, ai có thể bảo trì không thay đổi? Ngươi cũng không giống lúc trước, chúng ta có gì khác nhau đâu chứ?
Mai Nhược Tuyết cùng Duyến Y Mộng đều mang mạng che mặt, không thấy biểu lộ của nhau, nhưng khí tức quanh người biến hóa có thể thấy được.
- Ngũ Thải Tiên Vân của ngươi hẳn là mới đạt được gần đây đúng không?
Duyến Y Mộng hiểu được, cười nói:
- So với ngươi có được Băng Ngọc Thiên Liên, xác thực là muộn hơn một ít.
Mai Nhược Tuyết nói:
- Việc này, Tam Thanh Thần Điện có lẽ còn không biết a.
Duyến Y Mộng nói:
- Có quan hệ sao?
Ánh mắt Mai Nhược Tuyết mang theo nét lạnh như băng, hỏi ngược lại:
- Ngươi cứ nói đi?
Sắc mặt Duyến Y Mộng biến hóa, ngữ khí lạnh lùng nói:
- Ngươi tới đây để nói chuyện này với ta sao?
Mai Nhược Tuyết cười lạnh nói:
- Nói với ngươi chuyện này hữu dụng sao? Ta tìm ngươi là muốn biết rõ ràng Vân hộ vệ là người nào, hắn làm sao có được đệ nhất kỳ vật của Vân Hoang?
Duyến Y Mộng cười nói:
- Thì ra ngươi lo lắng hắn khắc chế ngươi nha, ngươi thật tinh mắt.
Mai Nhược Tuyết nói:
- Ngươi không lo lắng hắn khống chế ngươi sao?
Duyến Y Mộng trầm ngâm nói:
- Ta như nói cho ngươi biết, ta nguyện ý, ngươi có kinh ngạc không?
Ánh mắt Mai Nhược Tuyết khẽ biến, khẽ nói:
- Vậy phải xem hắn là ai mới có thể quyết định được.
Thời điểm này một thân ảnh đi vào hoa viên, đánh gãy hai nữ nói chuyện.
- Cảnh sắc ở đây không tệ, không có quấy rầy các ngươi chứ?
Giọng nói dễ nghe tới từ U Điệp Mộng, ba Vân Hoang thập đại mỹ nữ giờ phút này gặp nhau trong hoa viên.
Mai Nhược Tuyết nhìn qua U Mộng Điệp, thần sắc hờ hững.
Duyến Y Mộng cười nói:
- Chúng ta đang nói chuyện phiếm, ngươi tới càng náo nhiệt.
U Mộng Điệp bước nhẹ nhàng, nhìn qua hoa viên, nói:
- Hoa ở đây rất mê người, ngươi một năm ở đây bao lâu?
Ánh mắt Duyến Y Mộng mê ly, nói:
- Trước kia thì một nam ở một hai tháng, về sau ai biết được?
U Mộng Điệp hỏi:
- Ngươi đang lo lắng cái gì vậy?
Duyến Y Mộng nhìn qua U Mộng Điệp cùng Mai Nhược Tuyết. Trầm ngâm nói:
- Ta suy nghĩ, Vân Hoang đại lục khả năng cũng sắp đại loạn.
U Mộng Điệp cười nói:
- Hai ngươi là thánh nữ thần điện. Có cái gì phải lo lắng chứ? Cho dù muốn lo lắng, cũng phải là ta lo lắng mới đúng.
Mai Nhược Tuyết lạnh lùng nói:
- Thánh nữ chỉ là nói cho dễ nghe mà thôi, trên thực tế không khác biệt gì người khác. Một khi mất đi giá trị lợi dụng, cái gì cũng không phải.
U Mộng Điệp nói:
- Nếu theo lời ngươi nói, Vân Hoang đại lục chẳng phải mỗi người đều cảm thấy bất an?
Duyến Y Mộng nói:
- Cũng không thể bi quan như vậy, chỉ cần tìm đúng phương hướng, tất cả đều có hi vọng.
Mai Nhược Tuyết khẽ nói:
- Nghe ngươi nói, ngươi đã tìm được phương hướng rồi sao?
Duyến Y Mộng phản nói:
- Ngươi cũng không phải đang tìm phương hướng sao?
U Mộng Điệp cười nói:
- Phương hướng gì, có thể chỉ điểm cho ta biết hay không?
Mai Nhược Tuyết nhìn qua Duyến Y Mộng hai người nhìn nhau, ánh mắt phức tạp.
Đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập khiến Duyến Y Mộng bừng tỉnh.
- Tổng quản, chuyện gì xảy ra. Sao bối rối như vậy?