Cố Tiên Nhi nhìn theo bóng Ngô Danh Đao và Đại Hoàng dần rời đi, lắc đầu ngán ngẩm.
Một thiếu niên tốt cứ vậy mà đi lầm đường lạc lối.
Bên kia, Trần Trường An vừa vào phòng mình liền dung hợp Thai Châu.
Khi dung hợp, Thai Châu hóa thành một luồng năng lượng xuất hiện ở bên tay trái hắn, dung hợp Thai Châu thành công xong, thân thể Trần Trường An bắt đầu hấp thu năng lượng còn sót lại của Tiên Linh Quả theo bản năng.
“Hả?”"
“Không đủ ư?”
Trần Trường An không tài nào ngờ được sau khi hấp thu sạch sáu phần năng lượng còn sót lại của Tiên Linh Quả mà thân thể hắn vẫn chưa xuất hiện trạng thái bão hòa.
Trần Trường An lấy một vạn linh thạch cực phẩm vừa lấy từ chỗ Mộ Dung Khinh Nhu ra.
Trân Trường An rất lo lắng, một khi tu vi của mình đột phá tới Thần Thông Cảnh tầng thứ nhất, cơ thể và linh khí sẽ lại phân tách.
Nên trước khi đó phải hấp thu đủ linh khí để thân thể xuất hiện trạng thái bão hòa.
Phù!
Tu vi đột phá thành công, Trần Trường An từ từ đứng dậy, trạng thái cơ thể càng ngày càng hoàn mỹ.
Trần Trường An chẳng biết tại sao trong lòng mình lại có linh cảm rằng thực lực càng ngày càng tăng lên thì mới khiến linh hồn và cơ thể gắn kết chặt chẽ với nhau.
Cảm giác ấy rất kỳ lạ mà cũng rất mãnh liệt.
“Đã qua lâu vậy rồi à?”
Trần Trường An không ngờ rằng một lần dung hợp lại tốn một ngày một đêm.
Sau khi bước ra khỏi phòng thì hắn bắt gặp Đại Hoàng lén lút đi vào.
“Đại Hoàng? Ngươi đang đi ăn trộm à?”, Trần Trường An không nhịn được mà chọc nó.
“Không không không, hơi mệt chút thôi, ta đi nghỉ ngơi trước đây nhé, đúng vậy, ta đi nghỉ ngơi một chút”.
Hơi mệt hả? Nói cái quần gì thế, ngươi biết mệt à? “Tiên Nhi, vừa rồi khi ta tu luyện đã xảy ra chuyện gì thế?”
“Công tử, tiền bối Đại Hoàng dẫn Ngô Danh Đao đến thanh lâu giờ mới về ạ”.
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Trường An đầy sự chán ngán, rốt cuộc vẫn tới kỹ viện chơi nhưng giờ lại dẫn thêm Ngô Danh Đao...
“Nói bậy, rõ ràng là Ngô Danh Đao dẫn ta đi mà, nha đầu ngươi đừng nói lung tung”, Đại Hoàng vội vàng xạo chó.
“Ngươi mau câm miệng đi?” “Ngô Danh Đao làm gì biết thanh lâu chứ?
“Ngươi về rồi còn người ta thì sao?”, Trần Trường An tức giận hỏi.
“À thì... khụ khụ, chắc lát nữa sẽ về đó”.
Trần Trường An thấy vẻ mặt chột dạ của Đại Hoàng thì biết ngay tên chết tiệt này đã gây chuyện rồi.
Đúng lúc đó, Mộ Dung Khinh Vũ dẫn Ngô Danh Đao vào.
Lúc này, Ngô Danh Đao ỉu xìu, mặt đầy sự uể oải, nếu quan sát kỹ có thể phát hiện trên mặt hắn ta còn có vết thương.
“Trần... tiền bối, con cẩu vương nhà các ngươi thật đúng là biết chơi đấy”.